Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…
Chương 1020: Chương 1020
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Trên đường về nhà, Lạc Vũ Vi vẫn đang suy nghĩ kỹ về chuyện Diêu Văn Tích. Bao nhiêu năm sống bên cạnh bà ta, cô hiểu rất rõ con người đó.Cố chấp, độc đoán đến mức đáng sợ.Đã hai năm trôi qua, vậy mà bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ. Bây giờ còn nói ra được những lời như thế, chắc hẳn là đã kìm nén đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.Cô phải cẩn thận hơn, bởi một khi người đàn bà đó mất kiểm soát, ai biết được sẽ làm ra chuyện gì.Thực ra, những gì Diêu Văn Tích nói không phải hoàn toàn vô lý. Cô đúng là lớn lên trong giới thượng lưu ở Giang Châu, rất hiểu sự khắc nghiệt khi sống trong cái giới ấy.Chính vì sợ bản thân không thể đứng vững trong giới, sợ con cô sau này cũng bị người khác xa lánh, nên cô mới cố gắng học hành đến thế.Học ngành y có một điểm khác biệt so với nhiều ngành nghề khác, đó là ít bị ảnh hưởng bởi xuất thân hay quan hệ.Ngành này tương đối đặc biệt, phần lớn mọi người đều có sự tôn trọng nhất định đối với bác sĩ, bởi không ai sống cả đời mà không đau ốm. Một khi bệnh, dù bạn là ai, giỏi giang thế nào, cũng phải nhờ đến bác sĩ.Chỉ cần cô có thể gây dựng được chỗ đứng sự nghiệp, sau này cô sẽ có mối quan hệ xã hội và địa vị của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả.Bây giờ cô đã kết hôn với Lưu Tinh Trì, trong thời gian ngắn sẽ không gặp quá nhiều sự ghẻ lạnh hay coi thường. Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng.Hơn nữa, cô cũng có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tựu.Thậm chí, cô cũng không cần quá xuất sắc, chỉ cần có một vị trí ổn định trong một bệnh viện tốt ở Đế Đô là đủ.Nhiều người đi khám bệnh đều muốn tìm bác sĩ quen, đó cũng là lý do vì sao ngành này được người ta kính nể.Những lời Diêu Văn Tích nói, cô hiểu. Nhưng điều cô hiểu rõ hơn là bà ta không đáng tin.Nếu là người khác, có lẽ cô còn cân nhắc. Nhưng Diêu Văn Tích thì tuyệt đối không thể.Dựa vào bà ta sao? Thà tự dựa vào mình còn hơn!…Xe dừng trước khu nhà của Lục gia, Lạc Vũ Vi xuống xe. Diêu Văn Tích đã âm thầm đi theo từ xa, nhìn thấy cô bước vào, tức giận đến mức mắt đỏ bừng.Khu nhà đó, toàn những người quyền lực nhất ở Đế Đô. Bà ta muốn bước chân vào còn chưa chắc có cơ hội.Vậy mà Lạc Vũ Vi là cái thá gì? Cô ta lại có thể dễ dàng đi vào như thế?Hai năm qua ở Đế Đô, bà ta luôn theo dõi mọi động tĩnh của Lạc Vũ Vi, biết rằng cô thường xuyên tới đây.Vì con trai cô được gửi ở Lục gia, là bà cụ Lục trông giúp.Bà cụ Lục gia…Đúng là vinh hạnh mà ai cũng mơ không tới!Đáng ghét!Khi Lạc Vũ Vi bước vào, cậu nhóc đang nằm trong xe đẩy, bà cụ Lục gia thì ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt nhỏ đùa giỡn với cháu.Khung cảnh đó, cô đã thấy quen thuộc lắm rồi.Trong lòng cô trước đây nghĩ, Lục gia là nơi cao không thể với tới. Lúc Lưu Tinh Trì nói sau khi con sinh ra có thể gửi Lục gia chăm giúp, cô từng không tin nổi. Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy biết ơn.Lục gia đối xử với Lưu Tinh Trì tốt đến mức khiến người ta không thể không khâm phục. Bảo sao anh ấy lại có thể xưng huynh gọi đệ với Lục Hạo Đình.Cô vừa cảm kích Lục gia, vừa tự hào về người chồng của mình.Ở lại nói chuyện với bà cụ một lúc, rồi Lạc Vũ Vi đưa con về nhà.Đến tận hơn mười giờ tối, Lưu Tinh Trì mới về tới nhà. Lúc này, cậu bé đã ngủ ngoan.Thằng nhóc này hiền đến lạ, rất ít khi quấy khóc, ai cũng yêu quý.Lạc Vũ Vi đã để phần cơm cho anh, còn mình thì ngồi bên bàn đọc sách, vừa chờ anh về.Lưu Tinh Trì vừa bước vào nhà, vừa thay giày vừa hỏi: “Muộn thế rồi mà còn đọc sách à? Dạo này bài vở nhiều lắm hả?”
Trên đường về nhà, Lạc Vũ Vi vẫn đang suy nghĩ kỹ về chuyện Diêu Văn Tích. Bao nhiêu năm sống bên cạnh bà ta, cô hiểu rất rõ con người đó.
Cố chấp, độc đoán đến mức đáng sợ.
Đã hai năm trôi qua, vậy mà bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ. Bây giờ còn nói ra được những lời như thế, chắc hẳn là đã kìm nén đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.
Cô phải cẩn thận hơn, bởi một khi người đàn bà đó mất kiểm soát, ai biết được sẽ làm ra chuyện gì.
Thực ra, những gì Diêu Văn Tích nói không phải hoàn toàn vô lý. Cô đúng là lớn lên trong giới thượng lưu ở Giang Châu, rất hiểu sự khắc nghiệt khi sống trong cái giới ấy.
Chính vì sợ bản thân không thể đứng vững trong giới, sợ con cô sau này cũng bị người khác xa lánh, nên cô mới cố gắng học hành đến thế.
Học ngành y có một điểm khác biệt so với nhiều ngành nghề khác, đó là ít bị ảnh hưởng bởi xuất thân hay quan hệ.
Ngành này tương đối đặc biệt, phần lớn mọi người đều có sự tôn trọng nhất định đối với bác sĩ, bởi không ai sống cả đời mà không đau ốm. Một khi bệnh, dù bạn là ai, giỏi giang thế nào, cũng phải nhờ đến bác sĩ.
Chỉ cần cô có thể gây dựng được chỗ đứng sự nghiệp, sau này cô sẽ có mối quan hệ xã hội và địa vị của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả.
Bây giờ cô đã kết hôn với Lưu Tinh Trì, trong thời gian ngắn sẽ không gặp quá nhiều sự ghẻ lạnh hay coi thường. Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng.
Hơn nữa, cô cũng có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tựu.
Thậm chí, cô cũng không cần quá xuất sắc, chỉ cần có một vị trí ổn định trong một bệnh viện tốt ở Đế Đô là đủ.
Nhiều người đi khám bệnh đều muốn tìm bác sĩ quen, đó cũng là lý do vì sao ngành này được người ta kính nể.
Những lời Diêu Văn Tích nói, cô hiểu. Nhưng điều cô hiểu rõ hơn là bà ta không đáng tin.
Nếu là người khác, có lẽ cô còn cân nhắc. Nhưng Diêu Văn Tích thì tuyệt đối không thể.
Dựa vào bà ta sao? Thà tự dựa vào mình còn hơn!
…
Xe dừng trước khu nhà của Lục gia, Lạc Vũ Vi xuống xe. Diêu Văn Tích đã âm thầm đi theo từ xa, nhìn thấy cô bước vào, tức giận đến mức mắt đỏ bừng.
Khu nhà đó, toàn những người quyền lực nhất ở Đế Đô. Bà ta muốn bước chân vào còn chưa chắc có cơ hội.
Vậy mà Lạc Vũ Vi là cái thá gì? Cô ta lại có thể dễ dàng đi vào như thế?
Hai năm qua ở Đế Đô, bà ta luôn theo dõi mọi động tĩnh của Lạc Vũ Vi, biết rằng cô thường xuyên tới đây.
Vì con trai cô được gửi ở Lục gia, là bà cụ Lục trông giúp.
Bà cụ Lục gia…
Đúng là vinh hạnh mà ai cũng mơ không tới!
Đáng ghét!
Khi Lạc Vũ Vi bước vào, cậu nhóc đang nằm trong xe đẩy, bà cụ Lục gia thì ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt nhỏ đùa giỡn với cháu.
Khung cảnh đó, cô đã thấy quen thuộc lắm rồi.
Trong lòng cô trước đây nghĩ, Lục gia là nơi cao không thể với tới. Lúc Lưu Tinh Trì nói sau khi con sinh ra có thể gửi Lục gia chăm giúp, cô từng không tin nổi. Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy biết ơn.
Lục gia đối xử với Lưu Tinh Trì tốt đến mức khiến người ta không thể không khâm phục. Bảo sao anh ấy lại có thể xưng huynh gọi đệ với Lục Hạo Đình.
Cô vừa cảm kích Lục gia, vừa tự hào về người chồng của mình.
Ở lại nói chuyện với bà cụ một lúc, rồi Lạc Vũ Vi đưa con về nhà.
Đến tận hơn mười giờ tối, Lưu Tinh Trì mới về tới nhà. Lúc này, cậu bé đã ngủ ngoan.
Thằng nhóc này hiền đến lạ, rất ít khi quấy khóc, ai cũng yêu quý.
Lạc Vũ Vi đã để phần cơm cho anh, còn mình thì ngồi bên bàn đọc sách, vừa chờ anh về.
Lưu Tinh Trì vừa bước vào nhà, vừa thay giày vừa hỏi: “Muộn thế rồi mà còn đọc sách à? Dạo này bài vở nhiều lắm hả?”
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Trên đường về nhà, Lạc Vũ Vi vẫn đang suy nghĩ kỹ về chuyện Diêu Văn Tích. Bao nhiêu năm sống bên cạnh bà ta, cô hiểu rất rõ con người đó.Cố chấp, độc đoán đến mức đáng sợ.Đã hai năm trôi qua, vậy mà bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ. Bây giờ còn nói ra được những lời như thế, chắc hẳn là đã kìm nén đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.Cô phải cẩn thận hơn, bởi một khi người đàn bà đó mất kiểm soát, ai biết được sẽ làm ra chuyện gì.Thực ra, những gì Diêu Văn Tích nói không phải hoàn toàn vô lý. Cô đúng là lớn lên trong giới thượng lưu ở Giang Châu, rất hiểu sự khắc nghiệt khi sống trong cái giới ấy.Chính vì sợ bản thân không thể đứng vững trong giới, sợ con cô sau này cũng bị người khác xa lánh, nên cô mới cố gắng học hành đến thế.Học ngành y có một điểm khác biệt so với nhiều ngành nghề khác, đó là ít bị ảnh hưởng bởi xuất thân hay quan hệ.Ngành này tương đối đặc biệt, phần lớn mọi người đều có sự tôn trọng nhất định đối với bác sĩ, bởi không ai sống cả đời mà không đau ốm. Một khi bệnh, dù bạn là ai, giỏi giang thế nào, cũng phải nhờ đến bác sĩ.Chỉ cần cô có thể gây dựng được chỗ đứng sự nghiệp, sau này cô sẽ có mối quan hệ xã hội và địa vị của riêng mình, không cần dựa dẫm vào ai cả.Bây giờ cô đã kết hôn với Lưu Tinh Trì, trong thời gian ngắn sẽ không gặp quá nhiều sự ghẻ lạnh hay coi thường. Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng.Hơn nữa, cô cũng có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tựu.Thậm chí, cô cũng không cần quá xuất sắc, chỉ cần có một vị trí ổn định trong một bệnh viện tốt ở Đế Đô là đủ.Nhiều người đi khám bệnh đều muốn tìm bác sĩ quen, đó cũng là lý do vì sao ngành này được người ta kính nể.Những lời Diêu Văn Tích nói, cô hiểu. Nhưng điều cô hiểu rõ hơn là bà ta không đáng tin.Nếu là người khác, có lẽ cô còn cân nhắc. Nhưng Diêu Văn Tích thì tuyệt đối không thể.Dựa vào bà ta sao? Thà tự dựa vào mình còn hơn!…Xe dừng trước khu nhà của Lục gia, Lạc Vũ Vi xuống xe. Diêu Văn Tích đã âm thầm đi theo từ xa, nhìn thấy cô bước vào, tức giận đến mức mắt đỏ bừng.Khu nhà đó, toàn những người quyền lực nhất ở Đế Đô. Bà ta muốn bước chân vào còn chưa chắc có cơ hội.Vậy mà Lạc Vũ Vi là cái thá gì? Cô ta lại có thể dễ dàng đi vào như thế?Hai năm qua ở Đế Đô, bà ta luôn theo dõi mọi động tĩnh của Lạc Vũ Vi, biết rằng cô thường xuyên tới đây.Vì con trai cô được gửi ở Lục gia, là bà cụ Lục trông giúp.Bà cụ Lục gia…Đúng là vinh hạnh mà ai cũng mơ không tới!Đáng ghét!Khi Lạc Vũ Vi bước vào, cậu nhóc đang nằm trong xe đẩy, bà cụ Lục gia thì ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt nhỏ đùa giỡn với cháu.Khung cảnh đó, cô đã thấy quen thuộc lắm rồi.Trong lòng cô trước đây nghĩ, Lục gia là nơi cao không thể với tới. Lúc Lưu Tinh Trì nói sau khi con sinh ra có thể gửi Lục gia chăm giúp, cô từng không tin nổi. Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy biết ơn.Lục gia đối xử với Lưu Tinh Trì tốt đến mức khiến người ta không thể không khâm phục. Bảo sao anh ấy lại có thể xưng huynh gọi đệ với Lục Hạo Đình.Cô vừa cảm kích Lục gia, vừa tự hào về người chồng của mình.Ở lại nói chuyện với bà cụ một lúc, rồi Lạc Vũ Vi đưa con về nhà.Đến tận hơn mười giờ tối, Lưu Tinh Trì mới về tới nhà. Lúc này, cậu bé đã ngủ ngoan.Thằng nhóc này hiền đến lạ, rất ít khi quấy khóc, ai cũng yêu quý.Lạc Vũ Vi đã để phần cơm cho anh, còn mình thì ngồi bên bàn đọc sách, vừa chờ anh về.Lưu Tinh Trì vừa bước vào nhà, vừa thay giày vừa hỏi: “Muộn thế rồi mà còn đọc sách à? Dạo này bài vở nhiều lắm hả?”