Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…
Chương 1130
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Cô nắm chặt chăn trong tay, kéo lên cao, cả người co rút lại chui tọt vào trong, chỉ để hở hai con mắt.Cô chớp chớp mắt nhìn Lục Hạo Vũ đang ở rất gần trước mặt, rồi nhanh chóng… rúc hẳn vào trong chăn.Đây không phải là học trưởng Lục mà cô biết! Quá xấu xa! Quá đáng lắm luôn!Lục Hạo Vũ thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng, đưa tay sờ cằm, cười ranh mãnh nghĩ: Xem ra… chắc là thành công rồi ha?Mạnh Ngọc Yên bị anh trêu đến choáng váng, bản thân vốn đã mệt, cả ngày tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Thấy cô ngủ rồi, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh...Ra đến hành lang, anh gọi điện cho Cố Kỳ Châu.“Chỗ bar Starlight, tra lại camera giùm tôi. Tối qua cái ông ‘Tổng giám đốc Vương’ đó rốt cuộc là ai?”Cố Kỳ Châu: “…”“… Không phải chứ? Bar Starlight là của nhà cậu mà? Gọi thẳng cho quản lý bên đó chẳng phải là xong à? Gọi tôi làm gì?”Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Làm xong vụ này, để chị dâu tôi chuyển cho cậu một đơn hàng.”Cố Kỳ Châu: “…”Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Anh em à, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy.”“Chuyện này đúng là tôi có thể gọi thẳng cho quản lý bar. Nhưng nếu do cậu điều tra rồi giao lại cho tôi, thì nó lại thành chuyện khác.”“Trước đây, đám người trong giới chỉ biết cậu là bạn học của tôi. Nhưng mấy năm tôi ra nước ngoài, bọn họ chưa từng coi cậu là người của Lục gia, đúng chứ? Hoặc ít nhất là chẳng nghĩ giữa cậu với tôi có liên hệ thực tế gì.”Cố Kỳ Châu im lặng.Anh ta chơi thân với Lục Hạo Vũ là thật, vẫn luôn ủng hộ Lục Hạo VŨ cũng là thật. Nhưng mấy năm nay Lục Hạo Vũ không có động thái gì tranh giành gia sản, hoàn toàn không lập thế lực riêng.Đặc biệt là mấy năm gần đây anh còn đi du học, còn Cố Kỳ Châu thì ở trong nước. Trong mắt người ngoài, Cố Kỹ Châu chỉ là… một người bạn cũ không hơn không kém.Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Giờ tôi quay về, nhờ cậu giúp một tay. Tôi là người Lục gia, cậu giúp tôi thì tức là có thể kéo dây dính dáng đến Lục gia rồi còn gì. Cậu có biết chị dâu tôi ‘khủng’ cỡ nào không? Đùi to như thế, giờ tôi cho cậu cơ hội bám mà cậu còn không bám à?”Cố Kỳ Châu: “…”Im lặng một hồi lâu, anh mới nói: “Hạo Vũ… anh cả và chị dâu cậu…”Lục Hạo Vũ bật cười: “Nếu tôi nói chị dâu tôi đối với tôi còn tốt hơn mẹ ruột, cậu tin không?”Cố Kỳ Châu: “…”Anh ta thật sự… không thể tin nổi.Người ngoài luôn nghĩ Lục Hạo Vũ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đến cả những người thân như bọn họ cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Lục Hạo Vũ chưa từng thừa nhận, luôn nói mình sống rất ổn.Tất cả bọn họ đều tưởng anh đang cố làm ra vẻ nhẹ nhàng…Nhưng bây giờ, sao lại thấy có gì đó… sai sai?Lục Hạo Vũ nói: “Tôi nói mấy người các cậu, đầu óc toàn nghĩ cái gì thế? Anh cả với chị dâu là người thân của tôi. Có chị dâu như vậy, anh tôi có không làm gì thì Lục gia cũng là của anh ấy thôi, tôi tranh làm gì?”“Hơn nữa, cậu nghĩ làm gia chủ là chuyện dễ à? Tôi vất vả lắm mới được đầu thai làm em út, bên trên còn có cả đống anh chị bảo vệ, vậy mà còn bắt tôi tranh giành Lục gia? Não tôi bị úng nước chắc?”“Có cả đống chỗ dựa che chở, sống sung sướng vô lo thì không thơm chắc?”Cố Kỳ Châu: “…”Lục Hạo Vũ tiếp tục càu nhàu: “Tôi rõ ràng có thể sống yên lành làm một công tử ăn chơi vô lo vô nghĩ, thế mà mấy người cứ bắt tôi đi ‘cống hiến vì gia tộc’, cậu tưởng tôi bị ngốc à?”Cố Kỳ Châu: “…”
Cô nắm chặt chăn trong tay, kéo lên cao, cả người co rút lại chui tọt vào trong, chỉ để hở hai con mắt.
Cô chớp chớp mắt nhìn Lục Hạo Vũ đang ở rất gần trước mặt, rồi nhanh chóng… rúc hẳn vào trong chăn.
Đây không phải là học trưởng Lục mà cô biết! Quá xấu xa! Quá đáng lắm luôn!
Lục Hạo Vũ thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng, đưa tay sờ cằm, cười ranh mãnh nghĩ: Xem ra… chắc là thành công rồi ha?
Mạnh Ngọc Yên bị anh trêu đến choáng váng, bản thân vốn đã mệt, cả ngày tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô ngủ rồi, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.
..
Ra đến hành lang, anh gọi điện cho Cố Kỳ Châu.
“Chỗ bar Starlight, tra lại camera giùm tôi. Tối qua cái ông ‘Tổng giám đốc Vương’ đó rốt cuộc là ai?”
Cố Kỳ Châu: “…”
“… Không phải chứ? Bar Starlight là của nhà cậu mà? Gọi thẳng cho quản lý bên đó chẳng phải là xong à? Gọi tôi làm gì?”
Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Làm xong vụ này, để chị dâu tôi chuyển cho cậu một đơn hàng.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Anh em à, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy.”
“Chuyện này đúng là tôi có thể gọi thẳng cho quản lý bar. Nhưng nếu do cậu điều tra rồi giao lại cho tôi, thì nó lại thành chuyện khác.”
“Trước đây, đám người trong giới chỉ biết cậu là bạn học của tôi. Nhưng mấy năm tôi ra nước ngoài, bọn họ chưa từng coi cậu là người của Lục gia, đúng chứ? Hoặc ít nhất là chẳng nghĩ giữa cậu với tôi có liên hệ thực tế gì.”
Cố Kỳ Châu im lặng.
Anh ta chơi thân với Lục Hạo Vũ là thật, vẫn luôn ủng hộ Lục Hạo VŨ cũng là thật. Nhưng mấy năm nay Lục Hạo Vũ không có động thái gì tranh giành gia sản, hoàn toàn không lập thế lực riêng.
Đặc biệt là mấy năm gần đây anh còn đi du học, còn Cố Kỳ Châu thì ở trong nước. Trong mắt người ngoài, Cố Kỹ Châu chỉ là… một người bạn cũ không hơn không kém.
Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Giờ tôi quay về, nhờ cậu giúp một tay. Tôi là người Lục gia, cậu giúp tôi thì tức là có thể kéo dây dính dáng đến Lục gia rồi còn gì. Cậu có biết chị dâu tôi ‘khủng’ cỡ nào không? Đùi to như thế, giờ tôi cho cậu cơ hội bám mà cậu còn không bám à?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Im lặng một hồi lâu, anh mới nói: “Hạo Vũ… anh cả và chị dâu cậu…”
Lục Hạo Vũ bật cười: “Nếu tôi nói chị dâu tôi đối với tôi còn tốt hơn mẹ ruột, cậu tin không?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Anh ta thật sự… không thể tin nổi.
Người ngoài luôn nghĩ Lục Hạo Vũ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đến cả những người thân như bọn họ cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Lục Hạo Vũ chưa từng thừa nhận, luôn nói mình sống rất ổn.
Tất cả bọn họ đều tưởng anh đang cố làm ra vẻ nhẹ nhàng…
Nhưng bây giờ, sao lại thấy có gì đó… sai sai?
Lục Hạo Vũ nói: “Tôi nói mấy người các cậu, đầu óc toàn nghĩ cái gì thế? Anh cả với chị dâu là người thân của tôi. Có chị dâu như vậy, anh tôi có không làm gì thì Lục gia cũng là của anh ấy thôi, tôi tranh làm gì?”
“Hơn nữa, cậu nghĩ làm gia chủ là chuyện dễ à? Tôi vất vả lắm mới được đầu thai làm em út, bên trên còn có cả đống anh chị bảo vệ, vậy mà còn bắt tôi tranh giành Lục gia? Não tôi bị úng nước chắc?”
“Có cả đống chỗ dựa che chở, sống sung sướng vô lo thì không thơm chắc?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Lục Hạo Vũ tiếp tục càu nhàu: “Tôi rõ ràng có thể sống yên lành làm một công tử ăn chơi vô lo vô nghĩ, thế mà mấy người cứ bắt tôi đi ‘cống hiến vì gia tộc’, cậu tưởng tôi bị ngốc à?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Cô nắm chặt chăn trong tay, kéo lên cao, cả người co rút lại chui tọt vào trong, chỉ để hở hai con mắt.Cô chớp chớp mắt nhìn Lục Hạo Vũ đang ở rất gần trước mặt, rồi nhanh chóng… rúc hẳn vào trong chăn.Đây không phải là học trưởng Lục mà cô biết! Quá xấu xa! Quá đáng lắm luôn!Lục Hạo Vũ thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng, đưa tay sờ cằm, cười ranh mãnh nghĩ: Xem ra… chắc là thành công rồi ha?Mạnh Ngọc Yên bị anh trêu đến choáng váng, bản thân vốn đã mệt, cả ngày tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Thấy cô ngủ rồi, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh...Ra đến hành lang, anh gọi điện cho Cố Kỳ Châu.“Chỗ bar Starlight, tra lại camera giùm tôi. Tối qua cái ông ‘Tổng giám đốc Vương’ đó rốt cuộc là ai?”Cố Kỳ Châu: “…”“… Không phải chứ? Bar Starlight là của nhà cậu mà? Gọi thẳng cho quản lý bên đó chẳng phải là xong à? Gọi tôi làm gì?”Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Làm xong vụ này, để chị dâu tôi chuyển cho cậu một đơn hàng.”Cố Kỳ Châu: “…”Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Anh em à, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy.”“Chuyện này đúng là tôi có thể gọi thẳng cho quản lý bar. Nhưng nếu do cậu điều tra rồi giao lại cho tôi, thì nó lại thành chuyện khác.”“Trước đây, đám người trong giới chỉ biết cậu là bạn học của tôi. Nhưng mấy năm tôi ra nước ngoài, bọn họ chưa từng coi cậu là người của Lục gia, đúng chứ? Hoặc ít nhất là chẳng nghĩ giữa cậu với tôi có liên hệ thực tế gì.”Cố Kỳ Châu im lặng.Anh ta chơi thân với Lục Hạo Vũ là thật, vẫn luôn ủng hộ Lục Hạo VŨ cũng là thật. Nhưng mấy năm nay Lục Hạo Vũ không có động thái gì tranh giành gia sản, hoàn toàn không lập thế lực riêng.Đặc biệt là mấy năm gần đây anh còn đi du học, còn Cố Kỳ Châu thì ở trong nước. Trong mắt người ngoài, Cố Kỹ Châu chỉ là… một người bạn cũ không hơn không kém.Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Giờ tôi quay về, nhờ cậu giúp một tay. Tôi là người Lục gia, cậu giúp tôi thì tức là có thể kéo dây dính dáng đến Lục gia rồi còn gì. Cậu có biết chị dâu tôi ‘khủng’ cỡ nào không? Đùi to như thế, giờ tôi cho cậu cơ hội bám mà cậu còn không bám à?”Cố Kỳ Châu: “…”Im lặng một hồi lâu, anh mới nói: “Hạo Vũ… anh cả và chị dâu cậu…”Lục Hạo Vũ bật cười: “Nếu tôi nói chị dâu tôi đối với tôi còn tốt hơn mẹ ruột, cậu tin không?”Cố Kỳ Châu: “…”Anh ta thật sự… không thể tin nổi.Người ngoài luôn nghĩ Lục Hạo Vũ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đến cả những người thân như bọn họ cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Lục Hạo Vũ chưa từng thừa nhận, luôn nói mình sống rất ổn.Tất cả bọn họ đều tưởng anh đang cố làm ra vẻ nhẹ nhàng…Nhưng bây giờ, sao lại thấy có gì đó… sai sai?Lục Hạo Vũ nói: “Tôi nói mấy người các cậu, đầu óc toàn nghĩ cái gì thế? Anh cả với chị dâu là người thân của tôi. Có chị dâu như vậy, anh tôi có không làm gì thì Lục gia cũng là của anh ấy thôi, tôi tranh làm gì?”“Hơn nữa, cậu nghĩ làm gia chủ là chuyện dễ à? Tôi vất vả lắm mới được đầu thai làm em út, bên trên còn có cả đống anh chị bảo vệ, vậy mà còn bắt tôi tranh giành Lục gia? Não tôi bị úng nước chắc?”“Có cả đống chỗ dựa che chở, sống sung sướng vô lo thì không thơm chắc?”Cố Kỳ Châu: “…”Lục Hạo Vũ tiếp tục càu nhàu: “Tôi rõ ràng có thể sống yên lành làm một công tử ăn chơi vô lo vô nghĩ, thế mà mấy người cứ bắt tôi đi ‘cống hiến vì gia tộc’, cậu tưởng tôi bị ngốc à?”Cố Kỳ Châu: “…”