“Nhạc Phong, đổ nước rửa chân cho chúng tôi.” Trên sô pha có ba người phụ nữ đang ngồi, vừa mới ngâm chân xong. Từ xa nhìn lại, ba mỹ nữ vô cùng quyến rũ, mỗi người một vẻ. Ba người phụ nữ kia chính là vợ Nhạc Phong và hai người bạn của cô. Nghe thấy vợ mình sai bảo, Nhạc Phong khom lưng đổ ba bồn nước rửa chân đi, không dám oán giận, đơn giản là vì anh ở rể. Kết hôn ba năm, anh trong nhà không có một chút địa vị. Dù là chút việc nhỏ cũng bị vợ và mẹ vợ mắng cho một trận. Trong nhà, địa vị của Nhạc Phong còn không bằng một con chó. Kết hôn với Liễu Huyên ba năm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật. Đến tay cô, anh cũng chưa chạm qua! Mỗi khi ngủ, Nhạc Phong đều ngủ trên sàn, chỉ vì trong lòng Liễu Huyên luôn xem thường anh. Giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà đều do Nhạc Phong làm. Có một lần nấu cơm lỡ đánh vỡ một cái chén, kết quả bị vợ mắng nửa giờ. Có một buổi tối, Nhạc Phong dậy đi vệ sinh đã đánh thức Liễu Huyên. Liễu Huyên trực tiếp tát lên mặt anh một cái.…
Chương 19: Đang So Sánh ! (1)
TA LÀ NGƯỜI Ở RỂTác giả: Nhạc Phong Liễu HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình“Nhạc Phong, đổ nước rửa chân cho chúng tôi.” Trên sô pha có ba người phụ nữ đang ngồi, vừa mới ngâm chân xong. Từ xa nhìn lại, ba mỹ nữ vô cùng quyến rũ, mỗi người một vẻ. Ba người phụ nữ kia chính là vợ Nhạc Phong và hai người bạn của cô. Nghe thấy vợ mình sai bảo, Nhạc Phong khom lưng đổ ba bồn nước rửa chân đi, không dám oán giận, đơn giản là vì anh ở rể. Kết hôn ba năm, anh trong nhà không có một chút địa vị. Dù là chút việc nhỏ cũng bị vợ và mẹ vợ mắng cho một trận. Trong nhà, địa vị của Nhạc Phong còn không bằng một con chó. Kết hôn với Liễu Huyên ba năm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật. Đến tay cô, anh cũng chưa chạm qua! Mỗi khi ngủ, Nhạc Phong đều ngủ trên sàn, chỉ vì trong lòng Liễu Huyên luôn xem thường anh. Giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà đều do Nhạc Phong làm. Có một lần nấu cơm lỡ đánh vỡ một cái chén, kết quả bị vợ mắng nửa giờ. Có một buổi tối, Nhạc Phong dậy đi vệ sinh đã đánh thức Liễu Huyên. Liễu Huyên trực tiếp tát lên mặt anh một cái.… “Ha ha, không đem thẻ ngân hàng, lý do hay đấy!” Liễu Chí Viễn cười phá lên, nhìn về phía Thẩm Man: “Dì Thẩm Man à, dì cũng không mang sao?”"Um..."“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh đều cười thành tiếng, một người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Nhạc Phong chắc chắn cũng không mang rồi. Cả nhà ba người này, chắc chắn là đến để ăn chực rồi!”Liễu Huyên cắn chặt môi, có chút lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng chính vào lúc này, Nhạc Phong bước về phía trước một bước.“Tôi có đem theo thẻ, chỉ có điều..."Vẫn chưa nói xong, trong phút chốc Liễu Chí Viễn đã lấy thẻ từ trong tay Nhạc Phong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Nào nào nào, xem thử trong thẻ này, có đủ ba mươi vạn không?”Liễu Huyên sốt ruột đến mức giậm chân. Mỗi ngày cô chỉ cho anh 200 tệ tiền tiêu vặt, thẻ của anh làm sao có ba mươi vạn được?Đây chẳng phải là muốn làm anh mất mặt trước mọi người sao!Liễu Huyên có thể nhìn ra được, mọi người xung quanh đều đang nhịn để không cười ra tiếng, chờ đợi xem trò cười.Những cũng vào lúc này, ai cũng không chú ý đến, Tiêu Ngọc Nhã từ từ đứng dậy, vẻ mặt rạng ngời, đẹp đến mức kinh ngạc: “Tôi... tôi không nhìn nhầm chứ? Ngân hàng Tử Tinh, thẻ đen?!”Vốn dĩ khách sạn đang ngập tràn tiếng cười chế giễu, lúc này lại im lặng như tờ.Một câu nói của Tiêu Ngọc khiến tất cả mọi người bất động!Chiếc thẻ này rất đẹp, toàn bộ đều là màu đen, trên mặt có nam chữ bằngng, khắc một viên kim cương. Góc bên phải của chiếc thẻ, hai chữ được viết một cách lưu loát sinh động: Nhạc Phong.Là thẻ đen của ngân hàng Tử Tinh đó!Thẻ đen là khái niệm như thế nào?! Thẻ bạch kim của Liễu Chí Viễn, phải có mười vạn tệ tiền gửi tiết kiệm.Bên trên thẻ bạch kim, còn có thể kim cương. Điều kiện thấp nhất phải có một trăm vạn tệ tiền tiết kiệm.Bên trên thẻ kim cương, còn có thể chí tôn, tiền trong tài khoản không được ít hơn năm trăm vạn tệ!Cao cấp nhất chính là thẻ đen, cần phải có một nghìn vạn tệ tiền tiết kiệmdó!Cả thành phố Đông Hải này, e là còn không vượt quá ba cái! Trong số những người ở đây, sợ là không ai có thể có được!Liễu Huyên và Thẩm Man cũng ngẩn người, không nói ra được một câu!“Đây...đây là mô hình dán lên phải không?" Không biết là ai trong đám đông, đột nhiên nói ra câu này.Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều thở hắt ra một cái. Chắc chắn là mô hình dán lên rồi! Cái người nghèo kiết xác này, sao có thể có thẻ đen được chú.“Ha ha, Nhạc Phong, con người cậu cũng thật là buồn nôn quá.” Liễu Chí Viễn cười to thành tiếng: “Nghèo khổ thì không nói làm gì, lại còn giả vời mình là người có tiền.”Nhạc Phong không nói gì, chỉ cười.Lúc này, Liễu Huyên cũng đi về phía trước, cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đã cầm thẻ đi rồi. Nhịn không được thấp giọng hỏi: “Nhạc Phong, sau khi về nhanh chóng bóc cái mô hình ra, anh có thấy mất mặt không hả? Còn nữa, anh... trong thẻ anh tiền có đủ không?”“Đủ mà, mỗi ngày em đều cho anh tiền tiêu vặt, anh không tiêu, còn khoản tiền tiết kiệm lúc trước của anh nữa, chắc chắn đủ.” Nhạc Phong nói.Ha ha ha ha!Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rồi, lại là một trận cười phá lên.Sau khi thanh toán xong, người của Liễu gia đều đã rời đi, Ngô Đắc Đạo lén lút kéo cánh tay Nhạc Phong, kéo anh đi về phía xe.“Cậu hai, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi...” Ngô Đắc Đạo rất phấn khích, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhạc Phong.“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?"“Tôi đưa cậu đi gặp vài người, bọn họ đều rất muốn gặp cậu!” Ngô Đắc Đạo phấn khích đến nỗi run cả tay: “Cậu nhất định phải đi với tôi...”“Được rồi được rồi, tôi đi cùng anh, anh chú ý lái xe đi."Mẹ nó, anh ta kích động đến vậy sao? Vô lăng đều cầm không vững nữa rồi.Chiếc xe lướt nhanh, dùng trước của một quán bar.Quán bar xa hoa nhất thành phố Đông Hải, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.Cũng có thể nói như thế này, nếu như hai người đến đây chơi, một buổi tối ít nhất phải tiêu một vạn tệ!Quán bar có rất nhiều xe sang đỗ trước cửa, những người đến đây chơi, dù ít dù nhiều cũng có chút tài lực.“Đến nơi thế này làm gì?" Sau khi xuống xe, Nhạc Phong hỏi.Những nơi như thế này ồn ào quá, anh thật sự không thích.
“Ha ha, không đem thẻ ngân hàng, lý do hay đấy!” Liễu Chí Viễn cười phá lên, nhìn về phía Thẩm Man: “Dì Thẩm Man à, dì cũng không mang sao?”
"Um..."
“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh đều cười thành tiếng, một người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Nhạc Phong chắc chắn cũng không mang rồi. Cả nhà ba người này, chắc chắn là đến để ăn chực rồi!”
Liễu Huyên cắn chặt môi, có chút lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng chính vào lúc này, Nhạc Phong bước về phía trước một bước.
“Tôi có đem theo thẻ, chỉ có điều..."
Vẫn chưa nói xong, trong phút chốc Liễu Chí Viễn đã lấy thẻ từ trong tay Nhạc Phong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Nào nào nào, xem thử trong thẻ này, có đủ ba mươi vạn không?”
Liễu Huyên sốt ruột đến mức giậm chân. Mỗi ngày cô chỉ cho anh 200 tệ tiền tiêu vặt, thẻ của anh làm sao có ba mươi vạn được?
Đây chẳng phải là muốn làm anh mất mặt trước mọi người sao!
Liễu Huyên có thể nhìn ra được, mọi người xung quanh đều đang nhịn để không cười ra tiếng, chờ đợi xem trò cười.
Những cũng vào lúc này, ai cũng không chú ý đến, Tiêu Ngọc Nhã từ từ đứng dậy, vẻ mặt rạng ngời, đẹp đến mức kinh ngạc: “Tôi... tôi không nhìn nhầm chứ? Ngân hàng Tử Tinh, thẻ đen?!”
Vốn dĩ khách sạn đang ngập tràn tiếng cười chế giễu, lúc này lại im lặng như tờ.
Một câu nói của Tiêu Ngọc khiến tất cả mọi người bất động!
Chiếc thẻ này rất đẹp, toàn bộ đều là màu đen, trên mặt có nam chữ bằng
ng, khắc một viên kim cương. Góc bên phải của chiếc thẻ, hai chữ được viết một cách lưu loát sinh động: Nhạc Phong.
Là thẻ đen của ngân hàng Tử Tinh đó!
Thẻ đen là khái niệm như thế nào?! Thẻ bạch kim của Liễu Chí Viễn, phải có mười vạn tệ tiền gửi tiết kiệm.
Bên trên thẻ bạch kim, còn có thể kim cương. Điều kiện thấp nhất phải có một trăm vạn tệ tiền tiết kiệm.
Bên trên thẻ kim cương, còn có thể chí tôn, tiền trong tài khoản không được ít hơn năm trăm vạn tệ!
Cao cấp nhất chính là thẻ đen, cần phải có một nghìn vạn tệ tiền tiết kiệm
dó!
Cả thành phố Đông Hải này, e là còn không vượt quá ba cái! Trong số những người ở đây, sợ là không ai có thể có được!
Liễu Huyên và Thẩm Man cũng ngẩn người, không nói ra được một câu!
“Đây...đây là mô hình dán lên phải không?" Không biết là ai trong đám đông, đột nhiên nói ra câu này.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều thở hắt ra một cái. Chắc chắn là mô hình dán lên rồi! Cái người nghèo kiết xác này, sao có thể có thẻ đen được chú.
“Ha ha, Nhạc Phong, con người cậu cũng thật là buồn nôn quá.” Liễu Chí Viễn cười to thành tiếng: “Nghèo khổ thì không nói làm gì, lại còn giả vời mình là người có tiền.”
Nhạc Phong không nói gì, chỉ cười.
Lúc này, Liễu Huyên cũng đi về phía trước, cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đã cầm thẻ đi rồi. Nhịn không được thấp giọng hỏi: “Nhạc Phong, sau khi về nhanh chóng bóc cái mô hình ra, anh có thấy mất mặt không hả? Còn nữa, anh... trong thẻ anh tiền có đủ không?”
“Đủ mà, mỗi ngày em đều cho anh tiền tiêu vặt, anh không tiêu, còn khoản tiền tiết kiệm lúc trước của anh nữa, chắc chắn đủ.” Nhạc Phong nói.
Ha ha ha ha!
Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rồi, lại là một trận cười phá lên.
Sau khi thanh toán xong, người của Liễu gia đều đã rời đi, Ngô Đắc Đạo lén lút kéo cánh tay Nhạc Phong, kéo anh đi về phía xe.
“Cậu hai, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi...” Ngô Đắc Đạo rất phấn khích, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhạc Phong.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?"
“Tôi đưa cậu đi gặp vài người, bọn họ đều rất muốn gặp cậu!” Ngô Đắc Đạo phấn khích đến nỗi run cả tay: “Cậu nhất định phải đi với tôi...”
“Được rồi được rồi, tôi đi cùng anh, anh chú ý lái xe đi."
Mẹ nó, anh ta kích động đến vậy sao? Vô lăng đều cầm không vững nữa rồi.
Chiếc xe lướt nhanh, dùng trước của một quán bar.
Quán bar xa hoa nhất thành phố Đông Hải, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.
Cũng có thể nói như thế này, nếu như hai người đến đây chơi, một buổi tối ít nhất phải tiêu một vạn tệ!
Quán bar có rất nhiều xe sang đỗ trước cửa, những người đến đây chơi, dù ít dù nhiều cũng có chút tài lực.
“Đến nơi thế này làm gì?" Sau khi xuống xe, Nhạc Phong hỏi.
Những nơi như thế này ồn ào quá, anh thật sự không thích.
TA LÀ NGƯỜI Ở RỂTác giả: Nhạc Phong Liễu HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình“Nhạc Phong, đổ nước rửa chân cho chúng tôi.” Trên sô pha có ba người phụ nữ đang ngồi, vừa mới ngâm chân xong. Từ xa nhìn lại, ba mỹ nữ vô cùng quyến rũ, mỗi người một vẻ. Ba người phụ nữ kia chính là vợ Nhạc Phong và hai người bạn của cô. Nghe thấy vợ mình sai bảo, Nhạc Phong khom lưng đổ ba bồn nước rửa chân đi, không dám oán giận, đơn giản là vì anh ở rể. Kết hôn ba năm, anh trong nhà không có một chút địa vị. Dù là chút việc nhỏ cũng bị vợ và mẹ vợ mắng cho một trận. Trong nhà, địa vị của Nhạc Phong còn không bằng một con chó. Kết hôn với Liễu Huyên ba năm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật. Đến tay cô, anh cũng chưa chạm qua! Mỗi khi ngủ, Nhạc Phong đều ngủ trên sàn, chỉ vì trong lòng Liễu Huyên luôn xem thường anh. Giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà đều do Nhạc Phong làm. Có một lần nấu cơm lỡ đánh vỡ một cái chén, kết quả bị vợ mắng nửa giờ. Có một buổi tối, Nhạc Phong dậy đi vệ sinh đã đánh thức Liễu Huyên. Liễu Huyên trực tiếp tát lên mặt anh một cái.… “Ha ha, không đem thẻ ngân hàng, lý do hay đấy!” Liễu Chí Viễn cười phá lên, nhìn về phía Thẩm Man: “Dì Thẩm Man à, dì cũng không mang sao?”"Um..."“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh đều cười thành tiếng, một người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Nhạc Phong chắc chắn cũng không mang rồi. Cả nhà ba người này, chắc chắn là đến để ăn chực rồi!”Liễu Huyên cắn chặt môi, có chút lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng chính vào lúc này, Nhạc Phong bước về phía trước một bước.“Tôi có đem theo thẻ, chỉ có điều..."Vẫn chưa nói xong, trong phút chốc Liễu Chí Viễn đã lấy thẻ từ trong tay Nhạc Phong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Nào nào nào, xem thử trong thẻ này, có đủ ba mươi vạn không?”Liễu Huyên sốt ruột đến mức giậm chân. Mỗi ngày cô chỉ cho anh 200 tệ tiền tiêu vặt, thẻ của anh làm sao có ba mươi vạn được?Đây chẳng phải là muốn làm anh mất mặt trước mọi người sao!Liễu Huyên có thể nhìn ra được, mọi người xung quanh đều đang nhịn để không cười ra tiếng, chờ đợi xem trò cười.Những cũng vào lúc này, ai cũng không chú ý đến, Tiêu Ngọc Nhã từ từ đứng dậy, vẻ mặt rạng ngời, đẹp đến mức kinh ngạc: “Tôi... tôi không nhìn nhầm chứ? Ngân hàng Tử Tinh, thẻ đen?!”Vốn dĩ khách sạn đang ngập tràn tiếng cười chế giễu, lúc này lại im lặng như tờ.Một câu nói của Tiêu Ngọc khiến tất cả mọi người bất động!Chiếc thẻ này rất đẹp, toàn bộ đều là màu đen, trên mặt có nam chữ bằngng, khắc một viên kim cương. Góc bên phải của chiếc thẻ, hai chữ được viết một cách lưu loát sinh động: Nhạc Phong.Là thẻ đen của ngân hàng Tử Tinh đó!Thẻ đen là khái niệm như thế nào?! Thẻ bạch kim của Liễu Chí Viễn, phải có mười vạn tệ tiền gửi tiết kiệm.Bên trên thẻ bạch kim, còn có thể kim cương. Điều kiện thấp nhất phải có một trăm vạn tệ tiền tiết kiệm.Bên trên thẻ kim cương, còn có thể chí tôn, tiền trong tài khoản không được ít hơn năm trăm vạn tệ!Cao cấp nhất chính là thẻ đen, cần phải có một nghìn vạn tệ tiền tiết kiệmdó!Cả thành phố Đông Hải này, e là còn không vượt quá ba cái! Trong số những người ở đây, sợ là không ai có thể có được!Liễu Huyên và Thẩm Man cũng ngẩn người, không nói ra được một câu!“Đây...đây là mô hình dán lên phải không?" Không biết là ai trong đám đông, đột nhiên nói ra câu này.Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều thở hắt ra một cái. Chắc chắn là mô hình dán lên rồi! Cái người nghèo kiết xác này, sao có thể có thẻ đen được chú.“Ha ha, Nhạc Phong, con người cậu cũng thật là buồn nôn quá.” Liễu Chí Viễn cười to thành tiếng: “Nghèo khổ thì không nói làm gì, lại còn giả vời mình là người có tiền.”Nhạc Phong không nói gì, chỉ cười.Lúc này, Liễu Huyên cũng đi về phía trước, cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đã cầm thẻ đi rồi. Nhịn không được thấp giọng hỏi: “Nhạc Phong, sau khi về nhanh chóng bóc cái mô hình ra, anh có thấy mất mặt không hả? Còn nữa, anh... trong thẻ anh tiền có đủ không?”“Đủ mà, mỗi ngày em đều cho anh tiền tiêu vặt, anh không tiêu, còn khoản tiền tiết kiệm lúc trước của anh nữa, chắc chắn đủ.” Nhạc Phong nói.Ha ha ha ha!Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rồi, lại là một trận cười phá lên.Sau khi thanh toán xong, người của Liễu gia đều đã rời đi, Ngô Đắc Đạo lén lút kéo cánh tay Nhạc Phong, kéo anh đi về phía xe.“Cậu hai, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi...” Ngô Đắc Đạo rất phấn khích, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhạc Phong.“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?"“Tôi đưa cậu đi gặp vài người, bọn họ đều rất muốn gặp cậu!” Ngô Đắc Đạo phấn khích đến nỗi run cả tay: “Cậu nhất định phải đi với tôi...”“Được rồi được rồi, tôi đi cùng anh, anh chú ý lái xe đi."Mẹ nó, anh ta kích động đến vậy sao? Vô lăng đều cầm không vững nữa rồi.Chiếc xe lướt nhanh, dùng trước của một quán bar.Quán bar xa hoa nhất thành phố Đông Hải, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.Cũng có thể nói như thế này, nếu như hai người đến đây chơi, một buổi tối ít nhất phải tiêu một vạn tệ!Quán bar có rất nhiều xe sang đỗ trước cửa, những người đến đây chơi, dù ít dù nhiều cũng có chút tài lực.“Đến nơi thế này làm gì?" Sau khi xuống xe, Nhạc Phong hỏi.Những nơi như thế này ồn ào quá, anh thật sự không thích.