“Nữ nấm mốc, tới đây một chút.” “Vô Lương Tâm sư phụ, ngươi có thể không đọc nhấn từng chữ rõ ràng được không.” “Xú nha đầu, ngươi cũng đọc nhấn từng chữ rõ ràng! Còn nữa, vì sao ngươi cứ phải cộng thêm tên cho ta, trực tiếp gọi sư phụ chẳng phải tốt sao?” “Ta trả thù ngươi đọc sai tên của ta.” “Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc. Trả thù là phải để ở trong lòng, nào có nói ra được? Ngươi nói xem với cái chỉ số thông minh này của ngươi, từ nay về sau như thế nào bước chân vào giang hồ. Ai, cũng khó trách, nếu ngươi thông minh một chút xíu, cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa xuất sư. Mai Lưỡng Tân ta một đời bồi dưỡng vô số sát thủ đứng đầu, nhìn người vô cùng chuẩn xác, không ngờ tới lúc tuổi già lại thu nhận một nha đầu ngốc như ngươi. •¥...... %-“ Mai Vũ không chịu được xoa lỗ tai. Ta van ngươi, mỗi ngày ngươi đều dạy dỗ như vậy, có thể nghỉ ngơi một hai ngày hay không, tha cho lỗ tai của ta có được không? “Vô Lương Tâm, ngươi kêu ta tới làm gì?” Khi nàng còn chưa ‘giác ngộ’,…
Quyển 6 - Chương 8: Vì nữ nhân mình yêu, phải đem mạng ra cược
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra ĐiTác giả: Hạ Tiểu MạtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Nữ nấm mốc, tới đây một chút.” “Vô Lương Tâm sư phụ, ngươi có thể không đọc nhấn từng chữ rõ ràng được không.” “Xú nha đầu, ngươi cũng đọc nhấn từng chữ rõ ràng! Còn nữa, vì sao ngươi cứ phải cộng thêm tên cho ta, trực tiếp gọi sư phụ chẳng phải tốt sao?” “Ta trả thù ngươi đọc sai tên của ta.” “Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc. Trả thù là phải để ở trong lòng, nào có nói ra được? Ngươi nói xem với cái chỉ số thông minh này của ngươi, từ nay về sau như thế nào bước chân vào giang hồ. Ai, cũng khó trách, nếu ngươi thông minh một chút xíu, cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa xuất sư. Mai Lưỡng Tân ta một đời bồi dưỡng vô số sát thủ đứng đầu, nhìn người vô cùng chuẩn xác, không ngờ tới lúc tuổi già lại thu nhận một nha đầu ngốc như ngươi. •¥...... %-“ Mai Vũ không chịu được xoa lỗ tai. Ta van ngươi, mỗi ngày ngươi đều dạy dỗ như vậy, có thể nghỉ ngơi một hai ngày hay không, tha cho lỗ tai của ta có được không? “Vô Lương Tâm, ngươi kêu ta tới làm gì?” Khi nàng còn chưa ‘giác ngộ’,… “Tạ Vãn Phong, các ngươi bị sao vậy…?” Run rẩy nhìn nam tử đang chật vật kia, Liễu Hành Vân ngơ ngác hỏi.Chờ trong khách đ**m một ngày một đêm, rốt cuộc cũng đợi được người, nhưng sao lại như thế này?Tạ Vãn Phong toàn thân loang lổ vết máu, tóc tai rối bời, môi và mặt trắng bệch. Mai Vũ trên lưng hắn thì hôn mê bất tỉnh.“Cứu Mai Vũ.” Tạ Vãn Phong nói hết câu, lập tức ngã xuống.Tả Y bước từ trong ra, nhìn mấy nam nhân đang ngơ ngác, lại nhìn hai người đang nằm trên đất, trong lòng cả kinh, gấp gáp nói: “Nhanh đem hai người vào đây.”Nghe nàng nói vậy, cả đám người tỉnh táo lại, vội vàng đưa hai người vào phòng.Tổn thương của Mai Vũ không nghiêm trọng nhưng sốt rất cao, nàng phải dùng châm cứu để bức nhiệt ra, tiện thể sai người chuẩn bị thuốc.Phát sốt chỉ có thể uống thuốc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mai Vũ, Tả Y chỉ có thể lắc đầu. Nữ nhân này, sao lại làm cho bản thân thảm như vậy?“Tả Y, Tả Y, Vãn Phong thổ huyết rồi.” Liễu Hành Vân xông vào, run run nói.Tả Y vội vàng đứng lên, chạy sang phòng Tạ Vãn Phong.Vừa xem qua tình huống của hắn, nàng đã cảm thấy rất tệ. Xem ra bây giờ lại càng tệ hơn nữa.Người trên giường có vẻ không còn ý thức, vẫn đang hôn mê, nhưng miệng thì không ngừng ói ra máu, thân thể đau đớn run rẩy, Tử Nguyệt phải đỡ hắn để hắn không rơi từ trên giường xuống.Tả Y bước tới, điểm vài chỗ trên người hắn, quay mặt lại nói với Liễu Hành Vân: “Chuẩn bị đi, ta muốn phẫu thuật cho hắn.”“Có ý gì?” Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh nhíu mày hỏi.Phẫu thuật, nếu y không nghĩ sai thì thứ đó rất nguy hiểm. Hai người đã trải qua những gì. Còn nữa, Mục Vô Ca?Suy nghĩ đáng sợ cứ nhiều hơn, rồi lại nhiều hơn.Tả Y kéo y phục của Tạ Vãn Phong ra, thuận tay nhét thuốc tê vào miệng hắn . Người trên đường giật giật vài cái, tạm thời yên tĩnh lại.Tả Y đầu đầy mồ hôi nghiêm túc nói: “Tạ Vãn Phong rất nguy kịch.”Trên đời sao lại có nam nhân như vậy? Không, phải nói là tại sao Tạ Vãn Phong lại trở thành một nam nhân như vậy?“Tả Y, lời ngươi nói không phải sự thật đúng không?” Liễu Hành Vân đẩy cửa ra, không tin hỏi.Sao lại có thể….Tạ Vãn Phong lợi hại đến thế, sao có thể chết được?Tả Y đứng dậy, hai tay níu chặt lấy y phục trên người, nói: “Lúc tuyết lở, hắn bị thương, sau đó có thể là đã gặp phải tuyết lang. Hắn lại bị tuyết lang cắn, có rất nhiều vết thương. Chủ yếu là trong dạ dày tích tụ rất nhiều máu, máu đã làm hư dạ dày rồi nên cứ thổ huyết mãi.” @dIe~n Da`n L3 Qý D0nPhải chịu đựng bao nhiêu đau khổ hắn mới có thể đưa nữ tử trên lưng xuống núi?Cả phòng rơi vào yên tĩnh trong nháy mắt.Ngoài cửa, có người ngã ầm xuống đất.“Mai Vũ, nàng tỉnh rồi? Sao lại ra đây, mau về phòng.”Bách Bất Duy quay đầu lại, giật mình bước tới đỡ Mai Vũ dậy.Mai Vũ suy yếu ngã vào lòng Bách Bất Duy, run rẩy vươn tay về phía Tả Y.Tả Y nhíu mày, bước dến nắm chặt tay nàng, nói khẽ: “Đừng gấp, ngươi từ từ nói đi, ta nghe.”Bách Bất Duy lo lắng nắm lấy cổ tay Mai Vũ, truyền chân khí cho nàng. Mai Vũ vừa có được chút sức lực đã mở miệng nói.Giọng nàng khàn khàn cất lên: “Tuyết Liên Hoa, Vân Chu, cứu Vãn Phong.”Lại hé miệng, Mai Vũ đã dừng lại, dường như còn muốn nói gì đó nhưng Tả Y đã ngăn nàng lại, gật đầu trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi nhất định sẽ cứu hắn.”Mai Vũ an tâm gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Hoa Tử Nguyệt.Hoa Tử Nguyệt đến bên cạnh nàng, nửa quỳ xuống nghiêng tai sát lại gần.Mai Vũ cố gắng dùng thanh âm đứt quãng nói với y: “Ca…ca, Vô Ca, xin huynh,…tìm…tìm Vô Ca.”Nói xong câu đó, Mai Vũ lại mất hết khí lực, ngất đi trong lòng Bách Bất Duy.“Mai Vũ, Mai Vũ.” Bách Bất Duy lo lắng lay lay thân thể nàng.Tả Y thở dài một tiếng, đứng lên.“Đưa nàng ấy về đi. Nàng ấy vốn không thể tỉnh lại nhanh như vậy, có lẽ đã dùng tất cả sức lực mới tỉnh được.”Trong phòng trở nên hỗn loạn sau đó lại an tĩnh.Liễu Hành Vân ở lại giúp đỡ Tả Y, Hoa Tử Nguyệt thay đồ xong mở cửa ra ngoài.Chắc là Mục Vô Ca gặp nạn rồi.Đến cửa khách đ**m, Hoa Tử Nguyệt gặp Nguyệt Lưu.Nguyệt Lưu tới trước mặt y, ngẩng đầu nói: “Không cần đi tìm Mục Vô Ca nữa.”Hoa Tử Nguyệt khó hiểu nhìn nó, Nguyệt Lưu nhìn lại y, nói tiếp: “Không phải ta không cho ngươi đi tìm. Vừa nãy có người nói với ta hắn sẽ đi tìm Mục Vô Ca, muốn ngươi an tâm ở bên Mai Vũ. Nguy hiểm vẫn còn ở phía sau.”Hoa Tử Nguyệt nhìn một lượt quanh khách đ**m, vẫn chưa thấy nhân vật nào khả nghi.Hoa Tử Nguyệt không khỏi hỏi: “Người kia còn nói gì nữa không?”Nguyệt Lưu suy nghĩ rồi lại hỏi ngược lại: “Còn nói mình là người của công chúa, ngươi biết công chúa nào à?”Tim Hoa Tử Nguyệt đập mạnh.Công chúa? @dIe~n
“Tạ Vãn Phong, các ngươi bị sao vậy…?” Run rẩy nhìn nam tử đang chật vật kia, Liễu Hành Vân ngơ ngác hỏi.
Chờ trong khách đ**m một ngày một đêm, rốt cuộc cũng đợi được người, nhưng sao lại như thế này?
Tạ Vãn Phong toàn thân loang lổ vết máu, tóc tai rối bời, môi và mặt trắng bệch. Mai Vũ trên lưng hắn thì hôn mê bất tỉnh.
“Cứu Mai Vũ.” Tạ Vãn Phong nói hết câu, lập tức ngã xuống.
Tả Y bước từ trong ra, nhìn mấy nam nhân đang ngơ ngác, lại nhìn hai người đang nằm trên đất, trong lòng cả kinh, gấp gáp nói: “Nhanh đem hai người vào đây.”
Nghe nàng nói vậy, cả đám người tỉnh táo lại, vội vàng đưa hai người vào phòng.
Tổn thương của Mai Vũ không nghiêm trọng nhưng sốt rất cao, nàng phải dùng châm cứu để bức nhiệt ra, tiện thể sai người chuẩn bị thuốc.
Phát sốt chỉ có thể uống thuốc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mai Vũ, Tả Y chỉ có thể lắc đầu. Nữ nhân này, sao lại làm cho bản thân thảm như vậy?
“Tả Y, Tả Y, Vãn Phong thổ huyết rồi.” Liễu Hành Vân xông vào, run run nói.
Tả Y vội vàng đứng lên, chạy sang phòng Tạ Vãn Phong.
Vừa xem qua tình huống của hắn, nàng đã cảm thấy rất tệ. Xem ra bây giờ lại càng tệ hơn nữa.
Người trên giường có vẻ không còn ý thức, vẫn đang hôn mê, nhưng miệng thì không ngừng ói ra máu, thân thể đau đớn run rẩy, Tử Nguyệt phải đỡ hắn để hắn không rơi từ trên giường xuống.
Tả Y bước tới, điểm vài chỗ trên người hắn, quay mặt lại nói với Liễu Hành Vân: “Chuẩn bị đi, ta muốn phẫu thuật cho hắn.”
“Có ý gì?” Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
Phẫu thuật, nếu y không nghĩ sai thì thứ đó rất nguy hiểm. Hai người đã trải qua những gì. Còn nữa, Mục Vô Ca?
Suy nghĩ đáng sợ cứ nhiều hơn, rồi lại nhiều hơn.
Tả Y kéo y phục của Tạ Vãn Phong ra, thuận tay nhét thuốc tê vào miệng hắn . Người trên đường giật giật vài cái, tạm thời yên tĩnh lại.
Tả Y đầu đầy mồ hôi nghiêm túc nói: “Tạ Vãn Phong rất nguy kịch.”
Trên đời sao lại có nam nhân như vậy? Không, phải nói là tại sao Tạ Vãn Phong lại trở thành một nam nhân như vậy?
“Tả Y, lời ngươi nói không phải sự thật đúng không?” Liễu Hành Vân đẩy cửa ra, không tin hỏi.
Sao lại có thể….Tạ Vãn Phong lợi hại đến thế, sao có thể chết được?
Tả Y đứng dậy, hai tay níu chặt lấy y phục trên người, nói: “Lúc tuyết lở, hắn bị thương, sau đó có thể là đã gặp phải tuyết lang. Hắn lại bị tuyết lang cắn, có rất nhiều vết thương. Chủ yếu là trong dạ dày tích tụ rất nhiều máu, máu đã làm hư dạ dày rồi nên cứ thổ huyết mãi.” @dIe~n Da`n L3 Qý D0n
Phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ hắn mới có thể đưa nữ tử trên lưng xuống núi?
Cả phòng rơi vào yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngoài cửa, có người ngã ầm xuống đất.
“Mai Vũ, nàng tỉnh rồi? Sao lại ra đây, mau về phòng.”
Bách Bất Duy quay đầu lại, giật mình bước tới đỡ Mai Vũ dậy.
Mai Vũ suy yếu ngã vào lòng Bách Bất Duy, run rẩy vươn tay về phía Tả Y.
Tả Y nhíu mày, bước dến nắm chặt tay nàng, nói khẽ: “Đừng gấp, ngươi từ từ nói đi, ta nghe.”
Bách Bất Duy lo lắng nắm lấy cổ tay Mai Vũ, truyền chân khí cho nàng. Mai Vũ vừa có được chút sức lực đã mở miệng nói.
Giọng nàng khàn khàn cất lên: “Tuyết Liên Hoa, Vân Chu, cứu Vãn Phong.”
Lại hé miệng, Mai Vũ đã dừng lại, dường như còn muốn nói gì đó nhưng Tả Y đã ngăn nàng lại, gật đầu trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi nhất định sẽ cứu hắn.”
Mai Vũ an tâm gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Hoa Tử Nguyệt.
Hoa Tử Nguyệt đến bên cạnh nàng, nửa quỳ xuống nghiêng tai sát lại gần.
Mai Vũ cố gắng dùng thanh âm đứt quãng nói với y: “Ca…ca, Vô Ca, xin huynh,…tìm…tìm Vô Ca.”
Nói xong câu đó, Mai Vũ lại mất hết khí lực, ngất đi trong lòng Bách Bất Duy.
“Mai Vũ, Mai Vũ.” Bách Bất Duy lo lắng lay lay thân thể nàng.
Tả Y thở dài một tiếng, đứng lên.
“Đưa nàng ấy về đi. Nàng ấy vốn không thể tỉnh lại nhanh như vậy, có lẽ đã dùng tất cả sức lực mới tỉnh được.”
Trong phòng trở nên hỗn loạn sau đó lại an tĩnh.
Liễu Hành Vân ở lại giúp đỡ Tả Y, Hoa Tử Nguyệt thay đồ xong mở cửa ra ngoài.
Chắc là Mục Vô Ca gặp nạn rồi.
Đến cửa khách đ**m, Hoa Tử Nguyệt gặp Nguyệt Lưu.
Nguyệt Lưu tới trước mặt y, ngẩng đầu nói: “Không cần đi tìm Mục Vô Ca nữa.”
Hoa Tử Nguyệt khó hiểu nhìn nó, Nguyệt Lưu nhìn lại y, nói tiếp: “Không phải ta không cho ngươi đi tìm. Vừa nãy có người nói với ta hắn sẽ đi tìm Mục Vô Ca, muốn ngươi an tâm ở bên Mai Vũ. Nguy hiểm vẫn còn ở phía sau.”
Hoa Tử Nguyệt nhìn một lượt quanh khách đ**m, vẫn chưa thấy nhân vật nào khả nghi.
Hoa Tử Nguyệt không khỏi hỏi: “Người kia còn nói gì nữa không?”
Nguyệt Lưu suy nghĩ rồi lại hỏi ngược lại: “Còn nói mình là người của công chúa, ngươi biết công chúa nào à?”
Tim Hoa Tử Nguyệt đập mạnh.
Công chúa? @dIe~n
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra ĐiTác giả: Hạ Tiểu MạtTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Nữ nấm mốc, tới đây một chút.” “Vô Lương Tâm sư phụ, ngươi có thể không đọc nhấn từng chữ rõ ràng được không.” “Xú nha đầu, ngươi cũng đọc nhấn từng chữ rõ ràng! Còn nữa, vì sao ngươi cứ phải cộng thêm tên cho ta, trực tiếp gọi sư phụ chẳng phải tốt sao?” “Ta trả thù ngươi đọc sai tên của ta.” “Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc. Trả thù là phải để ở trong lòng, nào có nói ra được? Ngươi nói xem với cái chỉ số thông minh này của ngươi, từ nay về sau như thế nào bước chân vào giang hồ. Ai, cũng khó trách, nếu ngươi thông minh một chút xíu, cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa xuất sư. Mai Lưỡng Tân ta một đời bồi dưỡng vô số sát thủ đứng đầu, nhìn người vô cùng chuẩn xác, không ngờ tới lúc tuổi già lại thu nhận một nha đầu ngốc như ngươi. •¥...... %-“ Mai Vũ không chịu được xoa lỗ tai. Ta van ngươi, mỗi ngày ngươi đều dạy dỗ như vậy, có thể nghỉ ngơi một hai ngày hay không, tha cho lỗ tai của ta có được không? “Vô Lương Tâm, ngươi kêu ta tới làm gì?” Khi nàng còn chưa ‘giác ngộ’,… “Tạ Vãn Phong, các ngươi bị sao vậy…?” Run rẩy nhìn nam tử đang chật vật kia, Liễu Hành Vân ngơ ngác hỏi.Chờ trong khách đ**m một ngày một đêm, rốt cuộc cũng đợi được người, nhưng sao lại như thế này?Tạ Vãn Phong toàn thân loang lổ vết máu, tóc tai rối bời, môi và mặt trắng bệch. Mai Vũ trên lưng hắn thì hôn mê bất tỉnh.“Cứu Mai Vũ.” Tạ Vãn Phong nói hết câu, lập tức ngã xuống.Tả Y bước từ trong ra, nhìn mấy nam nhân đang ngơ ngác, lại nhìn hai người đang nằm trên đất, trong lòng cả kinh, gấp gáp nói: “Nhanh đem hai người vào đây.”Nghe nàng nói vậy, cả đám người tỉnh táo lại, vội vàng đưa hai người vào phòng.Tổn thương của Mai Vũ không nghiêm trọng nhưng sốt rất cao, nàng phải dùng châm cứu để bức nhiệt ra, tiện thể sai người chuẩn bị thuốc.Phát sốt chỉ có thể uống thuốc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mai Vũ, Tả Y chỉ có thể lắc đầu. Nữ nhân này, sao lại làm cho bản thân thảm như vậy?“Tả Y, Tả Y, Vãn Phong thổ huyết rồi.” Liễu Hành Vân xông vào, run run nói.Tả Y vội vàng đứng lên, chạy sang phòng Tạ Vãn Phong.Vừa xem qua tình huống của hắn, nàng đã cảm thấy rất tệ. Xem ra bây giờ lại càng tệ hơn nữa.Người trên giường có vẻ không còn ý thức, vẫn đang hôn mê, nhưng miệng thì không ngừng ói ra máu, thân thể đau đớn run rẩy, Tử Nguyệt phải đỡ hắn để hắn không rơi từ trên giường xuống.Tả Y bước tới, điểm vài chỗ trên người hắn, quay mặt lại nói với Liễu Hành Vân: “Chuẩn bị đi, ta muốn phẫu thuật cho hắn.”“Có ý gì?” Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh nhíu mày hỏi.Phẫu thuật, nếu y không nghĩ sai thì thứ đó rất nguy hiểm. Hai người đã trải qua những gì. Còn nữa, Mục Vô Ca?Suy nghĩ đáng sợ cứ nhiều hơn, rồi lại nhiều hơn.Tả Y kéo y phục của Tạ Vãn Phong ra, thuận tay nhét thuốc tê vào miệng hắn . Người trên đường giật giật vài cái, tạm thời yên tĩnh lại.Tả Y đầu đầy mồ hôi nghiêm túc nói: “Tạ Vãn Phong rất nguy kịch.”Trên đời sao lại có nam nhân như vậy? Không, phải nói là tại sao Tạ Vãn Phong lại trở thành một nam nhân như vậy?“Tả Y, lời ngươi nói không phải sự thật đúng không?” Liễu Hành Vân đẩy cửa ra, không tin hỏi.Sao lại có thể….Tạ Vãn Phong lợi hại đến thế, sao có thể chết được?Tả Y đứng dậy, hai tay níu chặt lấy y phục trên người, nói: “Lúc tuyết lở, hắn bị thương, sau đó có thể là đã gặp phải tuyết lang. Hắn lại bị tuyết lang cắn, có rất nhiều vết thương. Chủ yếu là trong dạ dày tích tụ rất nhiều máu, máu đã làm hư dạ dày rồi nên cứ thổ huyết mãi.” @dIe~n Da`n L3 Qý D0nPhải chịu đựng bao nhiêu đau khổ hắn mới có thể đưa nữ tử trên lưng xuống núi?Cả phòng rơi vào yên tĩnh trong nháy mắt.Ngoài cửa, có người ngã ầm xuống đất.“Mai Vũ, nàng tỉnh rồi? Sao lại ra đây, mau về phòng.”Bách Bất Duy quay đầu lại, giật mình bước tới đỡ Mai Vũ dậy.Mai Vũ suy yếu ngã vào lòng Bách Bất Duy, run rẩy vươn tay về phía Tả Y.Tả Y nhíu mày, bước dến nắm chặt tay nàng, nói khẽ: “Đừng gấp, ngươi từ từ nói đi, ta nghe.”Bách Bất Duy lo lắng nắm lấy cổ tay Mai Vũ, truyền chân khí cho nàng. Mai Vũ vừa có được chút sức lực đã mở miệng nói.Giọng nàng khàn khàn cất lên: “Tuyết Liên Hoa, Vân Chu, cứu Vãn Phong.”Lại hé miệng, Mai Vũ đã dừng lại, dường như còn muốn nói gì đó nhưng Tả Y đã ngăn nàng lại, gật đầu trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi nhất định sẽ cứu hắn.”Mai Vũ an tâm gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Hoa Tử Nguyệt.Hoa Tử Nguyệt đến bên cạnh nàng, nửa quỳ xuống nghiêng tai sát lại gần.Mai Vũ cố gắng dùng thanh âm đứt quãng nói với y: “Ca…ca, Vô Ca, xin huynh,…tìm…tìm Vô Ca.”Nói xong câu đó, Mai Vũ lại mất hết khí lực, ngất đi trong lòng Bách Bất Duy.“Mai Vũ, Mai Vũ.” Bách Bất Duy lo lắng lay lay thân thể nàng.Tả Y thở dài một tiếng, đứng lên.“Đưa nàng ấy về đi. Nàng ấy vốn không thể tỉnh lại nhanh như vậy, có lẽ đã dùng tất cả sức lực mới tỉnh được.”Trong phòng trở nên hỗn loạn sau đó lại an tĩnh.Liễu Hành Vân ở lại giúp đỡ Tả Y, Hoa Tử Nguyệt thay đồ xong mở cửa ra ngoài.Chắc là Mục Vô Ca gặp nạn rồi.Đến cửa khách đ**m, Hoa Tử Nguyệt gặp Nguyệt Lưu.Nguyệt Lưu tới trước mặt y, ngẩng đầu nói: “Không cần đi tìm Mục Vô Ca nữa.”Hoa Tử Nguyệt khó hiểu nhìn nó, Nguyệt Lưu nhìn lại y, nói tiếp: “Không phải ta không cho ngươi đi tìm. Vừa nãy có người nói với ta hắn sẽ đi tìm Mục Vô Ca, muốn ngươi an tâm ở bên Mai Vũ. Nguy hiểm vẫn còn ở phía sau.”Hoa Tử Nguyệt nhìn một lượt quanh khách đ**m, vẫn chưa thấy nhân vật nào khả nghi.Hoa Tử Nguyệt không khỏi hỏi: “Người kia còn nói gì nữa không?”Nguyệt Lưu suy nghĩ rồi lại hỏi ngược lại: “Còn nói mình là người của công chúa, ngươi biết công chúa nào à?”Tim Hoa Tử Nguyệt đập mạnh.Công chúa? @dIe~n