“A!” Thịnh Tâm Lan bật dậy, cả người đầm đìa mồ hôi. Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng thắt lưng mảnh mai của cô lại đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô thế mà, thế mà lại mơ thấy chuyện đó! Nặng nề thở hắt một tiếng, Thịnh Tâm Lan lau đi mồ hôi trên mặt...... Buổi tối hai tháng trước, cô vì cãi nhau với bạn trai, tâm tình không tốt, nên mới muốn tới tìm bạn thân giải tỏa tâm trạng. Nhưng đợi đến khi cô tìm được bạn thân, lại phát hiện bạn thân đang nằm cùng một chỗ với người yêu mình. Khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết mình loạng chà loạng choạng chạy ra được khỏi chỗ đó, rồi lại đi đến quán bar bằng cách nào nữa. Bên trong quán bar, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí xa hoa trụy lạc, cô chỉ muốn phát tiết tâm tình liền tìm người uống rượu, kết quả, mơ mơ hồ hồ bị đưa vào một căn phòng hết sức sang trọng Sau đó, cô mơ màng trông thấy được một người đàn ông, cô nhìn không rõ tướng mạo anh ta thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông này toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ...... Hai má Thịnh Tâm…

Chương 272-1

Lãi Được Bé YêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A!” Thịnh Tâm Lan bật dậy, cả người đầm đìa mồ hôi. Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng thắt lưng mảnh mai của cô lại đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô thế mà, thế mà lại mơ thấy chuyện đó! Nặng nề thở hắt một tiếng, Thịnh Tâm Lan lau đi mồ hôi trên mặt...... Buổi tối hai tháng trước, cô vì cãi nhau với bạn trai, tâm tình không tốt, nên mới muốn tới tìm bạn thân giải tỏa tâm trạng. Nhưng đợi đến khi cô tìm được bạn thân, lại phát hiện bạn thân đang nằm cùng một chỗ với người yêu mình. Khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết mình loạng chà loạng choạng chạy ra được khỏi chỗ đó, rồi lại đi đến quán bar bằng cách nào nữa. Bên trong quán bar, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí xa hoa trụy lạc, cô chỉ muốn phát tiết tâm tình liền tìm người uống rượu, kết quả, mơ mơ hồ hồ bị đưa vào một căn phòng hết sức sang trọng Sau đó, cô mơ màng trông thấy được một người đàn ông, cô nhìn không rõ tướng mạo anh ta thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông này toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ...... Hai má Thịnh Tâm… Năm giờ chiều, hầu hết nhân viên của tập đoàn Thịnh Thị thường tan làm vào lúc này, ngày thường Thịnh Tâm Lan cũng về giờ này, vấn đề tài chính của công ty khá nhiều, Nguyễn Anh Minh ở lại công ty tăng ca.“Không cần đợi anh thật à?” Thịnh Tâm Lan gõ nhẹ cửa phòng làm việc, cười nói.Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu nhìn cô sau màn hình máy tính, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng nhìn thấy cô lại tràn đầy sức sống: “Không cần, tôi xem sổ sách một lát rồi đi về.”“Làm vậy tôi thấy thật ngại quá, hay là tôi tăng lương cho anh nhé?”“Nhìn em không giống ngại một xíu nào.”Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh nheo lại, anh ngoắc ngón tay về phía cô: “Lại đây.”“Hối hận rồi à?”Thịnh Tâm Lan buông lỏng cửa, rất tự nhiên đi vào, đến trước bàn làm việc của anh thì hơi nghiêng người nhìn anh,“Bây giờ hối hận còn kịp, tôi có thể ở lại với anh.”Lời vừa thốt ra, bàn tay to lớn của Nguyễn Anh Minh đã giơ lên, che sau đầu cô kéo cô đến trước mặt, khi cô chưa kịp phản ứng lại, đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.“Hmm……” cô vùng vẫy thoát ra, lo lắng nhìn về phía sau nói: “Cửa chưa khóa kìa, anh làm gì thế?”Vốn dĩ chuyện đưa Nguyễn Anh Minh về quản lý tài chính đã bị rất nhiều người bàn tán, nếu hai người làm gì đó trong văn phòng để người khác nhìn thấy, rồi truyền đến tai mấy ông già trong hội đồng quản trị thì khó mà giải thích.Nguyễn Anh Minh sắc mặt ung dung, lông mày hơi nhướng lên, điềm nhiên như không trả lời:“Được rồi, em có thể đi rồi.”“Gì đấy, giận à?”Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, cười như không cười đáp: “Tôi thấy chuyện này giống như sạc điện một chút thôi, hay là em muốn nhiều hơn.”Thịnh Tâm Lan rất nhanh hiểu ra, cái ý sạc điện này của anh, mặt từ từ đỏ lên: “Ai mà thèm, anh nghĩ nhiều rồi, đi đây.”Nói xong, cũng không quay đầu mà bước khỏi phòng làm việc.Nhìn theo bóng lưng Thịnh Tâm Lan, ý cười trong mắt Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn.Sau khi ra khỏi thang máy, Thịnh Tâm Lan xoay người đi vào ga ra, tìm xe của mình, vừa bấm khóa công tắc, sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, già dặn và vững vàng.“Cô Thịnh.”“Quản gia Chu?” Thịnh Tâm Lan quay đầu nhìn thấy quản gia kề cạnh của ông cụ Nguyễn, sắc mặt ngưng lại: “Sao ông lại đến đây? Đến tìm Anh Minh à?”Quản gia Chu gật đầu: “Lão gia bảo tôi qua đây tìm cậu chủ nói chuyện.”“Anh ấy đang ở trên lầu, ông có thể đi thẳng lên tầng 10 từ thang máy ở đây. ”Thịnh Tâm Lan chỉ vào thang máy ở đằng xa, thái độ rất cung kính.“Được, nhưng trước đó, tôi nghĩ tôi có chuyện cần nói với cô Thịnh. Không biết cô Thịnh có rảnh không.”Thái độ của quản gia Chu làm cho người ta không đoán trước được, nhưng vì ông ấy là người bên cạnh ông cụ, sẽ không gây bất lợi cho cô, Thịnh Tâm Lan cũng không nghĩ gì nhiều.

Năm giờ chiều, hầu hết nhân viên của tập đoàn Thịnh Thị thường tan làm vào lúc này, ngày thường Thịnh Tâm Lan cũng về giờ này, vấn đề tài chính của công ty khá nhiều, Nguyễn Anh Minh ở lại công ty tăng ca.

“Không cần đợi anh thật à?” Thịnh Tâm Lan gõ nhẹ cửa phòng làm việc, cười nói.

Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu nhìn cô sau màn hình máy tính, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng nhìn thấy cô lại tràn đầy sức sống: “Không cần, tôi xem sổ sách một lát rồi đi về.”

“Làm vậy tôi thấy thật ngại quá, hay là tôi tăng lương cho anh nhé?”

“Nhìn em không giống ngại một xíu nào.”

Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh nheo lại, anh ngoắc ngón tay về phía cô: “Lại đây.”

“Hối hận rồi à?”

Thịnh Tâm Lan buông lỏng cửa, rất tự nhiên đi vào, đến trước bàn làm việc của anh thì hơi nghiêng người nhìn anh,

“Bây giờ hối hận còn kịp, tôi có thể ở lại với anh.”

Lời vừa thốt ra, bàn tay to lớn của Nguyễn Anh Minh đã giơ lên, che sau đầu cô kéo cô đến trước mặt, khi cô chưa kịp phản ứng lại, đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

“Hmm……” cô vùng vẫy thoát ra, lo lắng nhìn về phía sau nói: “Cửa chưa khóa kìa, anh làm gì thế?”

Vốn dĩ chuyện đưa Nguyễn Anh Minh về quản lý tài chính đã bị rất nhiều người bàn tán, nếu hai người làm gì đó trong văn phòng để người khác nhìn thấy, rồi truyền đến tai mấy ông già trong hội đồng quản trị thì khó mà giải thích.

Nguyễn Anh Minh sắc mặt ung dung, lông mày hơi nhướng lên, điềm nhiên như không trả lời:

“Được rồi, em có thể đi rồi.”

“Gì đấy, giận à?”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, cười như không cười đáp: “Tôi thấy chuyện này giống như sạc điện một chút thôi, hay là em muốn nhiều hơn.”

Thịnh Tâm Lan rất nhanh hiểu ra, cái ý sạc điện này của anh, mặt từ từ đỏ lên: “Ai mà thèm, anh nghĩ nhiều rồi, đi đây.”

Nói xong, cũng không quay đầu mà bước khỏi phòng làm việc.

Nhìn theo bóng lưng Thịnh Tâm Lan, ý cười trong mắt Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn.

Sau khi ra khỏi thang máy, Thịnh Tâm Lan xoay người đi vào ga ra, tìm xe của mình, vừa bấm khóa công tắc, sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, già dặn và vững vàng.

“Cô Thịnh.”

“Quản gia Chu?” Thịnh Tâm Lan quay đầu nhìn thấy quản gia kề cạnh của ông cụ Nguyễn, sắc mặt ngưng lại: “Sao ông lại đến đây? Đến tìm Anh Minh à?”

Quản gia Chu gật đầu: “Lão gia bảo tôi qua đây tìm cậu chủ nói chuyện.”

“Anh ấy đang ở trên lầu, ông có thể đi thẳng lên tầng 10 từ thang máy ở đây. ”

Thịnh Tâm Lan chỉ vào thang máy ở đằng xa, thái độ rất cung kính.

“Được, nhưng trước đó, tôi nghĩ tôi có chuyện cần nói với cô Thịnh. Không biết cô Thịnh có rảnh không.”

Thái độ của quản gia Chu làm cho người ta không đoán trước được, nhưng vì ông ấy là người bên cạnh ông cụ, sẽ không gây bất lợi cho cô, Thịnh Tâm Lan cũng không nghĩ gì nhiều.

Lãi Được Bé YêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“A!” Thịnh Tâm Lan bật dậy, cả người đầm đìa mồ hôi. Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng thắt lưng mảnh mai của cô lại đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô thế mà, thế mà lại mơ thấy chuyện đó! Nặng nề thở hắt một tiếng, Thịnh Tâm Lan lau đi mồ hôi trên mặt...... Buổi tối hai tháng trước, cô vì cãi nhau với bạn trai, tâm tình không tốt, nên mới muốn tới tìm bạn thân giải tỏa tâm trạng. Nhưng đợi đến khi cô tìm được bạn thân, lại phát hiện bạn thân đang nằm cùng một chỗ với người yêu mình. Khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết mình loạng chà loạng choạng chạy ra được khỏi chỗ đó, rồi lại đi đến quán bar bằng cách nào nữa. Bên trong quán bar, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí xa hoa trụy lạc, cô chỉ muốn phát tiết tâm tình liền tìm người uống rượu, kết quả, mơ mơ hồ hồ bị đưa vào một căn phòng hết sức sang trọng Sau đó, cô mơ màng trông thấy được một người đàn ông, cô nhìn không rõ tướng mạo anh ta thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông này toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ...... Hai má Thịnh Tâm… Năm giờ chiều, hầu hết nhân viên của tập đoàn Thịnh Thị thường tan làm vào lúc này, ngày thường Thịnh Tâm Lan cũng về giờ này, vấn đề tài chính của công ty khá nhiều, Nguyễn Anh Minh ở lại công ty tăng ca.“Không cần đợi anh thật à?” Thịnh Tâm Lan gõ nhẹ cửa phòng làm việc, cười nói.Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu nhìn cô sau màn hình máy tính, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng nhìn thấy cô lại tràn đầy sức sống: “Không cần, tôi xem sổ sách một lát rồi đi về.”“Làm vậy tôi thấy thật ngại quá, hay là tôi tăng lương cho anh nhé?”“Nhìn em không giống ngại một xíu nào.”Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh nheo lại, anh ngoắc ngón tay về phía cô: “Lại đây.”“Hối hận rồi à?”Thịnh Tâm Lan buông lỏng cửa, rất tự nhiên đi vào, đến trước bàn làm việc của anh thì hơi nghiêng người nhìn anh,“Bây giờ hối hận còn kịp, tôi có thể ở lại với anh.”Lời vừa thốt ra, bàn tay to lớn của Nguyễn Anh Minh đã giơ lên, che sau đầu cô kéo cô đến trước mặt, khi cô chưa kịp phản ứng lại, đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.“Hmm……” cô vùng vẫy thoát ra, lo lắng nhìn về phía sau nói: “Cửa chưa khóa kìa, anh làm gì thế?”Vốn dĩ chuyện đưa Nguyễn Anh Minh về quản lý tài chính đã bị rất nhiều người bàn tán, nếu hai người làm gì đó trong văn phòng để người khác nhìn thấy, rồi truyền đến tai mấy ông già trong hội đồng quản trị thì khó mà giải thích.Nguyễn Anh Minh sắc mặt ung dung, lông mày hơi nhướng lên, điềm nhiên như không trả lời:“Được rồi, em có thể đi rồi.”“Gì đấy, giận à?”Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, cười như không cười đáp: “Tôi thấy chuyện này giống như sạc điện một chút thôi, hay là em muốn nhiều hơn.”Thịnh Tâm Lan rất nhanh hiểu ra, cái ý sạc điện này của anh, mặt từ từ đỏ lên: “Ai mà thèm, anh nghĩ nhiều rồi, đi đây.”Nói xong, cũng không quay đầu mà bước khỏi phòng làm việc.Nhìn theo bóng lưng Thịnh Tâm Lan, ý cười trong mắt Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn.Sau khi ra khỏi thang máy, Thịnh Tâm Lan xoay người đi vào ga ra, tìm xe của mình, vừa bấm khóa công tắc, sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, già dặn và vững vàng.“Cô Thịnh.”“Quản gia Chu?” Thịnh Tâm Lan quay đầu nhìn thấy quản gia kề cạnh của ông cụ Nguyễn, sắc mặt ngưng lại: “Sao ông lại đến đây? Đến tìm Anh Minh à?”Quản gia Chu gật đầu: “Lão gia bảo tôi qua đây tìm cậu chủ nói chuyện.”“Anh ấy đang ở trên lầu, ông có thể đi thẳng lên tầng 10 từ thang máy ở đây. ”Thịnh Tâm Lan chỉ vào thang máy ở đằng xa, thái độ rất cung kính.“Được, nhưng trước đó, tôi nghĩ tôi có chuyện cần nói với cô Thịnh. Không biết cô Thịnh có rảnh không.”Thái độ của quản gia Chu làm cho người ta không đoán trước được, nhưng vì ông ấy là người bên cạnh ông cụ, sẽ không gây bất lợi cho cô, Thịnh Tâm Lan cũng không nghĩ gì nhiều.

Chương 272-1