Tác giả:

Chu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,…

Chương 36: Đi cửa sau

Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu XíTác giả: Mộ Tương TriTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,… “Chuyện này cũng không thể trách……”Lương Đại Lang định mở miệng nói giúp Bạch Lê Hoa hai câu, còn chưa nói xong liền bị ngắt lời.“Được rồi, đừng nói nữa.” Lương Đại Nương nói, “Chỉ cần đừng có chuyện gì xảy ra nữa, Tiểu Ngọc cũng không phải không hiểu lý lẽ.”Hiện tại Lương lão cha bị thương, muốn bà một mình chèo chống cái nhà này, nếu cứ như Lý Tiểu Ngọc nói mà chia nhà ra, đó không phải là muốn lấy mạng hai vợ chồng già bọn họ sao?Nhị phòng bọn họ thật ra còn tốt, khẳng định có thể đứng dậy. Còn đại phòng thì sao? Nếu không phải Lương Đại Lang thiếu tiền để đọc sách, thì là Bạch Lê Hoa gặp rắc rối, trong nhà ngoài ruộng không giúp được gì.Cho nên trăm triệu lần không thể chia nhà.Tâm tư bọn họ, Bạch Lê Hoa cái hiểu cái không.Lời này Lương Đại Nương đã nói ra, nếu bắt nàng thanh thản ổn định ngồi ngốc ở trong nhà, không cần trêu chọc thị phi, thì Hà Tiểu Hổ đó àm sao bây giờ?Lương Đại Nương còn ở đó lải nhải nói, đơn giản là cái nhà này khó khăn thế nào, nên thế nào, dù sao cũng muốn nàng hứa là từ nay về sau sẽ không đi trêu chọc phiền toái.  Nàng đâu có rảnh mà nghe cái này, bế tiểu hài nhi bên trong giỏ lên nói: “Nương, trước tiên xem, đứa nhỏ này trên đùi bị thương, ta phải đi giúp hắn xử lý miệng vết thương……”Lúc này mới thành công thoát thân.Đem người đặt ở trên giường mới phát hiện, bởi vì không gian cái giỏ quá nhỏ, chân vẫn luôn gập lại, bị đè ép, vết thương trên đùi Tiết Thải lại chảy máu.Không khỏi có chút oán trách, “Ngươi sao không kêu đau một tiếng a!”Tiết Thải nhìn nàng thật cẩn thận mà rửa sạch miệng vết thương trên đùi mình, một lúc lâu sau mới nói, “Thói quen.”Bạch Lê Hoa không biết nên khóc hay cười, “Cái này mà cũng có thể làm thành thói quen sao?”Hài tử đặt tay trên vạt áo, bắt đầu tháo thắt lưng, c** q**n áo.Bạch Lê Hoa kêu to: “Này, ngươi làm gì đó, ta không phải là người như vậy a! Cho dù là ta a! Nhìn ngươi ta không hứng thú nổi.”Tốc độ nói cực nhanh.Nhìn cái người trước mặt này một giây trước còn nghiêm trang vẻ mặt ôn nhu như vậy, Tiết Thải tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, “Sắc nữ! Nghĩ cái gì đây, ta cho ngươi xem thì xem đi!”Bạch Lê Hoa mở to mắt, trên thân mình tiểu hài tử trắng nõn này, cơ hồ đầy kín vết thương.Mới, cũ. Ngang dọc đan xen.Trách không được hắn nói đã quen rồi.Cho dù nàng cũng coi như là gặp qua không ít chuyện tàn khốc, đẫm máu, cũng không khỏi cảm thấy xót mũi.Đây vẫn là trẻ con a, ai có thể nhẫn tâm nặng tay với hắn như vậy.Tựa hồ là thấy được sự đồng tình và chút không đành long trong mặt nàng, Tiết Thải hừ lạnh một tiếng mặc quần áo vào, không mang theo bất luận biểu cảm gì, nói, “Ta là trốn ra.”Bạch Lê Hoa gật đầu, nhịn không được hỏi, “Đây là cha mẹ ngươi đánh sao?”Tiết Thải sắc mặt buồn bã, nhấp môi, “Ta không có cha mẹ, ta là từ bên trong kỹ viện (nhà thổ, lầu xanh ấy) chạy ra, bọn họ muốn ta tiếp khách, ta không chịu, họ liền dùng roi đánh ta, không cho ta ăn cơm……”“Sau đó thì sao?”“Sau đó ta liền làm bộ thuận theo, khi bọn họ đem ta trang điểm đẹp rồi dẫn ta đi hầu hạ quý nhân.” Nói tới đây, Tiết Thải ngừng một chút, trên mặt hiện lên một tia âm ngoan, “Sau đó xảy ra chút chuyện, ta liền nhân cơ hội trốn thoát.”Bạch Lê Hoa hít hà một hơi, lúc trước nàng có nghe nói qua nơi đó trầm mê.Có nam nhân thích đi cửa sau (ôi ôi ~ ~ che mặt, cái này đầu phải “đen” một chút mới hiểu nha ~ ~), có nam nhân lại thích tiểu hài tử, chỉ là không nghĩ tới người đi gặp đứa nhỏ trước mắt này chính là kiểu thích đi cửa sau của tiểu hài tử a.Cũng thật là đáng thương.Nàng một bên giúp đỡ tiểu hài tử rửa sạch miệng vết thương, thay thảo dược mới, một bên lải nhải, “Coi như tiểu tử ngươi may mắn gặp được ta. Sau này ngươi có thể an tâm ở lại đây.”Tiết Thải ngoan ngoãn gật đầu, che dấu một tia giảo hoạt trong đáy mắt. 

“Chuyện này cũng không thể trách……”

Lương Đại Lang định mở miệng nói giúp Bạch Lê Hoa hai câu, còn chưa nói xong liền bị ngắt lời.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Lương Đại Nương nói, “Chỉ cần đừng có chuyện gì xảy ra nữa, Tiểu Ngọc cũng không phải không hiểu lý lẽ.”

Hiện tại Lương lão cha bị thương, muốn bà một mình chèo chống cái nhà này, nếu cứ như Lý Tiểu Ngọc nói mà chia nhà ra, đó không phải là muốn lấy mạng hai vợ chồng già bọn họ sao?

Nhị phòng bọn họ thật ra còn tốt, khẳng định có thể đứng dậy. Còn đại phòng thì sao? Nếu không phải Lương Đại Lang thiếu tiền để đọc sách, thì là Bạch Lê Hoa gặp rắc rối, trong nhà ngoài ruộng không giúp được gì.

Cho nên trăm triệu lần không thể chia nhà.

Tâm tư bọn họ, Bạch Lê Hoa cái hiểu cái không.

Lời này Lương Đại Nương đã nói ra, nếu bắt nàng thanh thản ổn định ngồi ngốc ở trong nhà, không cần trêu chọc thị phi, thì Hà Tiểu Hổ đó àm sao bây giờ?

Lương Đại Nương còn ở đó lải nhải nói, đơn giản là cái nhà này khó khăn thế nào, nên thế nào, dù sao cũng muốn nàng hứa là từ nay về sau sẽ không đi trêu chọc phiền toái.  

Nàng đâu có rảnh mà nghe cái này, bế tiểu hài nhi bên trong giỏ lên nói: “Nương, trước tiên xem, đứa nhỏ này trên đùi bị thương, ta phải đi giúp hắn xử lý miệng vết thương……”

Lúc này mới thành công thoát thân.

Đem người đặt ở trên giường mới phát hiện, bởi vì không gian cái giỏ quá nhỏ, chân vẫn luôn gập lại, bị đè ép, vết thương trên đùi Tiết Thải lại chảy máu.

Không khỏi có chút oán trách, “Ngươi sao không kêu đau một tiếng a!”

Tiết Thải nhìn nàng thật cẩn thận mà rửa sạch miệng vết thương trên đùi mình, một lúc lâu sau mới nói, “Thói quen.”

Bạch Lê Hoa không biết nên khóc hay cười, “Cái này mà cũng có thể làm thành thói quen sao?”

Hài tử đặt tay trên vạt áo, bắt đầu tháo thắt lưng, c** q**n áo.

Bạch Lê Hoa kêu to: “Này, ngươi làm gì đó, ta không phải là người như vậy a! Cho dù là ta a! Nhìn ngươi ta không hứng thú nổi.”

Tốc độ nói cực nhanh.

Nhìn cái người trước mặt này một giây trước còn nghiêm trang vẻ mặt ôn nhu như vậy, Tiết Thải tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, “Sắc nữ! Nghĩ cái gì đây, ta cho ngươi xem thì xem đi!”

Bạch Lê Hoa mở to mắt, trên thân mình tiểu hài tử trắng nõn này, cơ hồ đầy kín vết thương.

Mới, cũ. Ngang dọc đan xen.

Trách không được hắn nói đã quen rồi.

Cho dù nàng cũng coi như là gặp qua không ít chuyện tàn khốc, đẫm máu, cũng không khỏi cảm thấy xót mũi.

Đây vẫn là trẻ con a, ai có thể nhẫn tâm nặng tay với hắn như vậy.

Tựa hồ là thấy được sự đồng tình và chút không đành long trong mặt nàng, Tiết Thải hừ lạnh một tiếng mặc quần áo vào, không mang theo bất luận biểu cảm gì, nói, “Ta là trốn ra.”

Bạch Lê Hoa gật đầu, nhịn không được hỏi, “Đây là cha mẹ ngươi đánh sao?”

Tiết Thải sắc mặt buồn bã, nhấp môi, “Ta không có cha mẹ, ta là từ bên trong kỹ viện (nhà thổ, lầu xanh ấy) chạy ra, bọn họ muốn ta tiếp khách, ta không chịu, họ liền dùng roi đánh ta, không cho ta ăn cơm……”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta liền làm bộ thuận theo, khi bọn họ đem ta trang điểm đẹp rồi dẫn ta đi hầu hạ quý nhân.” Nói tới đây, Tiết Thải ngừng một chút, trên mặt hiện lên một tia âm ngoan, “Sau đó xảy ra chút chuyện, ta liền nhân cơ hội trốn thoát.”

Bạch Lê Hoa hít hà một hơi, lúc trước nàng có nghe nói qua nơi đó trầm mê.

Có nam nhân thích đi cửa sau (ôi ôi ~ ~ che mặt, cái này đầu phải “đen” một chút mới hiểu nha ~ ~), có nam nhân lại thích tiểu hài tử, chỉ là không nghĩ tới người đi gặp đứa nhỏ trước mắt này chính là kiểu thích đi cửa sau của tiểu hài tử a.

Cũng thật là đáng thương.

Nàng một bên giúp đỡ tiểu hài tử rửa sạch miệng vết thương, thay thảo dược mới, một bên lải nhải, “Coi như tiểu tử ngươi may mắn gặp được ta. Sau này ngươi có thể an tâm ở lại đây.”

Tiết Thải ngoan ngoãn gật đầu, che dấu một tia giảo hoạt trong đáy mắt.

Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu XíTác giả: Mộ Tương TriTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,… “Chuyện này cũng không thể trách……”Lương Đại Lang định mở miệng nói giúp Bạch Lê Hoa hai câu, còn chưa nói xong liền bị ngắt lời.“Được rồi, đừng nói nữa.” Lương Đại Nương nói, “Chỉ cần đừng có chuyện gì xảy ra nữa, Tiểu Ngọc cũng không phải không hiểu lý lẽ.”Hiện tại Lương lão cha bị thương, muốn bà một mình chèo chống cái nhà này, nếu cứ như Lý Tiểu Ngọc nói mà chia nhà ra, đó không phải là muốn lấy mạng hai vợ chồng già bọn họ sao?Nhị phòng bọn họ thật ra còn tốt, khẳng định có thể đứng dậy. Còn đại phòng thì sao? Nếu không phải Lương Đại Lang thiếu tiền để đọc sách, thì là Bạch Lê Hoa gặp rắc rối, trong nhà ngoài ruộng không giúp được gì.Cho nên trăm triệu lần không thể chia nhà.Tâm tư bọn họ, Bạch Lê Hoa cái hiểu cái không.Lời này Lương Đại Nương đã nói ra, nếu bắt nàng thanh thản ổn định ngồi ngốc ở trong nhà, không cần trêu chọc thị phi, thì Hà Tiểu Hổ đó àm sao bây giờ?Lương Đại Nương còn ở đó lải nhải nói, đơn giản là cái nhà này khó khăn thế nào, nên thế nào, dù sao cũng muốn nàng hứa là từ nay về sau sẽ không đi trêu chọc phiền toái.  Nàng đâu có rảnh mà nghe cái này, bế tiểu hài nhi bên trong giỏ lên nói: “Nương, trước tiên xem, đứa nhỏ này trên đùi bị thương, ta phải đi giúp hắn xử lý miệng vết thương……”Lúc này mới thành công thoát thân.Đem người đặt ở trên giường mới phát hiện, bởi vì không gian cái giỏ quá nhỏ, chân vẫn luôn gập lại, bị đè ép, vết thương trên đùi Tiết Thải lại chảy máu.Không khỏi có chút oán trách, “Ngươi sao không kêu đau một tiếng a!”Tiết Thải nhìn nàng thật cẩn thận mà rửa sạch miệng vết thương trên đùi mình, một lúc lâu sau mới nói, “Thói quen.”Bạch Lê Hoa không biết nên khóc hay cười, “Cái này mà cũng có thể làm thành thói quen sao?”Hài tử đặt tay trên vạt áo, bắt đầu tháo thắt lưng, c** q**n áo.Bạch Lê Hoa kêu to: “Này, ngươi làm gì đó, ta không phải là người như vậy a! Cho dù là ta a! Nhìn ngươi ta không hứng thú nổi.”Tốc độ nói cực nhanh.Nhìn cái người trước mặt này một giây trước còn nghiêm trang vẻ mặt ôn nhu như vậy, Tiết Thải tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, “Sắc nữ! Nghĩ cái gì đây, ta cho ngươi xem thì xem đi!”Bạch Lê Hoa mở to mắt, trên thân mình tiểu hài tử trắng nõn này, cơ hồ đầy kín vết thương.Mới, cũ. Ngang dọc đan xen.Trách không được hắn nói đã quen rồi.Cho dù nàng cũng coi như là gặp qua không ít chuyện tàn khốc, đẫm máu, cũng không khỏi cảm thấy xót mũi.Đây vẫn là trẻ con a, ai có thể nhẫn tâm nặng tay với hắn như vậy.Tựa hồ là thấy được sự đồng tình và chút không đành long trong mặt nàng, Tiết Thải hừ lạnh một tiếng mặc quần áo vào, không mang theo bất luận biểu cảm gì, nói, “Ta là trốn ra.”Bạch Lê Hoa gật đầu, nhịn không được hỏi, “Đây là cha mẹ ngươi đánh sao?”Tiết Thải sắc mặt buồn bã, nhấp môi, “Ta không có cha mẹ, ta là từ bên trong kỹ viện (nhà thổ, lầu xanh ấy) chạy ra, bọn họ muốn ta tiếp khách, ta không chịu, họ liền dùng roi đánh ta, không cho ta ăn cơm……”“Sau đó thì sao?”“Sau đó ta liền làm bộ thuận theo, khi bọn họ đem ta trang điểm đẹp rồi dẫn ta đi hầu hạ quý nhân.” Nói tới đây, Tiết Thải ngừng một chút, trên mặt hiện lên một tia âm ngoan, “Sau đó xảy ra chút chuyện, ta liền nhân cơ hội trốn thoát.”Bạch Lê Hoa hít hà một hơi, lúc trước nàng có nghe nói qua nơi đó trầm mê.Có nam nhân thích đi cửa sau (ôi ôi ~ ~ che mặt, cái này đầu phải “đen” một chút mới hiểu nha ~ ~), có nam nhân lại thích tiểu hài tử, chỉ là không nghĩ tới người đi gặp đứa nhỏ trước mắt này chính là kiểu thích đi cửa sau của tiểu hài tử a.Cũng thật là đáng thương.Nàng một bên giúp đỡ tiểu hài tử rửa sạch miệng vết thương, thay thảo dược mới, một bên lải nhải, “Coi như tiểu tử ngươi may mắn gặp được ta. Sau này ngươi có thể an tâm ở lại đây.”Tiết Thải ngoan ngoãn gật đầu, che dấu một tia giảo hoạt trong đáy mắt. 

Chương 36: Đi cửa sau