Chu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,…
Chương 163: Người này không thành thật
Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu XíTác giả: Mộ Tương TriTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,… Lỡ như hắn muốn trực tiếp giao Hiên Viên Thải cho tên Trịnh tướng quân để chiếm lợi thì sao?Cũng giống như người nào đó trong kiếp trước vậy.Tay Bạch Lê Hoa nắm chặt thành quyền, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt trừng Hiên Viên Văn Hoán, “Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”Nàng cũng không biết nói bọn họ như vậy có tuyệt tình quá không.Mà Hiên Viên Văn Hoán bị trừng mắt thì ngẩn người.Có thể nói rằng người nữ tử trước mắt này có một đôi mắt thật xuất sắc.Con ngươi đào hoa, lông mi lại thật đẹp, trong mắt lúc nào cũng phảng phất một tầng sương, đôi mắt lúc này đang gắt gao trừng hắn nhưng lại có một loại phong tình khác.Tròng mắt Hiên Viên Văn Hoán chuyển động, cười nhẹ, “Không phải ta vừa nói rồi sao? Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, có khi chúng ta lại thành người một nhà đó?”Vẻ mặt Bạch Lê Hoa lạnh xuống.Người này không thành thật.Tuy Bạch Ngọc Lan có chút nhan sắc nhưng cũng chỉ đẹp so với nữ nhân cao lớn thô kệch làm việc trên đồng ruộng mà thôi. Người này cư xử đúng mực, không giống như loại người bị sắc đẹp quyến rũ. Còn nữa, với vẻ ngoài và tài lực của hắn thì có loại nữ nhân nào mà không câu được chứ?Bạch Lê Hoa cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, lôi kéo Tiết Thải và Lương Đại Lang rời đi.Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, thân phận người này không rõ, nếu không cần thì sẽ không động thủ.Hơn nữa trong súng lục chỉ có mấy viên đạn đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không dùng tới.Hiên Viên Văn Hoán nhìn bọn họ rời đi, lúc vừa bước đến cửa thì hắn lên tiếng: “Ta không ngờ tôn tử của y thánh tiền bối vậy mà lại tham sống sợ chết, không dám gánh trách nhiệm. Thật uổng khí một mảnh khổ tâm của hắn nhiều năm như vậy.”Tiết Thải ngừng chân lại.Lương Đại Lang liếc Bạch Lê Hoa, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Tiết Thải, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi là Tiết Thải, vốn dĩ không quen Hiên Viên Thải, hiểu không?”Con kiến còn cố gắng mà sống tạm bợ, hắn bị ký thác một kỳ vọng quá cao như vậy sao lại không sợ chết chứ?Tiết Thải ngốc ngốc gật gật đầu.Thấy vậy, Hiên Viên Văn Hoán nhướng mày hỏi, “Dù cho ngươi không quan tâm chính mình, vậy ngay cả Lương gia và toàn bộ thôn Chu Tiên ngươi cũng mặc kệ sao? Chắc ngươi cũng biết Trịnh tướng quân là dạng người gì rồi.”Hài tử kia quả nhiên lại do dự.Bạch Lê Hoa cắn răng đi đến trước mặt Hiên Viên Văn Hoán, vươn tay phải, “Lấy đồ ra đây!”Nếu không phải hắn nhắc nhở thì suýt nữa nàng đã quên là da hổ còn trong tay hắn thì sẽ có nguy hiểm.Vẻ mặt Hiên Viên Văn Hoán khó hiểu, “Sao cô nương không chịu tin ta chứ?”Lương Đại Lang trực tiếp đi ra phía sau bình phong tìm da hổ.Hiên Viên Văn Hoán cũng không ngăn lại.Bởi vì phía sau bình phong chỉ có một cái bàn thấp và một cái nhuyễn tháp.Trừ cái này ra thì không còn gì khác.Thấy Lương Đại Lang lắc đầu, Bạch Lê Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng ngươi có mục đích gì?”“Ta cao hứng, ta vui.” Thần sắc Hiên Viên Văn Hoán vẫn nhẹ nhàng, “Các ngươi yên tâm, giao Hiên Viên Thải cho ta không lỗ chút nào đâu. Hiên Viên Văn Hoán ta nói được thì làm được.”“Hiên Viên Văn Hoán?”“Hiên Viên Văn Hoán!”Hai tiếng nói đồng loạt vang lên.Một tiếng là của Bạch Lê Hoa, bởi vì họ Hiên Viên không nhiều lắm.Một tiếng là của Tiết Thải, từ nhỏ hắn đã nhìn thấy Hiên Viên Hồng viết tên này ở trên giấy Tuyên Thành rồi nhìn vào đó mà thở dài.Tiết Thải ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú bộ dáng Hiên Viên Văn Hoán, đồ đệ mà gia gia đau lòng nhất lại cao lớn như vậy sao?“Ai da, lỡ lời rồi!” Hiên Viên Văn Hoán vờ vĩnh nói, con ngươi liếc Tiết Thải, lấy cây quạt che mặt, môi mỏng khẽ nhếch: “Xuân lai hòa tuân mãn thường sơn.”
Lỡ như hắn muốn trực tiếp giao Hiên Viên Thải cho tên Trịnh tướng quân để chiếm lợi thì sao?
Cũng giống như người nào đó trong kiếp trước vậy.
Tay Bạch Lê Hoa nắm chặt thành quyền, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt trừng Hiên Viên Văn Hoán, “Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Nàng cũng không biết nói bọn họ như vậy có tuyệt tình quá không.
Mà Hiên Viên Văn Hoán bị trừng mắt thì ngẩn người.
Có thể nói rằng người nữ tử trước mắt này có một đôi mắt thật xuất sắc.
Con ngươi đào hoa, lông mi lại thật đẹp, trong mắt lúc nào cũng phảng phất một tầng sương, đôi mắt lúc này đang gắt gao trừng hắn nhưng lại có một loại phong tình khác.
Tròng mắt Hiên Viên Văn Hoán chuyển động, cười nhẹ, “Không phải ta vừa nói rồi sao? Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, có khi chúng ta lại thành người một nhà đó?”
Vẻ mặt Bạch Lê Hoa lạnh xuống.
Người này không thành thật.
Tuy Bạch Ngọc Lan có chút nhan sắc nhưng cũng chỉ đẹp so với nữ nhân cao lớn thô kệch làm việc trên đồng ruộng mà thôi. Người này cư xử đúng mực, không giống như loại người bị sắc đẹp quyến rũ. Còn nữa, với vẻ ngoài và tài lực của hắn thì có loại nữ nhân nào mà không câu được chứ?
Bạch Lê Hoa cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, lôi kéo Tiết Thải và Lương Đại Lang rời đi.
Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, thân phận người này không rõ, nếu không cần thì sẽ không động thủ.
Hơn nữa trong súng lục chỉ có mấy viên đạn đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không dùng tới.
Hiên Viên Văn Hoán nhìn bọn họ rời đi, lúc vừa bước đến cửa thì hắn lên tiếng: “Ta không ngờ tôn tử của y thánh tiền bối vậy mà lại tham sống sợ chết, không dám gánh trách nhiệm. Thật uổng khí một mảnh khổ tâm của hắn nhiều năm như vậy.”
Tiết Thải ngừng chân lại.
Lương Đại Lang liếc Bạch Lê Hoa, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Tiết Thải, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi là Tiết Thải, vốn dĩ không quen Hiên Viên Thải, hiểu không?”
Con kiến còn cố gắng mà sống tạm bợ, hắn bị ký thác một kỳ vọng quá cao như vậy sao lại không sợ chết chứ?
Tiết Thải ngốc ngốc gật gật đầu.
Thấy vậy, Hiên Viên Văn Hoán nhướng mày hỏi, “Dù cho ngươi không quan tâm chính mình, vậy ngay cả Lương gia và toàn bộ thôn Chu Tiên ngươi cũng mặc kệ sao? Chắc ngươi cũng biết Trịnh tướng quân là dạng người gì rồi.”
Hài tử kia quả nhiên lại do dự.
Bạch Lê Hoa cắn răng đi đến trước mặt Hiên Viên Văn Hoán, vươn tay phải, “Lấy đồ ra đây!”
Nếu không phải hắn nhắc nhở thì suýt nữa nàng đã quên là da hổ còn trong tay hắn thì sẽ có nguy hiểm.
Vẻ mặt Hiên Viên Văn Hoán khó hiểu, “Sao cô nương không chịu tin ta chứ?”
Lương Đại Lang trực tiếp đi ra phía sau bình phong tìm da hổ.
Hiên Viên Văn Hoán cũng không ngăn lại.
Bởi vì phía sau bình phong chỉ có một cái bàn thấp và một cái nhuyễn tháp.
Trừ cái này ra thì không còn gì khác.
Thấy Lương Đại Lang lắc đầu, Bạch Lê Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng ngươi có mục đích gì?”
“Ta cao hứng, ta vui.” Thần sắc Hiên Viên Văn Hoán vẫn nhẹ nhàng, “Các ngươi yên tâm, giao Hiên Viên Thải cho ta không lỗ chút nào đâu. Hiên Viên Văn Hoán ta nói được thì làm được.”
“Hiên Viên Văn Hoán?”
“Hiên Viên Văn Hoán!”
Hai tiếng nói đồng loạt vang lên.
Một tiếng là của Bạch Lê Hoa, bởi vì họ Hiên Viên không nhiều lắm.
Một tiếng là của Tiết Thải, từ nhỏ hắn đã nhìn thấy Hiên Viên Hồng viết tên này ở trên giấy Tuyên Thành rồi nhìn vào đó mà thở dài.
Tiết Thải ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú bộ dáng Hiên Viên Văn Hoán, đồ đệ mà gia gia đau lòng nhất lại cao lớn như vậy sao?
“Ai da, lỡ lời rồi!” Hiên Viên Văn Hoán vờ vĩnh nói, con ngươi liếc Tiết Thải, lấy cây quạt che mặt, môi mỏng khẽ nhếch: “Xuân lai hòa tuân mãn thường sơn.”
Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu XíTác giả: Mộ Tương TriTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChu Tiên thôn là một cái thôn trang nhỏ hẻo lánh, các thôn dân cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Buổi trưa, sau một ngày lao động mọi người ăn cơm trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phòng trong nhà truyền ra …… Chỉ thấy tiểu tử Hà gia ôm chăn bông bị rách co rụt lại ở góc giường, hắn không ngừng hướng về phía nữ tử nói, “Béo nha, béo nha, có chuyện gì từ từ chúng ta nói!” Nữ tử thân thể cao lớn áo ngoài dơ dáy, váy vải bố rách nát, trên mặt họa thảm thiết không nỡ nhìn, vẻ mặt cười ngớ ngẩn hướng tới Hà Tiểu Hổ bò tới: “Tướng công, động…… Động phòng…… Hôn môi, miệng……” Vừa nói vừa chu đôi môi không biết tô vẽ gì đó hướng Hà Tiểu Hổ bò lại gần. Dọa Hà Tiểu Hổ liên tục rúc về phía sau. Mà lúc này, hàng xóm nghe được tiếng kêu thảm thiết, đều cầm cuốc, giơ đòn gánh vọt vào nhà, thấy một màn như vậy, chẳng những không có ngăn cản, ngược lại còn cười lớn trêu chọc…… “Nha, đây là đang làm gì đây!” “Các ngươi suốt ngày nói béo nha ngốc,… Lỡ như hắn muốn trực tiếp giao Hiên Viên Thải cho tên Trịnh tướng quân để chiếm lợi thì sao?Cũng giống như người nào đó trong kiếp trước vậy.Tay Bạch Lê Hoa nắm chặt thành quyền, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt trừng Hiên Viên Văn Hoán, “Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”Nàng cũng không biết nói bọn họ như vậy có tuyệt tình quá không.Mà Hiên Viên Văn Hoán bị trừng mắt thì ngẩn người.Có thể nói rằng người nữ tử trước mắt này có một đôi mắt thật xuất sắc.Con ngươi đào hoa, lông mi lại thật đẹp, trong mắt lúc nào cũng phảng phất một tầng sương, đôi mắt lúc này đang gắt gao trừng hắn nhưng lại có một loại phong tình khác.Tròng mắt Hiên Viên Văn Hoán chuyển động, cười nhẹ, “Không phải ta vừa nói rồi sao? Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, có khi chúng ta lại thành người một nhà đó?”Vẻ mặt Bạch Lê Hoa lạnh xuống.Người này không thành thật.Tuy Bạch Ngọc Lan có chút nhan sắc nhưng cũng chỉ đẹp so với nữ nhân cao lớn thô kệch làm việc trên đồng ruộng mà thôi. Người này cư xử đúng mực, không giống như loại người bị sắc đẹp quyến rũ. Còn nữa, với vẻ ngoài và tài lực của hắn thì có loại nữ nhân nào mà không câu được chứ?Bạch Lê Hoa cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, lôi kéo Tiết Thải và Lương Đại Lang rời đi.Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, thân phận người này không rõ, nếu không cần thì sẽ không động thủ.Hơn nữa trong súng lục chỉ có mấy viên đạn đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không dùng tới.Hiên Viên Văn Hoán nhìn bọn họ rời đi, lúc vừa bước đến cửa thì hắn lên tiếng: “Ta không ngờ tôn tử của y thánh tiền bối vậy mà lại tham sống sợ chết, không dám gánh trách nhiệm. Thật uổng khí một mảnh khổ tâm của hắn nhiều năm như vậy.”Tiết Thải ngừng chân lại.Lương Đại Lang liếc Bạch Lê Hoa, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Tiết Thải, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi là Tiết Thải, vốn dĩ không quen Hiên Viên Thải, hiểu không?”Con kiến còn cố gắng mà sống tạm bợ, hắn bị ký thác một kỳ vọng quá cao như vậy sao lại không sợ chết chứ?Tiết Thải ngốc ngốc gật gật đầu.Thấy vậy, Hiên Viên Văn Hoán nhướng mày hỏi, “Dù cho ngươi không quan tâm chính mình, vậy ngay cả Lương gia và toàn bộ thôn Chu Tiên ngươi cũng mặc kệ sao? Chắc ngươi cũng biết Trịnh tướng quân là dạng người gì rồi.”Hài tử kia quả nhiên lại do dự.Bạch Lê Hoa cắn răng đi đến trước mặt Hiên Viên Văn Hoán, vươn tay phải, “Lấy đồ ra đây!”Nếu không phải hắn nhắc nhở thì suýt nữa nàng đã quên là da hổ còn trong tay hắn thì sẽ có nguy hiểm.Vẻ mặt Hiên Viên Văn Hoán khó hiểu, “Sao cô nương không chịu tin ta chứ?”Lương Đại Lang trực tiếp đi ra phía sau bình phong tìm da hổ.Hiên Viên Văn Hoán cũng không ngăn lại.Bởi vì phía sau bình phong chỉ có một cái bàn thấp và một cái nhuyễn tháp.Trừ cái này ra thì không còn gì khác.Thấy Lương Đại Lang lắc đầu, Bạch Lê Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng ngươi có mục đích gì?”“Ta cao hứng, ta vui.” Thần sắc Hiên Viên Văn Hoán vẫn nhẹ nhàng, “Các ngươi yên tâm, giao Hiên Viên Thải cho ta không lỗ chút nào đâu. Hiên Viên Văn Hoán ta nói được thì làm được.”“Hiên Viên Văn Hoán?”“Hiên Viên Văn Hoán!”Hai tiếng nói đồng loạt vang lên.Một tiếng là của Bạch Lê Hoa, bởi vì họ Hiên Viên không nhiều lắm.Một tiếng là của Tiết Thải, từ nhỏ hắn đã nhìn thấy Hiên Viên Hồng viết tên này ở trên giấy Tuyên Thành rồi nhìn vào đó mà thở dài.Tiết Thải ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú bộ dáng Hiên Viên Văn Hoán, đồ đệ mà gia gia đau lòng nhất lại cao lớn như vậy sao?“Ai da, lỡ lời rồi!” Hiên Viên Văn Hoán vờ vĩnh nói, con ngươi liếc Tiết Thải, lấy cây quạt che mặt, môi mỏng khẽ nhếch: “Xuân lai hòa tuân mãn thường sơn.”