"Hoàng hậu, mẫu hậu phạt A Liên chép kinh Phật 100 lần, nàng chép thay cho nàng ấy đi" "Được" Nữ tử bạch y ốm yếu nằm trên giường bệnh nhìn bóng lưng vội vã rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay nàng, thật nực cười, phận làm chính thê lại phải chép phạt thay cho một tì thiếp thấp kém?! ...... "Hoàng hậu! Mẫu hậu phát hiện nàng chép thay cho A Liên phạt nàng ấy quỳ ngoài cung ba canh giờ! Tất cả là do nàng, vì sao lại không viết y như nét của A Liên?" Tôn Diệm nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng phất tay áo rời đi. "Hoàng hậu, nàng lập tức đến trước cửa Từ Ninh cung quỳ cho trẫm!" Phương Tình không nói gì chỉ mím môi nhìn nam nhân rời xa, đau lòng ngã xuống. Vì sao? Vì sao cái gì cũng là A Liên, A Liên, A Liên?! Nàng ta chỉ là hầu nữ thông phòng! Thân phận thấp kém, vì sao trong tim Thánh thượng cũng chỉ có nàng ta?! Phương Tình được nha hoàn bồi đến Từ Ninh cung, dọc đường đi đều nhận được ánh mắt thương hại…
Chương 5
Ma Hậu Yêu Cơ Phục ThùTác giả: Tư Diễm, Mạc HuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh"Hoàng hậu, mẫu hậu phạt A Liên chép kinh Phật 100 lần, nàng chép thay cho nàng ấy đi" "Được" Nữ tử bạch y ốm yếu nằm trên giường bệnh nhìn bóng lưng vội vã rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay nàng, thật nực cười, phận làm chính thê lại phải chép phạt thay cho một tì thiếp thấp kém?! ...... "Hoàng hậu! Mẫu hậu phát hiện nàng chép thay cho A Liên phạt nàng ấy quỳ ngoài cung ba canh giờ! Tất cả là do nàng, vì sao lại không viết y như nét của A Liên?" Tôn Diệm nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng phất tay áo rời đi. "Hoàng hậu, nàng lập tức đến trước cửa Từ Ninh cung quỳ cho trẫm!" Phương Tình không nói gì chỉ mím môi nhìn nam nhân rời xa, đau lòng ngã xuống. Vì sao? Vì sao cái gì cũng là A Liên, A Liên, A Liên?! Nàng ta chỉ là hầu nữ thông phòng! Thân phận thấp kém, vì sao trong tim Thánh thượng cũng chỉ có nàng ta?! Phương Tình được nha hoàn bồi đến Từ Ninh cung, dọc đường đi đều nhận được ánh mắt thương hại… Ngay khi vừa bước ra ngoài tẩm cung, thanh gỗ chắn trên đầu nàng liền lung lay, Phương Tình nhanh chóng đấy Tôn Hiên ra ngoài."NƯƠNG NƯƠNG""BỊCH"Thanh gỗ chắn liền rơi xuống, Phương Tình không kịp tránh đi mà bị đè lên, toàn thân đau nhức.Thanh gỗ kia vời rơi xuống thì lần lượt mấy thanh khác cũng rơi xuống, lửa cháy càng thêm dữ dội.Bên ngoài Từ Ninh cung vẫn ra sức dập lửa, chỉ là người bên trong cũng đã sớm không chịu đựng thêm được nữa.Phương Tình nhìn ngọn lửa đang dần bao vây lấy mình, mỉm cười thê lương.Nàng phải chết rồi ư?Vậy còn A Hiên? Nếu như Mặc Liên muốn hãm hại nó thì sao đây?Nàng ta đến cung Thái hậu còn dám đốt, chẳng lẽ lại không dám ra tay với A Hiên?Phương Tình quay đầu nhìn Tôn Hiên đang gào khóc bên ngoài, trong lòng đau đến không thở nổi, chỉ có thể mỉm cười trấn an con trai.Tôn Hiên bị hai thái giám giữ lại bên ngoài, mặc cho hắn gào khóc muốn xông vào."MẪU THÂN! MẪU THÂNNN!!!""ÁAAAAAAAAAA"Cuối cùng Tôn Hiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn ngọn lửa dữ tợn kia nuốt chửng lấy mẫu thân hắn.Hắn vĩnh viễn không thể quên được, sự bất lực và nụ cười thê lương của mẫu thân mình khi đó.Vĩnh viễn không bao giờ quên."Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương...."Tôn Diệm khoác long bào chậm rãi từng bước đi đến Từ Ninh cung, mơ hồ còn nhìn thấy khoé môi ẩn giấu một nụ cười sung sướng.Thê tử của hắn mắc kẹt trong đám cháy, hắn lại có thể mỉm cười vui sướng?"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương...."A Nguyệt- tì nữ hồi môn của Phương Tình run rẩy quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt."Chết rồi?"Tôn Diệm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đảo về phía cung điện cháy rụi.Phương Tình chết rồi?Ha, tốt, rất tốt!"Vâng, hoàng thượng"A Nguyệt cúi gằm mặt xuống đất, nàng không muốn nhìn mặt Tôn Diệm. Không phải vì sợ, chỉ là sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên g**t ch*t hắn.Khi nương nương lao vào đám cháy đó, hắn ở đâu?Khi nương nương, mắc kẹt trong đám cháy đó, hắn ở đâu?Khi nương nương trút đi hơi thở cuối cùng, hắn ở đâu?Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ở bên ân ái với Liên phi bé nhỏ của mình.Mặc cho thê tử của mình chết trong đau đớn, trong tuyệt vọng, mặc cho mạng sống của mẫu thân hắn không thể đảm bảo, mặc cho con trai hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, hắn vẫn chỉ quan tâm đến ái phi của mình.Hắn có còn là người con hay không?"Lý Tú, truyền chỉ, Hoàng hậu Phương thị điên điên khùng khùng, mưu hại hoàng tự, lập tức phế Hậu! Xoá mọi sử sách liên quan đến nàng ta!"Tôn Hiên quay đầu nhìn người gọi là phụ thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền.Đời này kiếp này, ta cũng không muốn có người phụ thân như ngươi!
Ngay khi vừa bước ra ngoài tẩm cung, thanh gỗ chắn trên đầu nàng liền lung lay, Phương Tình nhanh chóng đấy Tôn Hiên ra ngoài.
"NƯƠNG NƯƠNG"
"BỊCH"
Thanh gỗ chắn liền rơi xuống, Phương Tình không kịp tránh đi mà bị đè lên, toàn thân đau nhức.
Thanh gỗ kia vời rơi xuống thì lần lượt mấy thanh khác cũng rơi xuống, lửa cháy càng thêm dữ dội.
Bên ngoài Từ Ninh cung vẫn ra sức dập lửa, chỉ là người bên trong cũng đã sớm không chịu đựng thêm được nữa.
Phương Tình nhìn ngọn lửa đang dần bao vây lấy mình, mỉm cười thê lương.
Nàng phải chết rồi ư?
Vậy còn A Hiên? Nếu như Mặc Liên muốn hãm hại nó thì sao đây?
Nàng ta đến cung Thái hậu còn dám đốt, chẳng lẽ lại không dám ra tay với A Hiên?
Phương Tình quay đầu nhìn Tôn Hiên đang gào khóc bên ngoài, trong lòng đau đến không thở nổi, chỉ có thể mỉm cười trấn an con trai.
Tôn Hiên bị hai thái giám giữ lại bên ngoài, mặc cho hắn gào khóc muốn xông vào.
"MẪU THÂN! MẪU THÂNNN!!!"
"ÁAAAAAAAAAA"
Cuối cùng Tôn Hiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn ngọn lửa dữ tợn kia nuốt chửng lấy mẫu thân hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, sự bất lực và nụ cười thê lương của mẫu thân mình khi đó.
Vĩnh viễn không bao giờ quên.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương...."
Tôn Diệm khoác long bào chậm rãi từng bước đi đến Từ Ninh cung, mơ hồ còn nhìn thấy khoé môi ẩn giấu một nụ cười sung sướng.
Thê tử của hắn mắc kẹt trong đám cháy, hắn lại có thể mỉm cười vui sướng?
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương...."
A Nguyệt- tì nữ hồi môn của Phương Tình run rẩy quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt.
"Chết rồi?"
Tôn Diệm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đảo về phía cung điện cháy rụi.
Phương Tình chết rồi?
Ha, tốt, rất tốt!
"Vâng, hoàng thượng"
A Nguyệt cúi gằm mặt xuống đất, nàng không muốn nhìn mặt Tôn Diệm. Không phải vì sợ, chỉ là sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên g**t ch*t hắn.
Khi nương nương lao vào đám cháy đó, hắn ở đâu?
Khi nương nương, mắc kẹt trong đám cháy đó, hắn ở đâu?
Khi nương nương trút đi hơi thở cuối cùng, hắn ở đâu?
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ở bên ân ái với Liên phi bé nhỏ của mình.
Mặc cho thê tử của mình chết trong đau đớn, trong tuyệt vọng, mặc cho mạng sống của mẫu thân hắn không thể đảm bảo, mặc cho con trai hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, hắn vẫn chỉ quan tâm đến ái phi của mình.
Hắn có còn là người con hay không?
"Lý Tú, truyền chỉ, Hoàng hậu Phương thị điên điên khùng khùng, mưu hại hoàng tự, lập tức phế Hậu! Xoá mọi sử sách liên quan đến nàng ta!"
Tôn Hiên quay đầu nhìn người gọi là phụ thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đời này kiếp này, ta cũng không muốn có người phụ thân như ngươi!
Ma Hậu Yêu Cơ Phục ThùTác giả: Tư Diễm, Mạc HuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh"Hoàng hậu, mẫu hậu phạt A Liên chép kinh Phật 100 lần, nàng chép thay cho nàng ấy đi" "Được" Nữ tử bạch y ốm yếu nằm trên giường bệnh nhìn bóng lưng vội vã rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay nàng, thật nực cười, phận làm chính thê lại phải chép phạt thay cho một tì thiếp thấp kém?! ...... "Hoàng hậu! Mẫu hậu phát hiện nàng chép thay cho A Liên phạt nàng ấy quỳ ngoài cung ba canh giờ! Tất cả là do nàng, vì sao lại không viết y như nét của A Liên?" Tôn Diệm nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng phất tay áo rời đi. "Hoàng hậu, nàng lập tức đến trước cửa Từ Ninh cung quỳ cho trẫm!" Phương Tình không nói gì chỉ mím môi nhìn nam nhân rời xa, đau lòng ngã xuống. Vì sao? Vì sao cái gì cũng là A Liên, A Liên, A Liên?! Nàng ta chỉ là hầu nữ thông phòng! Thân phận thấp kém, vì sao trong tim Thánh thượng cũng chỉ có nàng ta?! Phương Tình được nha hoàn bồi đến Từ Ninh cung, dọc đường đi đều nhận được ánh mắt thương hại… Ngay khi vừa bước ra ngoài tẩm cung, thanh gỗ chắn trên đầu nàng liền lung lay, Phương Tình nhanh chóng đấy Tôn Hiên ra ngoài."NƯƠNG NƯƠNG""BỊCH"Thanh gỗ chắn liền rơi xuống, Phương Tình không kịp tránh đi mà bị đè lên, toàn thân đau nhức.Thanh gỗ kia vời rơi xuống thì lần lượt mấy thanh khác cũng rơi xuống, lửa cháy càng thêm dữ dội.Bên ngoài Từ Ninh cung vẫn ra sức dập lửa, chỉ là người bên trong cũng đã sớm không chịu đựng thêm được nữa.Phương Tình nhìn ngọn lửa đang dần bao vây lấy mình, mỉm cười thê lương.Nàng phải chết rồi ư?Vậy còn A Hiên? Nếu như Mặc Liên muốn hãm hại nó thì sao đây?Nàng ta đến cung Thái hậu còn dám đốt, chẳng lẽ lại không dám ra tay với A Hiên?Phương Tình quay đầu nhìn Tôn Hiên đang gào khóc bên ngoài, trong lòng đau đến không thở nổi, chỉ có thể mỉm cười trấn an con trai.Tôn Hiên bị hai thái giám giữ lại bên ngoài, mặc cho hắn gào khóc muốn xông vào."MẪU THÂN! MẪU THÂNNN!!!""ÁAAAAAAAAAA"Cuối cùng Tôn Hiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn ngọn lửa dữ tợn kia nuốt chửng lấy mẫu thân hắn.Hắn vĩnh viễn không thể quên được, sự bất lực và nụ cười thê lương của mẫu thân mình khi đó.Vĩnh viễn không bao giờ quên."Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương...."Tôn Diệm khoác long bào chậm rãi từng bước đi đến Từ Ninh cung, mơ hồ còn nhìn thấy khoé môi ẩn giấu một nụ cười sung sướng.Thê tử của hắn mắc kẹt trong đám cháy, hắn lại có thể mỉm cười vui sướng?"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương...."A Nguyệt- tì nữ hồi môn của Phương Tình run rẩy quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt."Chết rồi?"Tôn Diệm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đảo về phía cung điện cháy rụi.Phương Tình chết rồi?Ha, tốt, rất tốt!"Vâng, hoàng thượng"A Nguyệt cúi gằm mặt xuống đất, nàng không muốn nhìn mặt Tôn Diệm. Không phải vì sợ, chỉ là sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên g**t ch*t hắn.Khi nương nương lao vào đám cháy đó, hắn ở đâu?Khi nương nương, mắc kẹt trong đám cháy đó, hắn ở đâu?Khi nương nương trút đi hơi thở cuối cùng, hắn ở đâu?Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ở bên ân ái với Liên phi bé nhỏ của mình.Mặc cho thê tử của mình chết trong đau đớn, trong tuyệt vọng, mặc cho mạng sống của mẫu thân hắn không thể đảm bảo, mặc cho con trai hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh dậy, hắn vẫn chỉ quan tâm đến ái phi của mình.Hắn có còn là người con hay không?"Lý Tú, truyền chỉ, Hoàng hậu Phương thị điên điên khùng khùng, mưu hại hoàng tự, lập tức phế Hậu! Xoá mọi sử sách liên quan đến nàng ta!"Tôn Hiên quay đầu nhìn người gọi là phụ thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền.Đời này kiếp này, ta cũng không muốn có người phụ thân như ngươi!