Tác giả:

Ngày mùa đông gió lạnh lùng thổi qua khiến mọi người đi đường đều không tự chủ co rúm người, kéo chặt áo khoác dày che kín mặt rồi nhanh hơn bước chân đến nơi làm việc. Chu Lam cũng sải bước đi vào một cửa hàng giao thức ăn nhanh, nơi đây chính là nơi làm việc của cô. Thời hiện đại với xu hướng cuộc sống vội vàng cạnh tranh, công ty nhiều nhưng đa phần đều có mức lương không đủ trang trải. Trả xong một loạt hoá đơn thuê phòng, điện nước,...  thì cũng hết sạch một tháng lương, chưa kể tiền ăn và tiền đi lại cho một tháng tiếp theo, còn gửi về quê cho cha mẹ, tiền về quê cuối năm. Áp lực tiền bạc này bao bọc toàn bộ tầng lớp đi làm công nhân viên, chỉ là có người cố gắng vươn lên, có người chấp nhận, có người mệt mỏi chán nản. Chu Lam chính là tuýp người ở giữa, cô hài lòng với công việc giao hàng nhanh của mình, chỉ cần không gặp phải khách hàng quá soi mói, hầu hết cô đều có thể tìm niềm vui trong công việc. Sáng sớm đồng nghiệp chào hỏi nhau, nhã rảnh về khách hàng ở khu lầu nào đó,…

Chương 30

Chu Lam MộngTác giả: Ta Siêu HốTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNgày mùa đông gió lạnh lùng thổi qua khiến mọi người đi đường đều không tự chủ co rúm người, kéo chặt áo khoác dày che kín mặt rồi nhanh hơn bước chân đến nơi làm việc. Chu Lam cũng sải bước đi vào một cửa hàng giao thức ăn nhanh, nơi đây chính là nơi làm việc của cô. Thời hiện đại với xu hướng cuộc sống vội vàng cạnh tranh, công ty nhiều nhưng đa phần đều có mức lương không đủ trang trải. Trả xong một loạt hoá đơn thuê phòng, điện nước,...  thì cũng hết sạch một tháng lương, chưa kể tiền ăn và tiền đi lại cho một tháng tiếp theo, còn gửi về quê cho cha mẹ, tiền về quê cuối năm. Áp lực tiền bạc này bao bọc toàn bộ tầng lớp đi làm công nhân viên, chỉ là có người cố gắng vươn lên, có người chấp nhận, có người mệt mỏi chán nản. Chu Lam chính là tuýp người ở giữa, cô hài lòng với công việc giao hàng nhanh của mình, chỉ cần không gặp phải khách hàng quá soi mói, hầu hết cô đều có thể tìm niềm vui trong công việc. Sáng sớm đồng nghiệp chào hỏi nhau, nhã rảnh về khách hàng ở khu lầu nào đó,… "Con rắn độc to như vầy nè..." Nữ gác cổng đưa hai tay ra ước lượng cho mọi người xem, khi nàng ta còn muốn nói gì nữa, Chu Lam đã đưa tay ra hiệu im lặng.Nữ gác cổng theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía xa xa, nơi đó mấy người đang dằng co, một lão đầu tử và hai nam tử hợp sức nắm lấy cái tay nải của một nam nhân trẻ tuổi. Bên cạnh nam nhân có một nam hài gầy guộc, có vẻ là hai phụ tử đang bị ba người kia bắt nạt."Ta không có mang đi bất cứ vật gì của Trình gia. Các người buông tay." Nam nhân ẩn nhẫn nắm chặt tay nải đã bị xé bung ra, y phục cũ nát rơi rớt đầy đất, bên trong chỉ còn lại vài vật dụng linh tinh không giá trị."Gia gia. A phụ không có lấy tiền của người mà..." Nam hài khóc đến sưng cả mắt nhìn lão đầu tử."Ta phi! Không lấy! Các ngươi không lấy chả lẽ thật có một nữ nhân cho các ngươi kẹo? Các ngươi nghĩ ta già rồi nên dễ dàng hồ lộng. Không nói cha ngươi xấu xí như vậy, ngươi cũng chỉ là một sửu nam hài chưa đến mười tuổi. Người ta cho ngươi thứ quý giá như vậy để làm gì? Ngươi nói?!"Lão đầu tử một tay chống nạnh, một tay đưa ra hết chỉ vào mặt nam nhân đến chỉ vào mặt nam hài."Cha~ người cứ bắt tên nhóc này nhốt lại, bỏ đói bỏ khát. Xem tiện phu này có chịu khai thật không là biết chứ gì?"Nam nhân nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bọn họ, nam hài cũng rụt người núp sau chân phụ thân."Các ngươi dựa vào cái gì mà lại có thể bắt A Phúc. Trình gia các người đã hưu ta."Lão đầu tử có chút khó khăn, nhi tử của lão lại rất tinh quái nói."Cho nên ta chỉ nói bắt nó. Cho dù đã hưu ngươi, nó vẫn là cháu của Trình gia. Chúng ta không cần có thể để ngươi mang đi, nhưng ai biểu ngươi không biết điều. Dám trộm tiền của Trình gia ta. Hôm nay nếu ngươi không ói ra tiền, ngươi cũng đừng hòng dẫn theo nó.""Ta đã nói hầu bao kẹo là có một nữ nhân thưởng cho A Phúc. Các ngươi không tin. Ta có thể làm sao? Bây giờ các ngươi dám bắt A Phúc. Ta có chết cũng liều mạng với các ngươi." Nam tử dường như đã nhịn đến mức tận cùng, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.Ba người cũng bị ánh mắt của nam nhân trấn trụ, trong lúc nhất thời cũng do dự không chừng.Không khí đang nôn nóng đến đỉnh điểm, nam hài bên cạnh lão đầu tử đưa ánh mắt láu liên xung quanh, phát hiện xe trâu của Chu Lam. Hắn liền nghĩ ra một kế, hốc mắt đỏ bừng, hắn nhỏ giọng xin trợ giúp."Các vị đại tỷ, các vị mau giúp chúng ta."Nữ gác cổng thấy nam tử có chút tư sắc, nói chuyện cũng ngọt, lập tức đi xuống xe, ưỡn ngực nói."Tiểu đệ đệ có chuyện gì?"Nam nhân thấy bọn họ toàn nữ nhân, trong lòng lập tức trùng xuống đáy cốc, không khác, trước giờ chưa từng có ai bênh vực cha con hắn, bọn họ chỉ nghe theo lời kể của ba người đó. A Phúc nhìn thấy Chu Lam, ánh mắt đen sưng húp lập tức loé sáng, đôi môi khô nứt khẽ nhấp, nhưng cậu lại sợ. Sợ cô cô đã quên mình...Chu Lam đưa mắt nhìn A Phúc, lại lập tức dời đi, thật giống như suy nghĩ của cậu bé, nàng không chút tỏ vẻ, vẫn ngồi yên trên xe cắn hạt dưa, lắng nghe lời kể của nam tử.

"Con rắn độc to như vầy nè..." Nữ gác cổng đưa hai tay ra ước lượng cho mọi người xem, khi nàng ta còn muốn nói gì nữa, Chu Lam đã đưa tay ra hiệu im lặng.

Nữ gác cổng theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía xa xa, nơi đó mấy người đang dằng co, một lão đầu tử và hai nam tử hợp sức nắm lấy cái tay nải của một nam nhân trẻ tuổi. Bên cạnh nam nhân có một nam hài gầy guộc, có vẻ là hai phụ tử đang bị ba người kia bắt nạt.

"Ta không có mang đi bất cứ vật gì của Trình gia. Các người buông tay." Nam nhân ẩn nhẫn nắm chặt tay nải đã bị xé bung ra, y phục cũ nát rơi rớt đầy đất, bên trong chỉ còn lại vài vật dụng linh tinh không giá trị.

"Gia gia. A phụ không có lấy tiền của người mà..." Nam hài khóc đến sưng cả mắt nhìn lão đầu tử.

"Ta phi! Không lấy! Các ngươi không lấy chả lẽ thật có một nữ nhân cho các ngươi kẹo? Các ngươi nghĩ ta già rồi nên dễ dàng hồ lộng. Không nói cha ngươi xấu xí như vậy, ngươi cũng chỉ là một sửu nam hài chưa đến mười tuổi. Người ta cho ngươi thứ quý giá như vậy để làm gì? Ngươi nói?!"

Lão đầu tử một tay chống nạnh, một tay đưa ra hết chỉ vào mặt nam nhân đến chỉ vào mặt nam hài.

"Cha~ người cứ bắt tên nhóc này nhốt lại, bỏ đói bỏ khát. Xem tiện phu này có chịu khai thật không là biết chứ gì?"

Nam nhân nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bọn họ, nam hài cũng rụt người núp sau chân phụ thân.

"Các ngươi dựa vào cái gì mà lại có thể bắt A Phúc. Trình gia các người đã hưu ta."

Lão đầu tử có chút khó khăn, nhi tử của lão lại rất tinh quái nói.

"Cho nên ta chỉ nói bắt nó. Cho dù đã hưu ngươi, nó vẫn là cháu của Trình gia. Chúng ta không cần có thể để ngươi mang đi, nhưng ai biểu ngươi không biết điều. Dám trộm tiền của Trình gia ta. Hôm nay nếu ngươi không ói ra tiền, ngươi cũng đừng hòng dẫn theo nó."

"Ta đã nói hầu bao kẹo là có một nữ nhân thưởng cho A Phúc. Các ngươi không tin. Ta có thể làm sao? Bây giờ các ngươi dám bắt A Phúc. Ta có chết cũng liều mạng với các ngươi." Nam tử dường như đã nhịn đến mức tận cùng, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.

Ba người cũng bị ánh mắt của nam nhân trấn trụ, trong lúc nhất thời cũng do dự không chừng.

Không khí đang nôn nóng đến đỉnh điểm, nam hài bên cạnh lão đầu tử đưa ánh mắt láu liên xung quanh, phát hiện xe trâu của Chu Lam. Hắn liền nghĩ ra một kế, hốc mắt đỏ bừng, hắn nhỏ giọng xin trợ giúp.

"Các vị đại tỷ, các vị mau giúp chúng ta."

Nữ gác cổng thấy nam tử có chút tư sắc, nói chuyện cũng ngọt, lập tức đi xuống xe, ưỡn ngực nói.

"Tiểu đệ đệ có chuyện gì?"

Nam nhân thấy bọn họ toàn nữ nhân, trong lòng lập tức trùng xuống đáy cốc, không khác, trước giờ chưa từng có ai bênh vực cha con hắn, bọn họ chỉ nghe theo lời kể của ba người đó. A Phúc nhìn thấy Chu Lam, ánh mắt đen sưng húp lập tức loé sáng, đôi môi khô nứt khẽ nhấp, nhưng cậu lại sợ. Sợ cô cô đã quên mình...

Chu Lam đưa mắt nhìn A Phúc, lại lập tức dời đi, thật giống như suy nghĩ của cậu bé, nàng không chút tỏ vẻ, vẫn ngồi yên trên xe cắn hạt dưa, lắng nghe lời kể của nam tử.

Chu Lam MộngTác giả: Ta Siêu HốTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNgày mùa đông gió lạnh lùng thổi qua khiến mọi người đi đường đều không tự chủ co rúm người, kéo chặt áo khoác dày che kín mặt rồi nhanh hơn bước chân đến nơi làm việc. Chu Lam cũng sải bước đi vào một cửa hàng giao thức ăn nhanh, nơi đây chính là nơi làm việc của cô. Thời hiện đại với xu hướng cuộc sống vội vàng cạnh tranh, công ty nhiều nhưng đa phần đều có mức lương không đủ trang trải. Trả xong một loạt hoá đơn thuê phòng, điện nước,...  thì cũng hết sạch một tháng lương, chưa kể tiền ăn và tiền đi lại cho một tháng tiếp theo, còn gửi về quê cho cha mẹ, tiền về quê cuối năm. Áp lực tiền bạc này bao bọc toàn bộ tầng lớp đi làm công nhân viên, chỉ là có người cố gắng vươn lên, có người chấp nhận, có người mệt mỏi chán nản. Chu Lam chính là tuýp người ở giữa, cô hài lòng với công việc giao hàng nhanh của mình, chỉ cần không gặp phải khách hàng quá soi mói, hầu hết cô đều có thể tìm niềm vui trong công việc. Sáng sớm đồng nghiệp chào hỏi nhau, nhã rảnh về khách hàng ở khu lầu nào đó,… "Con rắn độc to như vầy nè..." Nữ gác cổng đưa hai tay ra ước lượng cho mọi người xem, khi nàng ta còn muốn nói gì nữa, Chu Lam đã đưa tay ra hiệu im lặng.Nữ gác cổng theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía xa xa, nơi đó mấy người đang dằng co, một lão đầu tử và hai nam tử hợp sức nắm lấy cái tay nải của một nam nhân trẻ tuổi. Bên cạnh nam nhân có một nam hài gầy guộc, có vẻ là hai phụ tử đang bị ba người kia bắt nạt."Ta không có mang đi bất cứ vật gì của Trình gia. Các người buông tay." Nam nhân ẩn nhẫn nắm chặt tay nải đã bị xé bung ra, y phục cũ nát rơi rớt đầy đất, bên trong chỉ còn lại vài vật dụng linh tinh không giá trị."Gia gia. A phụ không có lấy tiền của người mà..." Nam hài khóc đến sưng cả mắt nhìn lão đầu tử."Ta phi! Không lấy! Các ngươi không lấy chả lẽ thật có một nữ nhân cho các ngươi kẹo? Các ngươi nghĩ ta già rồi nên dễ dàng hồ lộng. Không nói cha ngươi xấu xí như vậy, ngươi cũng chỉ là một sửu nam hài chưa đến mười tuổi. Người ta cho ngươi thứ quý giá như vậy để làm gì? Ngươi nói?!"Lão đầu tử một tay chống nạnh, một tay đưa ra hết chỉ vào mặt nam nhân đến chỉ vào mặt nam hài."Cha~ người cứ bắt tên nhóc này nhốt lại, bỏ đói bỏ khát. Xem tiện phu này có chịu khai thật không là biết chứ gì?"Nam nhân nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bọn họ, nam hài cũng rụt người núp sau chân phụ thân."Các ngươi dựa vào cái gì mà lại có thể bắt A Phúc. Trình gia các người đã hưu ta."Lão đầu tử có chút khó khăn, nhi tử của lão lại rất tinh quái nói."Cho nên ta chỉ nói bắt nó. Cho dù đã hưu ngươi, nó vẫn là cháu của Trình gia. Chúng ta không cần có thể để ngươi mang đi, nhưng ai biểu ngươi không biết điều. Dám trộm tiền của Trình gia ta. Hôm nay nếu ngươi không ói ra tiền, ngươi cũng đừng hòng dẫn theo nó.""Ta đã nói hầu bao kẹo là có một nữ nhân thưởng cho A Phúc. Các ngươi không tin. Ta có thể làm sao? Bây giờ các ngươi dám bắt A Phúc. Ta có chết cũng liều mạng với các ngươi." Nam tử dường như đã nhịn đến mức tận cùng, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.Ba người cũng bị ánh mắt của nam nhân trấn trụ, trong lúc nhất thời cũng do dự không chừng.Không khí đang nôn nóng đến đỉnh điểm, nam hài bên cạnh lão đầu tử đưa ánh mắt láu liên xung quanh, phát hiện xe trâu của Chu Lam. Hắn liền nghĩ ra một kế, hốc mắt đỏ bừng, hắn nhỏ giọng xin trợ giúp."Các vị đại tỷ, các vị mau giúp chúng ta."Nữ gác cổng thấy nam tử có chút tư sắc, nói chuyện cũng ngọt, lập tức đi xuống xe, ưỡn ngực nói."Tiểu đệ đệ có chuyện gì?"Nam nhân thấy bọn họ toàn nữ nhân, trong lòng lập tức trùng xuống đáy cốc, không khác, trước giờ chưa từng có ai bênh vực cha con hắn, bọn họ chỉ nghe theo lời kể của ba người đó. A Phúc nhìn thấy Chu Lam, ánh mắt đen sưng húp lập tức loé sáng, đôi môi khô nứt khẽ nhấp, nhưng cậu lại sợ. Sợ cô cô đã quên mình...Chu Lam đưa mắt nhìn A Phúc, lại lập tức dời đi, thật giống như suy nghĩ của cậu bé, nàng không chút tỏ vẻ, vẫn ngồi yên trên xe cắn hạt dưa, lắng nghe lời kể của nam tử.

Chương 30