Tác giả:

"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ…

Chương 341: Tại sao lại bỏ rơi em

Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên ThiênTác giả: Thiên ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên bãi biển!Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà ngồi trên cát ômđầu gối khóc, trong lòng lại cảm thấy đau lòng khóhiểu.Anh thích Liễu Nhược Hà nhiều năm như vậy, dù làtrước, sau khi kết hôn hay sau khi ly hôn, anh cũng cốgắng bảo vệ và đối xử tốt với Liễu Nhược Hà.Dù sau này có ở bên Trần Ngọc Đình, anh cũngkhông cảm thấy mình nợ gì Liễu Nhược Hà. Vì anh đãdành tất cả yêu thương và tình cảm cho Liễu NhượcHà rồi.Nhưng bây giờ thấy Liễu Nhược Hà như vậy, anhcảm thấy không thoải mái. Thậm chí anh còn cảmthấy áy náy, nếu lúc đầu anh vẫn chọn Liễu Nhược Hàkhông chút do dự thì sao Liễu Nhược Hà có thể bịngười khác ức h**p như vậy chứ.Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ đã bỏlỡ nhau rồi.“Xin lỗi, anh không biết nói với em những điều nàylà đúng hay sai nhưng anh không mong em chịu bấtkỳ tổn thương nào mà thôi”.Nhạc Huy ngồi xổm xuống, khẽ vỗ vai Liễu NhượcHà và nói:“Mặc dù anh chọn Ngọc Đình nhưng anh cũngmong em có thể sống tốt, anh sẽ không ghen tị vớiviệc em nắm tay một người đàn ông khác. Chỉ cầnngười đàn ông đó đối xử tốt với em, yêu thương emthì anh sẽ chúc phúc cho em. Nhưng Ninh Vũ Trạchnày lòng dạ hiểm ác, trong ngoài không đồng nhất.Dựa vào hiều biết của anh về loại người này thì bêncạnh anh ta không thiếu phụ nữ”.“Nhược Hà, anh biết bây giờ em rất đau buồnnhưng em hãy mạnh mẽ lên, mọi chuyện rồi sẽ ồn cảthôi”.“Anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây?”, LiễuNhược Hà bỗng ngầng đầu lên, đầy mạnh Nhạc Huyra.Nhạc Huy không hề phòng bị nên bị cô đẩy ngãtrên cát, sửng sốt nhìn cô.“Tại sao anh lại nói với em những điều này?”Liễu Nhược Hà khóc hét lên với Nhạc Huy:“Khó khăn lắm em mới bắt đầu một cuộc sốngmới, là giả thì có làm sao. Sao không để em đắmchìm vào đó thêm vài ngày, tại sao bây giờ lại phá vỡgiấc mộng đẹp đẽ về tương lai của em?”Nhạc Huy sửng sốt nhìn cô, anh khẽ nhíu mày:“Nhưng giả vẫn là giả, một ngày nào đó em cũng phảitỉnh lại thôi. Đến lúc đó em sẽ càng đau khổ hơn, saokhông tỉnh lại sớm hơn?”“Đau khổ? Anh hiểu cái gì là đau khổ không?”Liễu Nhược Hà rơi lệ, oán trách nhìn Nhạc Huy: “Còngì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu nhất ở bênngười bạn thân nhất của mình chứ?”“Hạnh phúc của Trần Ngọc Đình bây giờ nên làcủa em! Đều là của eml”“Cô ta cướp đi hết mọi thứ của em, ngay cả anhcũng bị cướp mất! Anh nói thử xem, còn cái gì đauđớn hơn chuyện này không? Đây có là gì? Đây chỉ làchút niềm an ủi nhỏ của em, tại sao anh lại phá vỡniềm an ủi duy nhất của em?”Liễu Nhược Hà trút hết mọi uất ức trong nửa nămnay với Nhạc Huy.Mắt Nhạc Huy cũng đỏ hoe, anh không ngờ đãlâu như vậy rồi mà Liễu Nhược Hà vẫn chưa hết đaukhổ.“Nhược Hà...” Nhạc Huy run rầy, anh rất muốnchạy đến ôm chặt Liễu Nhược Hà đề trấn an cô.Nhưng... anh đã có Trần Ngọc Đình rồi, không thể đểbi kịch lặp lại.Lẽ nào lại giống trước kia, anh dao động giữa TrầnNgọc Đình và Liễu Nhược Hà sao?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bãi biển!

Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà ngồi trên cát ôm

đầu gối khóc, trong lòng lại cảm thấy đau lòng khó

hiểu.

Anh thích Liễu Nhược Hà nhiều năm như vậy, dù là

trước, sau khi kết hôn hay sau khi ly hôn, anh cũng cố

gắng bảo vệ và đối xử tốt với Liễu Nhược Hà.

Dù sau này có ở bên Trần Ngọc Đình, anh cũng

không cảm thấy mình nợ gì Liễu Nhược Hà. Vì anh đã

dành tất cả yêu thương và tình cảm cho Liễu Nhược

Hà rồi.

Nhưng bây giờ thấy Liễu Nhược Hà như vậy, anh

cảm thấy không thoải mái. Thậm chí anh còn cảm

thấy áy náy, nếu lúc đầu anh vẫn chọn Liễu Nhược Hà

không chút do dự thì sao Liễu Nhược Hà có thể bị

người khác ức h**p như vậy chứ.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ đã bỏ

lỡ nhau rồi.

“Xin lỗi, anh không biết nói với em những điều này

là đúng hay sai nhưng anh không mong em chịu bất

kỳ tổn thương nào mà thôi”.

Nhạc Huy ngồi xổm xuống, khẽ vỗ vai Liễu Nhược

Hà và nói:

“Mặc dù anh chọn Ngọc Đình nhưng anh cũng

mong em có thể sống tốt, anh sẽ không ghen tị với

việc em nắm tay một người đàn ông khác. Chỉ cần

người đàn ông đó đối xử tốt với em, yêu thương em

thì anh sẽ chúc phúc cho em. Nhưng Ninh Vũ Trạch

này lòng dạ hiểm ác, trong ngoài không đồng nhất.

Dựa vào hiều biết của anh về loại người này thì bên

cạnh anh ta không thiếu phụ nữ”.

“Nhược Hà, anh biết bây giờ em rất đau buồn

nhưng em hãy mạnh mẽ lên, mọi chuyện rồi sẽ ồn cả

thôi”.

“Anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây?”, Liễu

Nhược Hà bỗng ngầng đầu lên, đầy mạnh Nhạc Huy

ra.

Nhạc Huy không hề phòng bị nên bị cô đẩy ngã

trên cát, sửng sốt nhìn cô.

“Tại sao anh lại nói với em những điều này?”

Liễu Nhược Hà khóc hét lên với Nhạc Huy:

“Khó khăn lắm em mới bắt đầu một cuộc sống

mới, là giả thì có làm sao. Sao không để em đắm

chìm vào đó thêm vài ngày, tại sao bây giờ lại phá vỡ

giấc mộng đẹp đẽ về tương lai của em?”

Nhạc Huy sửng sốt nhìn cô, anh khẽ nhíu mày:

“Nhưng giả vẫn là giả, một ngày nào đó em cũng phải

tỉnh lại thôi. Đến lúc đó em sẽ càng đau khổ hơn, sao

không tỉnh lại sớm hơn?”

“Đau khổ? Anh hiểu cái gì là đau khổ không?”

Liễu Nhược Hà rơi lệ, oán trách nhìn Nhạc Huy: “Còn

gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu nhất ở bên

người bạn thân nhất của mình chứ?”

“Hạnh phúc của Trần Ngọc Đình bây giờ nên là

của em! Đều là của eml”

“Cô ta cướp đi hết mọi thứ của em, ngay cả anh

cũng bị cướp mất! Anh nói thử xem, còn cái gì đau

đớn hơn chuyện này không? Đây có là gì? Đây chỉ là

chút niềm an ủi nhỏ của em, tại sao anh lại phá vỡ

niềm an ủi duy nhất của em?”

Liễu Nhược Hà trút hết mọi uất ức trong nửa năm

nay với Nhạc Huy.

Mắt Nhạc Huy cũng đỏ hoe, anh không ngờ đã

lâu như vậy rồi mà Liễu Nhược Hà vẫn chưa hết đau

khổ.

“Nhược Hà...” Nhạc Huy run rầy, anh rất muốn

chạy đến ôm chặt Liễu Nhược Hà đề trấn an cô.

Nhưng... anh đã có Trần Ngọc Đình rồi, không thể để

bi kịch lặp lại.

Lẽ nào lại giống trước kia, anh dao động giữa Trần

Ngọc Đình và Liễu Nhược Hà sao?

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên ThiênTác giả: Thiên ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên bãi biển!Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà ngồi trên cát ômđầu gối khóc, trong lòng lại cảm thấy đau lòng khóhiểu.Anh thích Liễu Nhược Hà nhiều năm như vậy, dù làtrước, sau khi kết hôn hay sau khi ly hôn, anh cũng cốgắng bảo vệ và đối xử tốt với Liễu Nhược Hà.Dù sau này có ở bên Trần Ngọc Đình, anh cũngkhông cảm thấy mình nợ gì Liễu Nhược Hà. Vì anh đãdành tất cả yêu thương và tình cảm cho Liễu NhượcHà rồi.Nhưng bây giờ thấy Liễu Nhược Hà như vậy, anhcảm thấy không thoải mái. Thậm chí anh còn cảmthấy áy náy, nếu lúc đầu anh vẫn chọn Liễu Nhược Hàkhông chút do dự thì sao Liễu Nhược Hà có thể bịngười khác ức h**p như vậy chứ.Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ đã bỏlỡ nhau rồi.“Xin lỗi, anh không biết nói với em những điều nàylà đúng hay sai nhưng anh không mong em chịu bấtkỳ tổn thương nào mà thôi”.Nhạc Huy ngồi xổm xuống, khẽ vỗ vai Liễu NhượcHà và nói:“Mặc dù anh chọn Ngọc Đình nhưng anh cũngmong em có thể sống tốt, anh sẽ không ghen tị vớiviệc em nắm tay một người đàn ông khác. Chỉ cầnngười đàn ông đó đối xử tốt với em, yêu thương emthì anh sẽ chúc phúc cho em. Nhưng Ninh Vũ Trạchnày lòng dạ hiểm ác, trong ngoài không đồng nhất.Dựa vào hiều biết của anh về loại người này thì bêncạnh anh ta không thiếu phụ nữ”.“Nhược Hà, anh biết bây giờ em rất đau buồnnhưng em hãy mạnh mẽ lên, mọi chuyện rồi sẽ ồn cảthôi”.“Anh bảo em phải mạnh mẽ thế nào đây?”, LiễuNhược Hà bỗng ngầng đầu lên, đầy mạnh Nhạc Huyra.Nhạc Huy không hề phòng bị nên bị cô đẩy ngãtrên cát, sửng sốt nhìn cô.“Tại sao anh lại nói với em những điều này?”Liễu Nhược Hà khóc hét lên với Nhạc Huy:“Khó khăn lắm em mới bắt đầu một cuộc sốngmới, là giả thì có làm sao. Sao không để em đắmchìm vào đó thêm vài ngày, tại sao bây giờ lại phá vỡgiấc mộng đẹp đẽ về tương lai của em?”Nhạc Huy sửng sốt nhìn cô, anh khẽ nhíu mày:“Nhưng giả vẫn là giả, một ngày nào đó em cũng phảitỉnh lại thôi. Đến lúc đó em sẽ càng đau khổ hơn, saokhông tỉnh lại sớm hơn?”“Đau khổ? Anh hiểu cái gì là đau khổ không?”Liễu Nhược Hà rơi lệ, oán trách nhìn Nhạc Huy: “Còngì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu nhất ở bênngười bạn thân nhất của mình chứ?”“Hạnh phúc của Trần Ngọc Đình bây giờ nên làcủa em! Đều là của eml”“Cô ta cướp đi hết mọi thứ của em, ngay cả anhcũng bị cướp mất! Anh nói thử xem, còn cái gì đauđớn hơn chuyện này không? Đây có là gì? Đây chỉ làchút niềm an ủi nhỏ của em, tại sao anh lại phá vỡniềm an ủi duy nhất của em?”Liễu Nhược Hà trút hết mọi uất ức trong nửa nămnay với Nhạc Huy.Mắt Nhạc Huy cũng đỏ hoe, anh không ngờ đãlâu như vậy rồi mà Liễu Nhược Hà vẫn chưa hết đaukhổ.“Nhược Hà...” Nhạc Huy run rầy, anh rất muốnchạy đến ôm chặt Liễu Nhược Hà đề trấn an cô.Nhưng... anh đã có Trần Ngọc Đình rồi, không thể đểbi kịch lặp lại.Lẽ nào lại giống trước kia, anh dao động giữa TrầnNgọc Đình và Liễu Nhược Hà sao?

Chương 341: Tại sao lại bỏ rơi em