"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ…
Chương 354: Các anh có phải đàn ông không ?
Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên ThiênTác giả: Thiên ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một chiếc xe buýt chạy hướng ngoại thành dừnglại ở trạm xe, mấy người Nhạc Huy bước lên xe.Đám người trong cửa hàng vé số thấy vậy, sợnhóm ngưỡi Nhạc Huy chạy mất, cũng lập tức nhảylên xe.Hai nhóm người ở trên xe, chính thức đối mặt vớinhau.Lúc này, đám người kia ai cũng nở nụ cười khẩy,dường như bọn họ đã biết nhóm của Nhạc Huy pháthiện ra bọn họ nên cũng không trốn tránh. Ô huyệnTứ Thủy này, cướp bóc và bắt cóc giữa ban ngàycũng không phải là ít, bọn họ có gan và cũng có đủkhả năng làm việc này.Tổng cộng có mười bốn người, nhưng nhóm củaNhạc Huy chỉ có năm người, dù nhìn thế nào đi nữathì số lượng người cũng có sự chênh lệch lớn.“Ông chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biếtông chủ muốn đi đâu?”Lúc này có một người bước tới, người này trướcđó đã từng bắt chuyện với Nhạc Huy trong cửa hàngbán vé số. Lúc này hắn nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt trànđầy ý giễu cợt.“Ra ngoại thành, muốn đi cùng không?” NhạcHuy cũng nhìn hắn và cười nhạt, không hề lộ ra vẻhoảng sợ.“Vậy sao, thật trùng hợp, chúng tôi cũng ra ngoạithành”.Ngưỡi kia nói xong liền lùi về và nói với nhữngngười xung quanh:“Lát nữa bọn họ xuống xe ở ngoại thành, nhớđừng làm mất dấu đấy”.Lúc này, Nhạc Huy cũng quay đầu lại nói nhỏ vớiđám Kỳ Phi và Kim Võ:“Lát nữa không được để tên nào chạy thoát, phảibắt lại hết”.Đám người Kim Võ gật đầu, ra hiệu “Ok” với NhạcHuy.Xe chạy ra ngoại thành dừng lại hai lần, đến lầnthứ hai thì một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàngkhông bước lên. Cô gái đó có khuôn mặt xinh đẹp,thân hình nóng bỏng kéo theo vali, dường như vừa đilàm từ sân bay về.Phải nói là những cô gái có thể làm tiếp viên hàngkhông đều là người đẹp bậc nhất chọn ra trong sốhàng nghìn người, khiến Kỳ Phi nhìn không rời mắt.Cô gái trẻ kia đứng bên cạnh Nhạc Huy, từ sau khilên xe, cô vẫn luôn dò xét anh.“Anh ta ngầu thật..."Cô gái trẻ nhìn anh đến ngây người, cô đã từnggặp rất nhiều anh chàng đẹp trai, trong sân bay cũngcó không ít tiếp viên nam tuấn tú. Mọi người đều biết,tiếp viên hàng không nữ đều là những cô gái xinhđẹp, tiếp viên hàng không nam cũng thuộc loại cựcphẩm, không phải những nam thanh nữ tú chân dàithì cũng có khuôn mặt xinh đẹp.Nhưng so với chàng trai trước mắt cô, thì đều kémhơn hẳn. Nhạc Huy mặc một bộ âu phục thẳng tắp,khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,khí chất hơn hẳn những anh chàng tiếp viên hàngkhông mặt búp bê kia.Nhất thời, cô gái trẻ bị thu hút bởi Nhạc Huy.“Đại ca, cô ấy đang nhìn anh kìa, không phải là côấy thích anh rồi đấy chứ...” Đoàn Thiên Hành cưỡi nóibên tai Nhạc Huy.Nhạc Huy lắc đầu nói: “Đừng nói nhảm nữa, cầnthận bị người ta nghe thấy”.Đoàn Thiên Hành nói tiếp: “Thật đấy, anh có tincô ấy sẽ tới bắt chuyện với anh không?”Nhạc Huy phớt lờ Đoàn Thiên Hành, chỉ cảm thấycạn lời.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chiếc xe buýt chạy hướng ngoại thành dừng
lại ở trạm xe, mấy người Nhạc Huy bước lên xe.
Đám người trong cửa hàng vé số thấy vậy, sợ
nhóm ngưỡi Nhạc Huy chạy mất, cũng lập tức nhảy
lên xe.
Hai nhóm người ở trên xe, chính thức đối mặt với
nhau.
Lúc này, đám người kia ai cũng nở nụ cười khẩy,
dường như bọn họ đã biết nhóm của Nhạc Huy phát
hiện ra bọn họ nên cũng không trốn tránh. Ô huyện
Tứ Thủy này, cướp bóc và bắt cóc giữa ban ngày
cũng không phải là ít, bọn họ có gan và cũng có đủ
khả năng làm việc này.
Tổng cộng có mười bốn người, nhưng nhóm của
Nhạc Huy chỉ có năm người, dù nhìn thế nào đi nữa
thì số lượng người cũng có sự chênh lệch lớn.
“Ông chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biết
ông chủ muốn đi đâu?”
Lúc này có một người bước tới, người này trước
đó đã từng bắt chuyện với Nhạc Huy trong cửa hàng
bán vé số. Lúc này hắn nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt tràn
đầy ý giễu cợt.
“Ra ngoại thành, muốn đi cùng không?” Nhạc
Huy cũng nhìn hắn và cười nhạt, không hề lộ ra vẻ
hoảng sợ.
“Vậy sao, thật trùng hợp, chúng tôi cũng ra ngoại
thành”.
Ngưỡi kia nói xong liền lùi về và nói với những
người xung quanh:
“Lát nữa bọn họ xuống xe ở ngoại thành, nhớ
đừng làm mất dấu đấy”.
Lúc này, Nhạc Huy cũng quay đầu lại nói nhỏ với
đám Kỳ Phi và Kim Võ:
“Lát nữa không được để tên nào chạy thoát, phải
bắt lại hết”.
Đám người Kim Võ gật đầu, ra hiệu “Ok” với Nhạc
Huy.
Xe chạy ra ngoại thành dừng lại hai lần, đến lần
thứ hai thì một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàng
không bước lên. Cô gái đó có khuôn mặt xinh đẹp,
thân hình nóng bỏng kéo theo vali, dường như vừa đi
làm từ sân bay về.
Phải nói là những cô gái có thể làm tiếp viên hàng
không đều là người đẹp bậc nhất chọn ra trong số
hàng nghìn người, khiến Kỳ Phi nhìn không rời mắt.
Cô gái trẻ kia đứng bên cạnh Nhạc Huy, từ sau khi
lên xe, cô vẫn luôn dò xét anh.
“Anh ta ngầu thật..."
Cô gái trẻ nhìn anh đến ngây người, cô đã từng
gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai, trong sân bay cũng
có không ít tiếp viên nam tuấn tú. Mọi người đều biết,
tiếp viên hàng không nữ đều là những cô gái xinh
đẹp, tiếp viên hàng không nam cũng thuộc loại cực
phẩm, không phải những nam thanh nữ tú chân dài
thì cũng có khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng so với chàng trai trước mắt cô, thì đều kém
hơn hẳn. Nhạc Huy mặc một bộ âu phục thẳng tắp,
khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,
khí chất hơn hẳn những anh chàng tiếp viên hàng
không mặt búp bê kia.
Nhất thời, cô gái trẻ bị thu hút bởi Nhạc Huy.
“Đại ca, cô ấy đang nhìn anh kìa, không phải là cô
ấy thích anh rồi đấy chứ...” Đoàn Thiên Hành cưỡi nói
bên tai Nhạc Huy.
Nhạc Huy lắc đầu nói: “Đừng nói nhảm nữa, cần
thận bị người ta nghe thấy”.
Đoàn Thiên Hành nói tiếp: “Thật đấy, anh có tin
cô ấy sẽ tới bắt chuyện với anh không?”
Nhạc Huy phớt lờ Đoàn Thiên Hành, chỉ cảm thấy
cạn lời.
Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên ThiênTác giả: Thiên ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Nhạc Huy, đưa thùng rượu tới đây!" "Nhạc Huy, nhanh quét dọn nhà vệ sinh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, y như cái đồ đần độn!” Một gã đàn ông trẻ tuổi ném mạnh cái chổi vào người Nhạc Huy, vênh váo tự đắc mắng chửi. "Anh Thần, cô ba bảo tôi đưa rượu qua đó trước, anh đừng thúc giục tôi nữa, được không?" Vô duyên vô cớ bị đánh một gậy, Nhạc Huy hơi mất hứng, trả lời lại một câu. Có thể cũng vì câu câu nói này mà khiến anh bị ăn thêm một bạt tai. "Mày nói chuyện với ai mà hung hăng vậy hả? Bảo mày làm vài việc mà cứ như đòi mạng của mày ấy nhỉ!" Liễu Tử Thần bước lên trước tát mạnh vào mặt Nhạc Huy, hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Mày nói xem, một thằng ở rể như mày, ăn cơm nhà họ Liễu chúng tao, ai cho mày sự tự tin để mày dám nói chuyện với người nhà họ Liễu như vậy!" Nhạc Huy bị tát một cái, còn bị người khác sỉ nhục, lập tức vứt bỏ thùng rượu đang ôm trong tay và lao về phía Liễu Tử Thần, túm lấy cổ áo của hắn và tức giận hét lớn: "Liễu Tử Thần, anh tự tìm cái chết!" Thùng rượu Âu Mỹ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một chiếc xe buýt chạy hướng ngoại thành dừnglại ở trạm xe, mấy người Nhạc Huy bước lên xe.Đám người trong cửa hàng vé số thấy vậy, sợnhóm ngưỡi Nhạc Huy chạy mất, cũng lập tức nhảylên xe.Hai nhóm người ở trên xe, chính thức đối mặt vớinhau.Lúc này, đám người kia ai cũng nở nụ cười khẩy,dường như bọn họ đã biết nhóm của Nhạc Huy pháthiện ra bọn họ nên cũng không trốn tránh. Ô huyệnTứ Thủy này, cướp bóc và bắt cóc giữa ban ngàycũng không phải là ít, bọn họ có gan và cũng có đủkhả năng làm việc này.Tổng cộng có mười bốn người, nhưng nhóm củaNhạc Huy chỉ có năm người, dù nhìn thế nào đi nữathì số lượng người cũng có sự chênh lệch lớn.“Ông chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biếtông chủ muốn đi đâu?”Lúc này có một người bước tới, người này trướcđó đã từng bắt chuyện với Nhạc Huy trong cửa hàngbán vé số. Lúc này hắn nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt trànđầy ý giễu cợt.“Ra ngoại thành, muốn đi cùng không?” NhạcHuy cũng nhìn hắn và cười nhạt, không hề lộ ra vẻhoảng sợ.“Vậy sao, thật trùng hợp, chúng tôi cũng ra ngoạithành”.Ngưỡi kia nói xong liền lùi về và nói với nhữngngười xung quanh:“Lát nữa bọn họ xuống xe ở ngoại thành, nhớđừng làm mất dấu đấy”.Lúc này, Nhạc Huy cũng quay đầu lại nói nhỏ vớiđám Kỳ Phi và Kim Võ:“Lát nữa không được để tên nào chạy thoát, phảibắt lại hết”.Đám người Kim Võ gật đầu, ra hiệu “Ok” với NhạcHuy.Xe chạy ra ngoại thành dừng lại hai lần, đến lầnthứ hai thì một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàngkhông bước lên. Cô gái đó có khuôn mặt xinh đẹp,thân hình nóng bỏng kéo theo vali, dường như vừa đilàm từ sân bay về.Phải nói là những cô gái có thể làm tiếp viên hàngkhông đều là người đẹp bậc nhất chọn ra trong sốhàng nghìn người, khiến Kỳ Phi nhìn không rời mắt.Cô gái trẻ kia đứng bên cạnh Nhạc Huy, từ sau khilên xe, cô vẫn luôn dò xét anh.“Anh ta ngầu thật..."Cô gái trẻ nhìn anh đến ngây người, cô đã từnggặp rất nhiều anh chàng đẹp trai, trong sân bay cũngcó không ít tiếp viên nam tuấn tú. Mọi người đều biết,tiếp viên hàng không nữ đều là những cô gái xinhđẹp, tiếp viên hàng không nam cũng thuộc loại cựcphẩm, không phải những nam thanh nữ tú chân dàithì cũng có khuôn mặt xinh đẹp.Nhưng so với chàng trai trước mắt cô, thì đều kémhơn hẳn. Nhạc Huy mặc một bộ âu phục thẳng tắp,khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,khí chất hơn hẳn những anh chàng tiếp viên hàngkhông mặt búp bê kia.Nhất thời, cô gái trẻ bị thu hút bởi Nhạc Huy.“Đại ca, cô ấy đang nhìn anh kìa, không phải là côấy thích anh rồi đấy chứ...” Đoàn Thiên Hành cưỡi nóibên tai Nhạc Huy.Nhạc Huy lắc đầu nói: “Đừng nói nhảm nữa, cầnthận bị người ta nghe thấy”.Đoàn Thiên Hành nói tiếp: “Thật đấy, anh có tincô ấy sẽ tới bắt chuyện với anh không?”Nhạc Huy phớt lờ Đoàn Thiên Hành, chỉ cảm thấycạn lời.