Tại sân bay Dung Thành đang cực kỳ đông đúc. Tất cả lãnh đạo của các khu vực, các tập đoàn lớn trong thành phố đều chỉnh tề xếp thành hai hàng. Ai cũng nghiêm chỉnh đứng đợi với vẻ mặt nghiêm túc. Thị trưởng Cổ Vi Dân của Dung Thành cũng đứng tại đó, mắt nhìn chằm chằm vào cửa máy bay, mòn mỏi trông ngóng. Đội hình lớn như vậy thu hút rất nhiều người chú ý. “Ấy, sao bên kia lại có nhiều lãnh đạo như vậy? Có gì đặc biệt sao?” “Cậu không biết tin gì à? Ngài Lăng Thiên sắp trở về Dung Thành rồi! Chắc chắn hôm nay tất cả lãnh đạo đều tập trung ở đây để đón ngài Lăng Thiên đấy.” “Thật à? Ngài Lăng Thiên là đại tướng trẻ tuổi nhất trong bốn chiến khu đấy, nghe nói anh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi! Không ngờ hôm nay tôi có thể tận mắt thấy anh ấy, đúng là lời to!” Nhưng mọi người đợi hết hành khách này cho tới hành khách khác, cuối cùng đến cả phi hành đoàn cũng xuống máy bay rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đại tướng đâu. Thậm chí còn không thấy ai mặc quân phục cả. Bầu không khí bắt đầu trở…
Chương 719: Nhìn nhầm rồi
Lăng Thiên Chiến ThầnTác giả: Hạm TiếuTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại sân bay Dung Thành đang cực kỳ đông đúc. Tất cả lãnh đạo của các khu vực, các tập đoàn lớn trong thành phố đều chỉnh tề xếp thành hai hàng. Ai cũng nghiêm chỉnh đứng đợi với vẻ mặt nghiêm túc. Thị trưởng Cổ Vi Dân của Dung Thành cũng đứng tại đó, mắt nhìn chằm chằm vào cửa máy bay, mòn mỏi trông ngóng. Đội hình lớn như vậy thu hút rất nhiều người chú ý. “Ấy, sao bên kia lại có nhiều lãnh đạo như vậy? Có gì đặc biệt sao?” “Cậu không biết tin gì à? Ngài Lăng Thiên sắp trở về Dung Thành rồi! Chắc chắn hôm nay tất cả lãnh đạo đều tập trung ở đây để đón ngài Lăng Thiên đấy.” “Thật à? Ngài Lăng Thiên là đại tướng trẻ tuổi nhất trong bốn chiến khu đấy, nghe nói anh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi! Không ngờ hôm nay tôi có thể tận mắt thấy anh ấy, đúng là lời to!” Nhưng mọi người đợi hết hành khách này cho tới hành khách khác, cuối cùng đến cả phi hành đoàn cũng xuống máy bay rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đại tướng đâu. Thậm chí còn không thấy ai mặc quân phục cả. Bầu không khí bắt đầu trở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái kia nghe thế thì lặng người, sau đó ngồixuống vào vị trí còn trống trước mặt Diệp Thiên rồinhún vai đáp lời: “Con người anh thật thú vị. Thểnhưng làm sao anh biết tôi có vấn đề, sao biết đượctôi không phải người Bắc Cương? Lẽ nào anh gặpđược hết người ở Bắc Cương rồi sao, vả lại còn nhớhết tất cả những người ðở đây sao?"Diệp Thiên lắc đầu sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.“Ngày nào tôi cũng tới đây ngồi một lát. Có phảilà người Bắc Cương hay không thì đễ nhận biết thôi ”“Rất dễ nhận biết sao?”Cô gái kia lặng người một lát sau đó hỏi trong vôthức: “Sao có thề nhận ra được? Không phải đều làmột cái mũi hai con mắt sao?” Cô ta nhìn xung quanhrồi lại nhìn đám người đang đi trên đường bên ngoàikhung cửa sổ.Sự khó hiểu trong đôi mắt lại càng trð nên rõ néthơn. Dù gì thì cô ta cũng không nhận ra nổi.“Thực ra rất đơn giản”Diệp Thiên chỉ vào một người hơi béo trong đámngười.“Cô nhìn tên béo mặc đồ trắng kia không?”“Hắn ta chính là người Bắc Cương điền hình.”Cô gái kia dõi mắt nhìn theo, căn bản không nhậnra nguyên nhân nằm ở đâu.“Anh chắc chứ?” Cô gái kia hỏi lại.Cô ta vừa dứt lời thì lập tức bay người từ trên tầngba xuống, sau đó nhảy tới trước tên béo mặc áo trắngkia.Tên kia thấy thể thì sợ hãi giật mình. Sau đó cô tahỏi câu gì đó khiến hắn vội gật đầu và vội trả lời.Được một lát sau, cô ta lại nhảy từ dưới lên tầngba.Từ đầu tới cuối, cả chuỗi hành động đó như thểrất bình thường, còn đối với người ngoài lại là cả sựbất ngờ và ngạc nhiên.Khoảng thời gian này, những người xuất hiện ởBắc Cương mà biết “võ công” ngày càng nhiều.Lúc này mọi người đều thấy nhiều nên không cógì làm lạ.Sau khi về chỗ ngồi, mặt mày cô gái kia còn mangtheo vẻ ngờ vực khó hiểu.“Rốt cục anh phân biệt thế nào? Tên áo trắng kiađúng là người Bắc Cương”Trong lòng cô ta rất muốn biết đáp án.“Thực ra cô ngồi đây quan sát mấy ngày là cũngcó thể nhận ra."“Người bản địa lúc đi đường rất ít nhìn đông nhìntây, rất ít khi tỏ vẻ hứng thú với bất cứ việc gì xảy ra”“Còn với người ngoài, ngoài nhìn ngó ngang dọcra thì chủ yếu bọn họ có một mong muốn đó là thuhút sự chú ÿ của người khác."“Ví dụ như cô.”“Nhìn cô với bộ váy đen này giống như thể rấttrầm tính nhưng trên thực tế thì với thời tiết hơi lạnhnhư lúc này, mặc bộ đồ thế này rõ ràng là thu hútngười khác.” Diệp Thiên nói từng câu, từng câu khiếncho cô ta lộ rõ vẻ thất vọng.Đương lúc Diệp Thiên vừa dứt lời thì một loạttràng cười vang lên.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái kia nghe thế thì lặng người, sau đó ngồi
xuống vào vị trí còn trống trước mặt Diệp Thiên rồi
nhún vai đáp lời: “Con người anh thật thú vị. Thể
nhưng làm sao anh biết tôi có vấn đề, sao biết được
tôi không phải người Bắc Cương? Lẽ nào anh gặp
được hết người ở Bắc Cương rồi sao, vả lại còn nhớ
hết tất cả những người ðở đây sao?"
Diệp Thiên lắc đầu sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Ngày nào tôi cũng tới đây ngồi một lát. Có phải
là người Bắc Cương hay không thì đễ nhận biết thôi ”
“Rất dễ nhận biết sao?”
Cô gái kia lặng người một lát sau đó hỏi trong vô
thức: “Sao có thề nhận ra được? Không phải đều là
một cái mũi hai con mắt sao?” Cô ta nhìn xung quanh
rồi lại nhìn đám người đang đi trên đường bên ngoài
khung cửa sổ.
Sự khó hiểu trong đôi mắt lại càng trð nên rõ nét
hơn. Dù gì thì cô ta cũng không nhận ra nổi.
“Thực ra rất đơn giản”
Diệp Thiên chỉ vào một người hơi béo trong đám
người.
“Cô nhìn tên béo mặc đồ trắng kia không?”
“Hắn ta chính là người Bắc Cương điền hình.”
Cô gái kia dõi mắt nhìn theo, căn bản không nhận
ra nguyên nhân nằm ở đâu.
“Anh chắc chứ?” Cô gái kia hỏi lại.
Cô ta vừa dứt lời thì lập tức bay người từ trên tầng
ba xuống, sau đó nhảy tới trước tên béo mặc áo trắng
kia.
Tên kia thấy thể thì sợ hãi giật mình. Sau đó cô ta
hỏi câu gì đó khiến hắn vội gật đầu và vội trả lời.
Được một lát sau, cô ta lại nhảy từ dưới lên tầng
ba.
Từ đầu tới cuối, cả chuỗi hành động đó như thể
rất bình thường, còn đối với người ngoài lại là cả sự
bất ngờ và ngạc nhiên.
Khoảng thời gian này, những người xuất hiện ở
Bắc Cương mà biết “võ công” ngày càng nhiều.
Lúc này mọi người đều thấy nhiều nên không có
gì làm lạ.
Sau khi về chỗ ngồi, mặt mày cô gái kia còn mang
theo vẻ ngờ vực khó hiểu.
“Rốt cục anh phân biệt thế nào? Tên áo trắng kia
đúng là người Bắc Cương”
Trong lòng cô ta rất muốn biết đáp án.
“Thực ra cô ngồi đây quan sát mấy ngày là cũng
có thể nhận ra."
“Người bản địa lúc đi đường rất ít nhìn đông nhìn
tây, rất ít khi tỏ vẻ hứng thú với bất cứ việc gì xảy ra”
“Còn với người ngoài, ngoài nhìn ngó ngang dọc
ra thì chủ yếu bọn họ có một mong muốn đó là thu
hút sự chú ÿ của người khác."
“Ví dụ như cô.”
“Nhìn cô với bộ váy đen này giống như thể rất
trầm tính nhưng trên thực tế thì với thời tiết hơi lạnh
như lúc này, mặc bộ đồ thế này rõ ràng là thu hút
người khác.” Diệp Thiên nói từng câu, từng câu khiến
cho cô ta lộ rõ vẻ thất vọng.
Đương lúc Diệp Thiên vừa dứt lời thì một loạt
tràng cười vang lên.
Lăng Thiên Chiến ThầnTác giả: Hạm TiếuTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại sân bay Dung Thành đang cực kỳ đông đúc. Tất cả lãnh đạo của các khu vực, các tập đoàn lớn trong thành phố đều chỉnh tề xếp thành hai hàng. Ai cũng nghiêm chỉnh đứng đợi với vẻ mặt nghiêm túc. Thị trưởng Cổ Vi Dân của Dung Thành cũng đứng tại đó, mắt nhìn chằm chằm vào cửa máy bay, mòn mỏi trông ngóng. Đội hình lớn như vậy thu hút rất nhiều người chú ý. “Ấy, sao bên kia lại có nhiều lãnh đạo như vậy? Có gì đặc biệt sao?” “Cậu không biết tin gì à? Ngài Lăng Thiên sắp trở về Dung Thành rồi! Chắc chắn hôm nay tất cả lãnh đạo đều tập trung ở đây để đón ngài Lăng Thiên đấy.” “Thật à? Ngài Lăng Thiên là đại tướng trẻ tuổi nhất trong bốn chiến khu đấy, nghe nói anh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi! Không ngờ hôm nay tôi có thể tận mắt thấy anh ấy, đúng là lời to!” Nhưng mọi người đợi hết hành khách này cho tới hành khách khác, cuối cùng đến cả phi hành đoàn cũng xuống máy bay rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đại tướng đâu. Thậm chí còn không thấy ai mặc quân phục cả. Bầu không khí bắt đầu trở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái kia nghe thế thì lặng người, sau đó ngồixuống vào vị trí còn trống trước mặt Diệp Thiên rồinhún vai đáp lời: “Con người anh thật thú vị. Thểnhưng làm sao anh biết tôi có vấn đề, sao biết đượctôi không phải người Bắc Cương? Lẽ nào anh gặpđược hết người ở Bắc Cương rồi sao, vả lại còn nhớhết tất cả những người ðở đây sao?"Diệp Thiên lắc đầu sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.“Ngày nào tôi cũng tới đây ngồi một lát. Có phảilà người Bắc Cương hay không thì đễ nhận biết thôi ”“Rất dễ nhận biết sao?”Cô gái kia lặng người một lát sau đó hỏi trong vôthức: “Sao có thề nhận ra được? Không phải đều làmột cái mũi hai con mắt sao?” Cô ta nhìn xung quanhrồi lại nhìn đám người đang đi trên đường bên ngoàikhung cửa sổ.Sự khó hiểu trong đôi mắt lại càng trð nên rõ néthơn. Dù gì thì cô ta cũng không nhận ra nổi.“Thực ra rất đơn giản”Diệp Thiên chỉ vào một người hơi béo trong đámngười.“Cô nhìn tên béo mặc đồ trắng kia không?”“Hắn ta chính là người Bắc Cương điền hình.”Cô gái kia dõi mắt nhìn theo, căn bản không nhậnra nguyên nhân nằm ở đâu.“Anh chắc chứ?” Cô gái kia hỏi lại.Cô ta vừa dứt lời thì lập tức bay người từ trên tầngba xuống, sau đó nhảy tới trước tên béo mặc áo trắngkia.Tên kia thấy thể thì sợ hãi giật mình. Sau đó cô tahỏi câu gì đó khiến hắn vội gật đầu và vội trả lời.Được một lát sau, cô ta lại nhảy từ dưới lên tầngba.Từ đầu tới cuối, cả chuỗi hành động đó như thểrất bình thường, còn đối với người ngoài lại là cả sựbất ngờ và ngạc nhiên.Khoảng thời gian này, những người xuất hiện ởBắc Cương mà biết “võ công” ngày càng nhiều.Lúc này mọi người đều thấy nhiều nên không cógì làm lạ.Sau khi về chỗ ngồi, mặt mày cô gái kia còn mangtheo vẻ ngờ vực khó hiểu.“Rốt cục anh phân biệt thế nào? Tên áo trắng kiađúng là người Bắc Cương”Trong lòng cô ta rất muốn biết đáp án.“Thực ra cô ngồi đây quan sát mấy ngày là cũngcó thể nhận ra."“Người bản địa lúc đi đường rất ít nhìn đông nhìntây, rất ít khi tỏ vẻ hứng thú với bất cứ việc gì xảy ra”“Còn với người ngoài, ngoài nhìn ngó ngang dọcra thì chủ yếu bọn họ có một mong muốn đó là thuhút sự chú ÿ của người khác."“Ví dụ như cô.”“Nhìn cô với bộ váy đen này giống như thể rấttrầm tính nhưng trên thực tế thì với thời tiết hơi lạnhnhư lúc này, mặc bộ đồ thế này rõ ràng là thu hútngười khác.” Diệp Thiên nói từng câu, từng câu khiếncho cô ta lộ rõ vẻ thất vọng.Đương lúc Diệp Thiên vừa dứt lời thì một loạttràng cười vang lên.