Edit: quynhle2207— Nơi này là một thông đạo chật hẹp đưa tay không thấy được năm ngón, Tần Mộc Ca chậm chạp bò thân mình về phía trước, mùi tanh của bùn đất lâu ngày cùng với mùi nấm móc phả vào mặt. Quân y của bộ đội đặc chủng trong thế kỷ hai mươi mốt lại bị chôn dưới một chân núi không biết tên trong một lần núi lở, nếu không phải cảm giác đau đớn dữ dội ở sau lưng thì cô đã cho rằng mình chết rồi. Không biết bò được bao lâu, hình như có ánh sáng ở phía trước. Ánh sáng yếu ớt này cùng với không khí đang tràn vào phổi, khiến trong lòngTần Mộc Ca mừng rỡ điên cuồng: có lối ra. Càng ngày càng gần với cửa động, dường như không khí trong lành còn mang theo vị ngọt, một hương vị ấm áp kỳ lạ phả vào mặt. Trong lúc Tần Mộc Ca còn đang kinh ngạc, ánh mắt vốn lợi hại như chim ưng cũng bắt đầu tan rã. Thân thể lạnh lẽo do mất máu quá nhiều cũng đang từ từ ấm lên, nóng hơn..... "Hương thơm này có vấn đề!" Gần như không chút do dự, cô kéo miếng vải đã bị máu thấm ước trên canh tay cột trên lỗ…

Chương 25: Chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’

Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó ChơiTác giả: Tần Ca Uyển UyểnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngEdit: quynhle2207— Nơi này là một thông đạo chật hẹp đưa tay không thấy được năm ngón, Tần Mộc Ca chậm chạp bò thân mình về phía trước, mùi tanh của bùn đất lâu ngày cùng với mùi nấm móc phả vào mặt. Quân y của bộ đội đặc chủng trong thế kỷ hai mươi mốt lại bị chôn dưới một chân núi không biết tên trong một lần núi lở, nếu không phải cảm giác đau đớn dữ dội ở sau lưng thì cô đã cho rằng mình chết rồi. Không biết bò được bao lâu, hình như có ánh sáng ở phía trước. Ánh sáng yếu ớt này cùng với không khí đang tràn vào phổi, khiến trong lòngTần Mộc Ca mừng rỡ điên cuồng: có lối ra. Càng ngày càng gần với cửa động, dường như không khí trong lành còn mang theo vị ngọt, một hương vị ấm áp kỳ lạ phả vào mặt. Trong lúc Tần Mộc Ca còn đang kinh ngạc, ánh mắt vốn lợi hại như chim ưng cũng bắt đầu tan rã. Thân thể lạnh lẽo do mất máu quá nhiều cũng đang từ từ ấm lên, nóng hơn..... "Hương thơm này có vấn đề!" Gần như không chút do dự, cô kéo miếng vải đã bị máu thấm ước trên canh tay cột trên lỗ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: quynhle2207—Nghe những lời này, cơ hồ đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Ca muốn phun ra lửa.Nếu không phải biết tên yêu nghiệt áo đỏ trước mặt này chính là Ương Vương đang được sủng ái nhất, thì nàng không thể nào không tự tay xé nát khuôn mặt mỹ nhân kia!Cơ hồ ngay tại giây phút này, Tần Mộc Ca đã quên mất mình đang tìm Dung Diệu để tính sổ.Nàng nghiêng đầu căm tức nhìn Dung Cảnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Nghe nói Ương Vương tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ——."Thấy Tần Mộc Ca dừng lại, trong đôi mắt Dung Cảnh nổi lên ý cười.Giống như hắn đang rất là mong đợi, môi mỏng giương nhẹ: "Rửa tai lắng nghe!"Tần Mộc Ca hừ lạnh: "Hơn nữa còn có cái miệng trời sinh ăn nói bậy bạ!”"Tần Mộc Ca, ngươi thật to gan!"Một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên từ đằng sau lưng Dung Cảnh, chính là gương mặt tức giận của Dung Diệu."Đường đường là Ương Vương há có thể để cho ngươi tùy tiện mắng mỏ chửi bới à? Coi như ngươi là vị hôn thê của Dung Diệu ta thì hôm nay ta cũng không thể nào dung túng cho sự hồ đồ của ngươi như vậy nữa. Người đâu, còn không lôi nữ nhân bất kính với Vương gia này xuống dưới.”Cung nhân đang đứng hầu hạ ở một bên ngước mắt nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, có chút do dự.Vốn là Hoàng hậu gặp qua Tần Mộc Ca, hôm đó thật sự vết máu khắp người của nàng đã khiến cho nàng ta sinh ra không ít thương tiếc.Nhưng hôm nay, nàng giống như đã biến thành người khác: tự đắc, cuồng vọng, lại vô lễ như vậy ——.Thấy hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt qua, những cung nhân kia cũng ngầm hiểu trong lòng, bước lên muốn áp chế Tần Mộc Ca.Nhưng bọn họ mới vừa tới gần người Tần Mộc Ca, đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của nàng vang lên: “Thế tử gia quả thật là quá phách lối. Mới vừa rồi ngay trước mặt Đế hậu đã sử dụng binh khí thì thôi, bây giờ Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn làm chủ thay hắn rồi ——."Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Xem ra, Thế tử gia cảm thấy lần này mình đã lập công lớn, cho nên cũng không để Vương gia hay Đế hậu trong mắt nữa rồi.”Câu nói này, giọng nói cũng vang dội rõ ràng.Chẳng những có thể làm cho Dung Diệu đổi sắc mặt, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu thay đổi.Phải biết, bọn họ sủng ái nhất chính là Ương Vương Dung Cảnh.Mới vừa rồi Dung Diệu làm như vậy đã chọc cho Hoàng đế không vui.Lúc này Tần Mộc Ca lại nói như thế, [] giống như hắn ta cũng chưa từng để Ương Vương trong mắt rồi.Người nào không biết, Ương Vương Dung Cảnh chính là chỗ hiểm không thể chạm vào của Hoàng đế chứ?Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mang theo vài phần giận dữ đến tái mặt mà mở miệng: "Bọn cẩu nô tài các người đang làm gì vậy? Trẫm còn chưa lên tiếng, ai cho các ngươi bước lên?”Làm sao mà mấy người cung nhân còn dám động vào Tần Mộc Ca, lúc này sợ hãi đến nỗi quỳ sụm xuống đất, cả người run rẩy.Ngược lại, Dung Diệu trợn mắt, há mồm, đớ lưỡi nhìn Tần Mộc Ca, quả thật không thể tin vào tai của mình nữa.Thiếu nữ trước mặt so với lúc trước khi hắn ta xuất chinh hình như đã cao hơn một

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: quynhle2207—

Nghe những lời này, cơ hồ đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Ca muốn phun ra lửa.

Nếu không phải biết tên yêu nghiệt áo đỏ trước mặt này chính là Ương Vương đang được sủng ái nhất, thì nàng không thể nào không tự tay xé nát khuôn mặt mỹ nhân kia!

Cơ hồ ngay tại giây phút này, Tần Mộc Ca đã quên mất mình đang tìm Dung Diệu để tính sổ.

Nàng nghiêng đầu căm tức nhìn Dung Cảnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Nghe nói Ương Vương tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ——."

Thấy Tần Mộc Ca dừng lại, trong đôi mắt Dung Cảnh nổi lên ý cười.

Giống như hắn đang rất là mong đợi, môi mỏng giương nhẹ: "Rửa tai lắng nghe!"

Tần Mộc Ca hừ lạnh: "Hơn nữa còn có cái miệng trời sinh ăn nói bậy bạ!”

"Tần Mộc Ca, ngươi thật to gan!"

Một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên từ đằng sau lưng Dung Cảnh, chính là gương mặt tức giận của Dung Diệu.

"Đường đường là Ương Vương há có thể để cho ngươi tùy tiện mắng mỏ chửi bới à? Coi như ngươi là vị hôn thê của Dung Diệu ta thì hôm nay ta cũng không thể nào dung túng cho sự hồ đồ của ngươi như vậy nữa. Người đâu, còn không lôi nữ nhân bất kính với Vương gia này xuống dưới.”

Cung nhân đang đứng hầu hạ ở một bên ngước mắt nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, có chút do dự.

Vốn là Hoàng hậu gặp qua Tần Mộc Ca, hôm đó thật sự vết máu khắp người của nàng đã khiến cho nàng ta sinh ra không ít thương tiếc.

Nhưng hôm nay, nàng giống như đã biến thành người khác: tự đắc, cuồng vọng, lại vô lễ như vậy ——.

Thấy hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt qua, những cung nhân kia cũng ngầm hiểu trong lòng, bước lên muốn áp chế Tần Mộc Ca.

Nhưng bọn họ mới vừa tới gần người Tần Mộc Ca, đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của nàng vang lên: “Thế tử gia quả thật là quá phách lối. Mới vừa rồi ngay trước mặt Đế hậu đã sử dụng binh khí thì thôi, bây giờ Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn làm chủ thay hắn rồi ——."

Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Xem ra, Thế tử gia cảm thấy lần này mình đã lập công lớn, cho nên cũng không để Vương gia hay Đế hậu trong mắt nữa rồi.”

Câu nói này, giọng nói cũng vang dội rõ ràng.

Chẳng những có thể làm cho Dung Diệu đổi sắc mặt, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu thay đổi.

Phải biết, bọn họ sủng ái nhất chính là Ương Vương Dung Cảnh.

Mới vừa rồi Dung Diệu làm như vậy đã chọc cho Hoàng đế không vui.

Lúc này Tần Mộc Ca lại nói như thế, [] giống như hắn ta cũng chưa từng để Ương Vương trong mắt rồi.

Người nào không biết, Ương Vương Dung Cảnh chính là chỗ hiểm không thể chạm vào của Hoàng đế chứ?

Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mang theo vài phần giận dữ đến tái mặt mà mở miệng: "Bọn cẩu nô tài các người đang làm gì vậy? Trẫm còn chưa lên tiếng, ai cho các ngươi bước lên?”

Làm sao mà mấy người cung nhân còn dám động vào Tần Mộc Ca, lúc này sợ hãi đến nỗi quỳ sụm xuống đất, cả người run rẩy.

Ngược lại, Dung Diệu trợn mắt, há mồm, đớ lưỡi nhìn Tần Mộc Ca, quả thật không thể tin vào tai của mình nữa.

Thiếu nữ trước mặt so với lúc trước khi hắn ta xuất chinh hình như đã cao hơn một

Image removed.

Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó ChơiTác giả: Tần Ca Uyển UyểnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngEdit: quynhle2207— Nơi này là một thông đạo chật hẹp đưa tay không thấy được năm ngón, Tần Mộc Ca chậm chạp bò thân mình về phía trước, mùi tanh của bùn đất lâu ngày cùng với mùi nấm móc phả vào mặt. Quân y của bộ đội đặc chủng trong thế kỷ hai mươi mốt lại bị chôn dưới một chân núi không biết tên trong một lần núi lở, nếu không phải cảm giác đau đớn dữ dội ở sau lưng thì cô đã cho rằng mình chết rồi. Không biết bò được bao lâu, hình như có ánh sáng ở phía trước. Ánh sáng yếu ớt này cùng với không khí đang tràn vào phổi, khiến trong lòngTần Mộc Ca mừng rỡ điên cuồng: có lối ra. Càng ngày càng gần với cửa động, dường như không khí trong lành còn mang theo vị ngọt, một hương vị ấm áp kỳ lạ phả vào mặt. Trong lúc Tần Mộc Ca còn đang kinh ngạc, ánh mắt vốn lợi hại như chim ưng cũng bắt đầu tan rã. Thân thể lạnh lẽo do mất máu quá nhiều cũng đang từ từ ấm lên, nóng hơn..... "Hương thơm này có vấn đề!" Gần như không chút do dự, cô kéo miếng vải đã bị máu thấm ước trên canh tay cột trên lỗ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: quynhle2207—Nghe những lời này, cơ hồ đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Ca muốn phun ra lửa.Nếu không phải biết tên yêu nghiệt áo đỏ trước mặt này chính là Ương Vương đang được sủng ái nhất, thì nàng không thể nào không tự tay xé nát khuôn mặt mỹ nhân kia!Cơ hồ ngay tại giây phút này, Tần Mộc Ca đã quên mất mình đang tìm Dung Diệu để tính sổ.Nàng nghiêng đầu căm tức nhìn Dung Cảnh, không chút khách khí mở miệng nói: "Nghe nói Ương Vương tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền. Hơn nữa ——."Thấy Tần Mộc Ca dừng lại, trong đôi mắt Dung Cảnh nổi lên ý cười.Giống như hắn đang rất là mong đợi, môi mỏng giương nhẹ: "Rửa tai lắng nghe!"Tần Mộc Ca hừ lạnh: "Hơn nữa còn có cái miệng trời sinh ăn nói bậy bạ!”"Tần Mộc Ca, ngươi thật to gan!"Một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên từ đằng sau lưng Dung Cảnh, chính là gương mặt tức giận của Dung Diệu."Đường đường là Ương Vương há có thể để cho ngươi tùy tiện mắng mỏ chửi bới à? Coi như ngươi là vị hôn thê của Dung Diệu ta thì hôm nay ta cũng không thể nào dung túng cho sự hồ đồ của ngươi như vậy nữa. Người đâu, còn không lôi nữ nhân bất kính với Vương gia này xuống dưới.”Cung nhân đang đứng hầu hạ ở một bên ngước mắt nhìn Hoàng đế Hoàng hậu, có chút do dự.Vốn là Hoàng hậu gặp qua Tần Mộc Ca, hôm đó thật sự vết máu khắp người của nàng đã khiến cho nàng ta sinh ra không ít thương tiếc.Nhưng hôm nay, nàng giống như đã biến thành người khác: tự đắc, cuồng vọng, lại vô lễ như vậy ——.Thấy hoàng hậu nhàn nhạt liếc mắt qua, những cung nhân kia cũng ngầm hiểu trong lòng, bước lên muốn áp chế Tần Mộc Ca.Nhưng bọn họ mới vừa tới gần người Tần Mộc Ca, đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của nàng vang lên: “Thế tử gia quả thật là quá phách lối. Mới vừa rồi ngay trước mặt Đế hậu đã sử dụng binh khí thì thôi, bây giờ Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi đã muốn làm chủ thay hắn rồi ——."Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Xem ra, Thế tử gia cảm thấy lần này mình đã lập công lớn, cho nên cũng không để Vương gia hay Đế hậu trong mắt nữa rồi.”Câu nói này, giọng nói cũng vang dội rõ ràng.Chẳng những có thể làm cho Dung Diệu đổi sắc mặt, đồng thời cũng làm cho vẻ mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu thay đổi.Phải biết, bọn họ sủng ái nhất chính là Ương Vương Dung Cảnh.Mới vừa rồi Dung Diệu làm như vậy đã chọc cho Hoàng đế không vui.Lúc này Tần Mộc Ca lại nói như thế, [] giống như hắn ta cũng chưa từng để Ương Vương trong mắt rồi.Người nào không biết, Ương Vương Dung Cảnh chính là chỗ hiểm không thể chạm vào của Hoàng đế chứ?Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, mang theo vài phần giận dữ đến tái mặt mà mở miệng: "Bọn cẩu nô tài các người đang làm gì vậy? Trẫm còn chưa lên tiếng, ai cho các ngươi bước lên?”Làm sao mà mấy người cung nhân còn dám động vào Tần Mộc Ca, lúc này sợ hãi đến nỗi quỳ sụm xuống đất, cả người run rẩy.Ngược lại, Dung Diệu trợn mắt, há mồm, đớ lưỡi nhìn Tần Mộc Ca, quả thật không thể tin vào tai của mình nữa.Thiếu nữ trước mặt so với lúc trước khi hắn ta xuất chinh hình như đã cao hơn một

Chương 25: Chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’