Phó Tiểu Khả ngồi tự học ở phòng học bên cạnh lớp. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người chọc nhẹ vào vào cô. Quay đầu lại, là bạn cùng cấp, cùng khoa, cùng lớp Hứa Tùng. Trái tim không tự chủ được, đập nhanh hơn hai nhịp. “Phó Tiểu Khả, bạn có thừa cái bút nào không?” Hắn nhún nhún vai, dường như có chút bối rối trong nụ cười “Lúc đi học không để ý, quên mang theo!” Phó Tiểu Khả gật gật đầu, xoay người lại, lấy bút đưa qua. Đầu hơi hơi ngẩng lên, may mắn hắn không phát hiện ra. Không ngờ hắn lại biết tên của cô! Đối phương nói lời cảm ơn, cô lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, từ đầu tới đuôi đều không hề nói một câu. Cũng không phải cô quái gở, không muốn để ý hắn. Chính là khi đối mặt với thần tượng Hứa Tùng, cô tin tưởng rằng rất nhiều nữ sinh cũng sẽ như cô, không nói nên lời. Phó Tiểu Khả xoay người lại, không biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là vui vẻ phấn khích, hay là có chút hồi hộp. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, ngôi sao trong trường học: Hứa Tùng, mỗi khi hắn…
Chương 3
Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một NgườiTác giả: Hồng CửuTruyện Ngôn TìnhPhó Tiểu Khả ngồi tự học ở phòng học bên cạnh lớp. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người chọc nhẹ vào vào cô. Quay đầu lại, là bạn cùng cấp, cùng khoa, cùng lớp Hứa Tùng. Trái tim không tự chủ được, đập nhanh hơn hai nhịp. “Phó Tiểu Khả, bạn có thừa cái bút nào không?” Hắn nhún nhún vai, dường như có chút bối rối trong nụ cười “Lúc đi học không để ý, quên mang theo!” Phó Tiểu Khả gật gật đầu, xoay người lại, lấy bút đưa qua. Đầu hơi hơi ngẩng lên, may mắn hắn không phát hiện ra. Không ngờ hắn lại biết tên của cô! Đối phương nói lời cảm ơn, cô lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, từ đầu tới đuôi đều không hề nói một câu. Cũng không phải cô quái gở, không muốn để ý hắn. Chính là khi đối mặt với thần tượng Hứa Tùng, cô tin tưởng rằng rất nhiều nữ sinh cũng sẽ như cô, không nói nên lời. Phó Tiểu Khả xoay người lại, không biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là vui vẻ phấn khích, hay là có chút hồi hộp. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, ngôi sao trong trường học: Hứa Tùng, mỗi khi hắn… Nếu như nói chuyện Hứa Tùng trả bút làm cho Trữ Chỉ Hân và mọi người rơi mắt kính, như vậy thì những chuyện kế tiếp thật sự đủ để cho các cô trợn tròn mắt, chỉ số thông minh giảm không phanh.—— các cô phát hiện ra một quy luật: cứ đến giờ tự học, Hứa Tùng ngồi đằng sau Phó Tiểu Khả, mượn bút của cô; đợi đến lúc giảng bài, hắn vẫn ngồi sau Phó Tiểu Khả, lại mượn chiếc bút mà lúc giờ tự học thường mượn.Có một lần khi nhận lại bút, Phó Tiểu Khả hơi chần chừ nói: “Hình như cái bút này không giống cái cái hôm qua tớ cho bạn mượn…” Còn chưa nói hết câu, đã bị ba yêu nữ ngồi bên cạnh chế trụ (áp chế) —— họ chặn miệng cô, xoay đầu cô lại, rồi cùng cười tập thể, nịnh nọt nói với Hứa Tùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái bút này! cô ngốc này, mắt không tốt lắm!” Sau đó quay lại phía Phó Tiểu Khả, gương mặt biến đổi thành hung tợn nói cho cô, “Không phải cũng không thể nói! Không phải cũng phải nói phải! Có biết hay không!”Phó Tiểu Khả bị các cô làm cho hoang mang.“Vậy rốt cuộc có nói hay không?”Ba yêu nữ cùng lúc đập đầu xuống bàn.Theo thường lệ, phía sau lại là một tiếng cười nhỏ.Phó Tiểu Khả không nhịn được, quay đầu lại nói:“ “xin lỗi, bọn họ nói, đây là bút của tớ… ha ha…””Rốt cuộc Hứa Tùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.“Không, lần này là tớ xin lỗi, phối hợp không tốt, mong bạn thứ lỗi! Lần sau tớ nhất định không chọn sai bút!”“… Hả?!”Phó Tiểu Khả mở to mắt nhìn.Hắn… Như thế này gọi là trả lời sao…
Nếu như nói chuyện Hứa Tùng trả bút làm cho Trữ Chỉ Hân và mọi người rơi mắt kính, như vậy thì những chuyện kế tiếp thật sự đủ để cho các cô trợn tròn mắt, chỉ số thông minh giảm không phanh.
—— các cô phát hiện ra một quy luật: cứ đến giờ tự học, Hứa Tùng ngồi đằng sau Phó Tiểu Khả, mượn bút của cô; đợi đến lúc giảng bài, hắn vẫn ngồi sau Phó Tiểu Khả, lại mượn chiếc bút mà lúc giờ tự học thường mượn.
Có một lần khi nhận lại bút, Phó Tiểu Khả hơi chần chừ nói: “Hình như cái bút này không giống cái cái hôm qua tớ cho bạn mượn…” Còn chưa nói hết câu, đã bị ba yêu nữ ngồi bên cạnh chế trụ (áp chế) —— họ chặn miệng cô, xoay đầu cô lại, rồi cùng cười tập thể, nịnh nọt nói với Hứa Tùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái bút này! cô ngốc này, mắt không tốt lắm!” Sau đó quay lại phía Phó Tiểu Khả, gương mặt biến đổi thành hung tợn nói cho cô, “Không phải cũng không thể nói! Không phải cũng phải nói phải! Có biết hay không!”
Phó Tiểu Khả bị các cô làm cho hoang mang.
“Vậy rốt cuộc có nói hay không?”
Ba yêu nữ cùng lúc đập đầu xuống bàn.
Theo thường lệ, phía sau lại là một tiếng cười nhỏ.
Phó Tiểu Khả không nhịn được, quay đầu lại nói:
“ “xin lỗi, bọn họ nói, đây là bút của tớ… ha ha…””
Rốt cuộc Hứa Tùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Không, lần này là tớ xin lỗi, phối hợp không tốt, mong bạn thứ lỗi! Lần sau tớ nhất định không chọn sai bút!”
“… Hả?!”
Phó Tiểu Khả mở to mắt nhìn.
Hắn… Như thế này gọi là trả lời sao…
Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một NgườiTác giả: Hồng CửuTruyện Ngôn TìnhPhó Tiểu Khả ngồi tự học ở phòng học bên cạnh lớp. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người chọc nhẹ vào vào cô. Quay đầu lại, là bạn cùng cấp, cùng khoa, cùng lớp Hứa Tùng. Trái tim không tự chủ được, đập nhanh hơn hai nhịp. “Phó Tiểu Khả, bạn có thừa cái bút nào không?” Hắn nhún nhún vai, dường như có chút bối rối trong nụ cười “Lúc đi học không để ý, quên mang theo!” Phó Tiểu Khả gật gật đầu, xoay người lại, lấy bút đưa qua. Đầu hơi hơi ngẩng lên, may mắn hắn không phát hiện ra. Không ngờ hắn lại biết tên của cô! Đối phương nói lời cảm ơn, cô lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, từ đầu tới đuôi đều không hề nói một câu. Cũng không phải cô quái gở, không muốn để ý hắn. Chính là khi đối mặt với thần tượng Hứa Tùng, cô tin tưởng rằng rất nhiều nữ sinh cũng sẽ như cô, không nói nên lời. Phó Tiểu Khả xoay người lại, không biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là vui vẻ phấn khích, hay là có chút hồi hộp. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, ngôi sao trong trường học: Hứa Tùng, mỗi khi hắn… Nếu như nói chuyện Hứa Tùng trả bút làm cho Trữ Chỉ Hân và mọi người rơi mắt kính, như vậy thì những chuyện kế tiếp thật sự đủ để cho các cô trợn tròn mắt, chỉ số thông minh giảm không phanh.—— các cô phát hiện ra một quy luật: cứ đến giờ tự học, Hứa Tùng ngồi đằng sau Phó Tiểu Khả, mượn bút của cô; đợi đến lúc giảng bài, hắn vẫn ngồi sau Phó Tiểu Khả, lại mượn chiếc bút mà lúc giờ tự học thường mượn.Có một lần khi nhận lại bút, Phó Tiểu Khả hơi chần chừ nói: “Hình như cái bút này không giống cái cái hôm qua tớ cho bạn mượn…” Còn chưa nói hết câu, đã bị ba yêu nữ ngồi bên cạnh chế trụ (áp chế) —— họ chặn miệng cô, xoay đầu cô lại, rồi cùng cười tập thể, nịnh nọt nói với Hứa Tùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái bút này! cô ngốc này, mắt không tốt lắm!” Sau đó quay lại phía Phó Tiểu Khả, gương mặt biến đổi thành hung tợn nói cho cô, “Không phải cũng không thể nói! Không phải cũng phải nói phải! Có biết hay không!”Phó Tiểu Khả bị các cô làm cho hoang mang.“Vậy rốt cuộc có nói hay không?”Ba yêu nữ cùng lúc đập đầu xuống bàn.Theo thường lệ, phía sau lại là một tiếng cười nhỏ.Phó Tiểu Khả không nhịn được, quay đầu lại nói:“ “xin lỗi, bọn họ nói, đây là bút của tớ… ha ha…””Rốt cuộc Hứa Tùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.“Không, lần này là tớ xin lỗi, phối hợp không tốt, mong bạn thứ lỗi! Lần sau tớ nhất định không chọn sai bút!”“… Hả?!”Phó Tiểu Khả mở to mắt nhìn.Hắn… Như thế này gọi là trả lời sao…