Tác giả:

“Anh, đã có thành tích khoa cơ giáp học viện thủ đô rồi! Đây là giấy báo trúng tuyển em vừa nhận được, anh nhìn đi, anh xếp trong top mười đấy!” Một tờ giấy thuần trắng khá dày được vung vẩy trước mắt, ngay đầu trang là chữ lớn in đậm màu đen “thành tích tân sinh khóa 121 khoa cơ giáp học viện thủ đô”, phía dưới lại là từng dòng tên cùng điểm số được liệt kê chỉnh tề. Mắt Phỉ Vô Thuật rất tinh, chỉ liếc sơ đã nhìn thấy tên ‘Phỉ Vô Thuật’ của mình nằm ở vị trí thứ bảy từ trên xuống, phía sau đi kèm một dãy số, 288 điểm. Y ngẫm lại, kiểm tra của khoa cơ giáp tổng cộng có ba môn, thi viết, thể thuật và tinh thần lực, tổng cộng 300 điểm, y được 288, thành tích này hình như thật sự không tệ? Vô Thuật bâng quơ nghĩ, xếp thứ bảy môn chuyên ngành tốt nhất của học viện tốt nhất tại toàn liên bang, thì ra y trước kia hóa ra cũng rất giỏi. Nhưng bây giờ suy nghĩ những cái này đều không đúng __ Phỉ Vô Thuật cuối cùng dứt khoát dời ánh mắt hỗn loạn khỏi tờ danh sách, thuận theo ngón tay đang cầm…

Quyển 4 - Chương 109: Phiên ngoại: Thử đồ €� Đại thiếu x Vô Thuật ca

Trọng Sinh Chi Phỉ QuânTác giả: Nguyên Đại MãTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Trọng Sinh“Anh, đã có thành tích khoa cơ giáp học viện thủ đô rồi! Đây là giấy báo trúng tuyển em vừa nhận được, anh nhìn đi, anh xếp trong top mười đấy!” Một tờ giấy thuần trắng khá dày được vung vẩy trước mắt, ngay đầu trang là chữ lớn in đậm màu đen “thành tích tân sinh khóa 121 khoa cơ giáp học viện thủ đô”, phía dưới lại là từng dòng tên cùng điểm số được liệt kê chỉnh tề. Mắt Phỉ Vô Thuật rất tinh, chỉ liếc sơ đã nhìn thấy tên ‘Phỉ Vô Thuật’ của mình nằm ở vị trí thứ bảy từ trên xuống, phía sau đi kèm một dãy số, 288 điểm. Y ngẫm lại, kiểm tra của khoa cơ giáp tổng cộng có ba môn, thi viết, thể thuật và tinh thần lực, tổng cộng 300 điểm, y được 288, thành tích này hình như thật sự không tệ? Vô Thuật bâng quơ nghĩ, xếp thứ bảy môn chuyên ngành tốt nhất của học viện tốt nhất tại toàn liên bang, thì ra y trước kia hóa ra cũng rất giỏi. Nhưng bây giờ suy nghĩ những cái này đều không đúng __ Phỉ Vô Thuật cuối cùng dứt khoát dời ánh mắt hỗn loạn khỏi tờ danh sách, thuận theo ngón tay đang cầm… Phỉ Vô Thuật rất buồn bá»±c, hoặc nên nói là nghẹn tới nội thương.Sau khi tới tinh hệ Hà Việt, Tần Dá»±c bận rộn chuyện liên bang Hà Việt kết minh, thời gian ở chung với y rất ít. Đương nhiên, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng không phải là người vì bản thân hưởng lạc mà không nhìn tới đại cục__ Nhưng! Nhưng mà! Phỉ Vô Thuật ở trong phòng ngá»§, nằm trên giường đơn, ôm chăn lăn lộn, dù sao y cÅ©ng là đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương được không? Đối diện với người anh em huyết khí phương cương nên làm sao đây? Trước khi chưa có người yêu, dá»±a vào năm ngón giải quyết y chịu, nhưng hiện tại y có người yêu rồi được không?!Dưới tiền đề đã có người yêu, còn phải dùng người anh em năm ngón giải quyết, cái này không khoa học nha!Mấy ngày trước, đàm phán kết minh, Hà Việt cÅ©ng phái ra quân đội đi chi viện.Theo lý mà nói Tần Dá»±c nên rảnh rỗi hÆ¡n, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng có thể hưng phấn một chút, kết quả ban đêm tấn công phòng đại thiếu, lại chụp hụt. Đỉnh đầu mây đen đi hỏi, người ta nói cho y biết, Hà Việt muốn bãi bỏ chế độ nô lệ, giác đấu sÄ© trên đấu trường sinh tá»­ gia nhập biên chế quân đội, Tần đại thiếu bận rộn cái này.Thế là ai đó dục cầu bất mãn tiếp tục cô đơn lẻ loi lạnh giá.“Rầm rầm.”Cá»­a bị gõ vang.Cái tiết tấu không nhanh không chậm này…Phỉ Vô Thuật trở người nhảy vọt khỏi giường, chạy vội tới, duỗi tai dài kéo mở cá»­a: “Tiểu Dá»±c Dá»±c, anh trở về rồi à!”Tay gõ cá»­a cá»§a Tần Dá»±c đang đưa xuống, hắn nhìn người đàn ông anh tuấn tóc tai tán loạn trong cá»­a, nhíu mày: “Ừm, chuyện biên chế quân đội đã gần xong rồi. Tôi tìm cậu có chuyện, chỉnh lý lại bản thân…” Ánh mắt nhìn vượt qua Phỉ Vô Thuật, Tần Dá»±c nhìn căn phòng rối tung, ổ chăn rối tung, con mắt đen kịt rõ ràng hiện lên ghét bỏ: “Còn phòng nữa, rồi đến phòng ngá»§ cá»§a tôi.”“Hả hả?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn to mắt, “Đi làm gì? Tiểu Dá»±c Dá»±c anh chẳng lẽ…” Má Æ¡i sẽ không giống như y tưởng tượng chứ? Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng giống y cÆ¡ khát khó nhịn dục cầu bất mãn sao? Cái này có thể có không, Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng là đàn ông thân tâm khỏe mạnh, chứng cứ là y từng thấy Tiểu Dá»±c Dá»±c vuốt ống một lần!“Nhớ tắm sạch sẽ.” Ánh mắt Tần Dá»±c đảo qua Phỉ Vô Thuật từ trên xuống dưới, cứ như đang đánh giá một món đồ, ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu đã mấy ngày chưa tắm rồi?”Cái này tuyệt đối là ám thị gì đó!Phỉ Vô Thuật cảm thấy ánh mắt không sóng gợn cá»§a Tần Dá»±c tá»±a như một cánh tay vô hình, lột y sạch sẽ từ trên xuống dưới, loại ảo giác bại lộ thân trần dưới ánh mắt bình tÄ©nh cá»§a đối phương, khiến toàn thân y đều nổi lên ngọn lá»­a, tinh thần héo rÅ© mấy ngày lập tức trở nên hưng phấn.Y như giật gân cong khóe môi, hành một quân lễ không đúng chuẩn, sau đó vui vẻ nhảy vào phòng tắm, giọng nói vang ra từ trong phòng tắm: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Dá»±c Dá»±c”. Một loạt động tác chỉ dùng thời gian mấy phút, âm điệu phiêu đãng theo đường sóng lượn quái dị, khiến người ta không thể không cảm thấy cái tên này rất… thiếu ngược.Tần Dá»±c nhíu mày, cảm thấy cái từ này không nên do mình nghÄ© ra. NghÄ© người yêu cá»§a mình như vậy… rất không tốt.Chẳng qua đối với hành vi khó hiểu cá»§a Phỉ Vô Thuật, Tần Dá»±c tuy không cách nào lý giải, nhưng cÅ©ng không trở ngại hắn hiểu được, đây là người yêu hiện tại cá»§a hắn đang theo thói quen giật kinh phong mà thôi. Cho dù hắn đã uốn nắn Phỉ Vô Thuật nhiều lần, nhưng trước mắt nhìn thành quả là biết, thá»­ nghiệm trước kia tá»±a hồ đã lãng phí.Còn phải tiếp tục nỗ lá»±c.Trong phòng tắm, Phỉ Vô Thuật xả nước vào bồn, sau đó nhanh chóng l*t s*ch bản thân. Tiếp theo, y nín thở nhìn chằm chằm cánh cá»­a mình chừa một khe nhỏ, lòng ngứa ngáy suy đoán Tiểu Dá»±c Dá»±c liệu có thú tính đại phát nhào vào không… hai người họ đều đã nghẹn rất lâu rồi được chưa! Nếu đổi lại là Tiểu Dá»±c Dá»±c đang tắm, y nhất định sẽ lao vào, lấy bụng ta suy bụng người, Tiểu Dá»±c Dá»±c nhịn không được lao vào cÅ©ng có thể lắm!Đợi Tiểu Dá»±c Dá»±c vào rồi, y sẽ thế này thế kia… Phỉ Vô Thuật rất không thuần khiết nở nụ cười vô thanh, thân thể trắng tuyết cá»§a Tiểu Dá»±c Dá»±c như ẩn như hiện trong hÆ¡i nước, mái tóc đen dài xõa tung trong bồn tắm, bộ dạng đó không khỏi quá mê người đi?Nhưng đợi sau khi nước đã chảy đầy bồn, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng không thể đợi được người phá cá»­a mà vào, câu nói biểu đạt kinh ngạc “Tiểu Dá»±c Dá»±c, tôi đã biết anh sẽ vào mà” nghẹn trong họng, hoàn toàn không có cÆ¡ hội phun ra.Phỉ Vô Thuật nghẹn tới buồn bá»±c, bước qua kéo mở cá»­a phòng tắm, để trần thân vô tư đi tới tá»§ quần áo, khóe mắt không dễ phát giác liếc ra cá»­a: “Ái chà, sao lại quên lấy… mẹ nó! Tần Dá»±c mẹ nó anh có phải đàn ông không!”Cá»­a phòng đã được người đóng kín lại, người ngoài cá»­a không biết đã ly khai bao lâu.Phỉ Vô Thuật đấm một cái vỡ tá»§ áo, Tần Dá»±c anh có muốn thẳng thắn một chút cho tôi không, có phải tối qua anh tá»± mình động thá»§ giải quyết một lần rồi?!Vẻ mặt nghÄ© hoài không thông rút về phòng tắm, cả người nằm trong bồn tắm, trầm xuống nước, ùng ục nhả bọt, hồi lâu sau mới mang mái tóc ẩm ướt ngồi dậy__ y hiểu rồi!Cái tên đàn ông mắc bệnh sạch sẽ cố chấp Tiểu Dá»±c Dá»±c đó, tuyệt đối là ghét bỏ cái phòng cá»§a y!Phỉ Vô Thuật nghÄ© tới căn phòng mình đã mấy ngày không dọn dẹp, lại nghÄ© tới ổ chăn bị mình lăn qua lộn lại nhăn thành một cục, cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng.Nhất định là như thế!Ái chà, cái tên Tiểu Dá»±c Dá»±c này, ngay cả l*m t*nh cÅ©ng phải soi mói địa điểm, người đàn ông phiền phức như vậy, quả nhiên chỉ có mình y chịu nổi. Phỉ Vô Thuật vẻ mặt bất đắc dÄ© nuông chiều cười lắc đầu, được rồi được rồi, vậy tới phòng Tiểu Dá»±c Dá»±c thôi, hoàn thành lần đầu tiên trải qua trăm cay ngàn đắng cá»§a họ là được.Cái tên tâm trạng đã vui vẻ trở lại, thoải mái tắm sạch sẽ. Tuy nóng ruột muốn đi, nhưng vạn nhất chỗ nào đó chưa tắm sạch, Tiểu Dá»±c Dá»±c chê y bẩn, đá y xuống giường thì làm sao? Tiểu Dá»±c Dá»±c tuyệt đối là người sẽ làm ra được chuyện này = =.Khi Phỉ Vô Thuật hiểu rất rõ bản chất Tần Dá»±c cuối cùng ra khỏi phòng tắm, đã là một tiếng sau. Đây là lần y tắm lâu nhất từ nhỏ tới lớn, cả người bị hÆ¡i nước hun tới nặng nề, có cảm giác bị nước nóng hấp tới toàn thân mềm nhÅ©n.Lau sÆ¡ qua vết nước trên người, cột một cái khăn tắm quanh eo, Phỉ Vô Thuật liền khẩn cấp kéo mở cá»­a, thò mái tóc ẩm ướt ra ngoài nhìn quanh, sau khi phát hiện không có ai, liền ưỡn ngá»±c ngẩng đầu đi tới trước cá»­a phòng cách vách__ phòng cá»§a Tần Dá»±c.Tần Dá»±c không khóa cá»­a, y gõ vài cái tượng trưng rồi chui vào trong.“Tiểu Dá»±c Dá»±c, tôi tới rồi.” Y cười hì hì lên tiếng, rồi chui vào phòng ngá»§ cá»§a Tần Dá»±c, nhảy lên cái giường được chỉnh lý ngăn nắp.“Đợi chút, tôi ra ngay.”Giọng nói nhàn nhạt lại dễ nghe từ trong phòng tắm truyền ra.Phỉ Vô Thuật lặng lẽ nuốt nước miếng, má Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng rất chá»§ động nha.Y ngồi khoanh gối trên giường, mắt không chuyển nhìn chằm chằm cánh cá»­a phòng tắm đóng chặt, ánh mắt lóe tia sáng xanh như con sói đã đói gần chết.Tiểu Dá»±c Dá»±c sẽ đi ra như thế nào?Cái gì cÅ©ng không mặc? Chỉ cột cái khăn giống y? Hay là mặc áo choáng tắm lỏng lẻo ná»­a che ná»­a lộ khoan thai đi ra?Cảnh tượng trong đầu tung tăng chạy tới quá mức phong phú, Phỉ Vô Thuật kích động tới toàn thân run rẩy.Vỗ mạnh lên mặt… Phỉ Vô Thuật mày trấn định chút, tuy khổ tận cam lai cuối cùng đợi được ngày này thật không dễ dàng, nhưng mày cÅ©ng phải thoải mái chút, lỡ đâu kích động quá mức thú tính đại phát chÆ¡i hỏng Tiểu Dá»±c Dá»±c, vậy phải làm sao?Phỉ Vô Thuật hít sâu, tá»± nói với bản thân, dạng nghiêm túc trang trọng như Tiểu Dá»±c Dá»±c vừa nhìn là biết thuộc dạng đàn ông cứng nhắc cổ há»§ thiếu tri thức, trong quá trình tuyệt đối cần phải dịu dàng nhẫn nại dẫn dụ hắn, nếu cả bản thân cÅ©ng không trấn định, vậy lúc Tiểu Dá»±c Dá»±c chân tay vô thố nên làm sao mới tốt?Y nghiêm túc gật đầu, không sai, Phỉ Vô Thuật mày phải bình tÄ©nh chút ung dung chút, nhất định phải khiến tối nay trở thành hồi ức tốt đẹp cá»§a Tiểu Dá»±c Dá»±c!… Nhưng, phải làm sao ngón tay cá»§a y mới ngừng run rẩy được đây!Trấn định không phải muốn là có thể làm được!“Cạch” một tiếng vang nhẹ.Cá»­a phòng tắm mở ra.Ngón tay không ngừng run rẩy cá»§a Phỉ Vô Thuật thoáng cái bình tÄ©nh một cách kỳ dị… ặc, là cứng đờ.Y trợn mắt nghẹn họng nhìn người bước ra khỏi phòng tắm, ấp úng: “Tiểu, Tiểu Dá»±c Dá»±c… anh anh anh đây là muốn làm gì?”Tần Dá»±c không để trần thân, không cột khăn tắm, càng không mặc áo choàng tắm ná»­a che ná»­a hở.Tương phản, mỗi cÆ¡ thịt cá»§a hắn đều bị bao bọc kín kẽ dưới bộ quần áo__ quân phục.Quân phục màu đen mới tinh được mặc lên người thẳng tắp chỉnh chu, nút áo màu bạc chất liệu kim loại được cài chặt cẩn thận, mỗi chỗ nếp gấp đều được tỉ mỉ vuốt phẳng, lộ ra vị đạo nghiêm cẩn trang trọng, mỗi một góc nhọn đều được thể hiện rõ ràng, mang theo xúc cảm lạnh lùng cường thế.Người đàn ông bên trong quân trang, ngÅ© quan tuấn mỹ, dung mạo lạnh lẽo, có thân hình hoàn mỹ tuyệt hảo, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp đều đặn, mang á»§ng quân đội, thon dài mạnh mẽ, hiện rõ đường nét cÆ¡ bắp ưu mỹ dưới chất vải dán chặt, khiến ánh mắt xanh lè cá»§a Phỉ Vô Thuật bị hút chặt vào đó.Mẹ Æ¡i soái muốn chết! Mẹ Æ¡i làm sao có thể soái như vậy chứ! Phỉ Vô Thuật không tá»± giác nuốt nước miếng, thật muốn thò tay nhéo đùi một cái!“Phỉ Vô Thuật.” Tần Dá»±c dẫm á»§ng quân đội ống ngắn cùng màu với chế phục bước gần từng bước, đế á»§ng cùng mặt đất va chạm phát ra tiếng vang thấp trầm mà tiết tấu, khiến Phỉ Vô Thuật vô thức thầm đếm tiếng vang có âm luật này…Một cái, hai cái, ba cái…Khi y đếm đến bảy, Tần Dá»±c đã đứng bên giường, con mắt đen kịt từ cao nhìn xuống y, cảm giác áp bách đột nhiên ập tới khiến y không khỏi căng chặt thân thể, chống người lùi ra sau.Đợi sau khi phản ứng lại mình đang làm gì, Phỉ Vô Thuật liền hận không thể cho mình hai bạt tai__ rụt người ra sau cái gì chứ? Quả thật quá mất mặt rồi! Cầu thời gian đảo ngược trở lại một lần!Tần Dá»±c không cho Phỉ Vô Thuật thời gian suy ngẫm phản tỉnh, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cứ ăn mặc như thế, đi từ phòng cậu tới phòng tôi?”“Tôi đã dò xét qua trước, trong hành lang không có người.” Phỉ Vô Thuật vô tội giải thích. Loại nói, Tiểu Dá»±c Dá»±c anh chẳng lẽ không nhìn ra tâm tình khẩn cấp không thể đợi cá»§a y sao?Gương mặt này quả nhiên là rất… thiếu ngược.Tần Dá»±c mím môi, tiếp tục nói với bản thân, hình dung người yêu cá»§a mình như vậy, không tốt.Thế là hắn khá»±ng một chút, mới tiếp tục nói: “Như vậy cÅ©ng tốt, tiết kiệm thời gian c** q**n áo.”Phỉ Vô Thuật nghẹn họng líu lưỡi, mẹ Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c anh từ khi nào cÅ©ng thẳng thắn thế rồi? Sau đó y cười phÆ¡i phới, Tiểu Dá»±c Dá»±c thẳng thắn y cÅ©ng rất thích =v=.Đây là muốn chÆ¡i quân phục dụ hoặc đúng không? Y nhìn chằm chằm cần cổ trắng tuyết lộ ra bên ngoài cổ áo cá»§a đối phương, trong lòng cảm khái ông trời quả thật đối xá»­ không tệ với y, Tiểu Dá»±c Dá»±c có thể nghÄ© thông trở nên có tình thú như vậy, hiện thá»±c thật sá»± là tốt đẹp vượt xa dá»± liệu cá»§a y!Có bổ não ảo tưởng thế nào, cÅ©ng không nghÄ© đến cảnh tượng này được!Thế là y hào phóng đứng lên, ném mị nhãn cho Tần Dá»±c, ngữ khí vui vẻ lại phÆ¡i phới: “Tiểu Dá»±c Dá»±c, chúng ta bắt đầu đi ~” Y suy nghÄ©, đối với người đàn ông toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí tức cấm dục, kêu gào mau tới chinh phục tôi mau tới chà đạp tôi, là nên trá»±c tiếp kéo thành hình chữ đại cột trên giường hay treo lên để tiện điều giáo?NghÄ© rồi nghÄ© mÅ©i y liền bắt đầu ngứa ngáy… má Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c anh sao lại khẩu vị nặng thế chứ! Vì phối hợp với quân phục dụ hoặc cá»§a anh, tôi sẽ không tiếc tất cả! Thật là ngại quá đi ha ha ha ha!“Ừm, bắt đầu đi.” Tần Dá»±c chỉ quần áo trên đầu giường đã bị Phỉ Vô Thuật ngó lÆ¡ rất lâu, “Lấy đi thay.”Phỉ Vô Thuật sá»­ng sốt: “Tôi cÅ©ng có trang phục?” Ây dô ~ Tiểu Dá»±c Dá»±c thật sá»± là tỉ mỉ chu đáo, thiết kế hôm nay tốn không ít công phu đi?Y vui vẻ chạy đi ôm đống trang phục trên giường, nhìn trái nhìn phải, không biết Tiểu Dá»±c Dá»±c có chuẩn bị đạo cụ gì không? Lần đầu tiên đã tới k*ch th*ch như vậy, Tiểu Dá»±c Dá»±c xác nhận hắn có thể tiêu hóa được sao?“Sao nhìn thế nào cÅ©ng giống trang phục cá»§a anh?” Phỉ Vô Thuật hồ nghi gãi tóc, chẳng lẽ không phải địch quân tra tấn y tưởng, mà là cùng một đội quân hạ khắc thượng? Được rồi, cài đặt này một khi tiếp nhận rồi, cÅ©ng rất hấp dẫn.“Đây là quân phục liên minh thiết kế, còn có thể sá»­a đổi.” Tần Dá»±c nhẹ nói, “Chúng ta mặc thá»­ giúp họ, sau đó cho ý kiến. Bộ trong tay cậu là cắt may theo kích thước cá»§a cậu, đi thá»­ đi.”…Ặc… ý cá»§a câu này, chắc không phải như y lý giải chứ?Một vạn con thảo nê mã điên cuồng dẫm vó trong lòng y.Phỉ Vô Thuật hiện tại chỉ có cảm giác này.Y ôm trái tim pha lê vỡ nát, yếu ớt hỏi: “Cho nên, chỉ đơn giản là mặc thá»­?”Tần Dá»±c gật đầu hết sức đương nhiên.“Ha… ha ha…” Phỉ Vô Thuật cười gượng, hoảng hốt lảo đảo ôm quần áo nhích về phòng tắm… đã nói mà, Tiểu Dá»±c Dá»±c làm sao có thể nghÄ© thông? Vì sao hiện tại y lại muốn khóc như vậy chứ khốn kiếp!Tần Dá»±c nhìn bóng lưng run rẩy cá»§a ai kia biến mất sau cá»­a phòng tắm, khóe môi mới chậm rãi cong lên độ cong nhu hòa.Thật không biết người này lấy đâu ra nhiều tinh lá»±c như thế, mỗi giờ mỗi phút đều hừng há»±c sức sống. Tần Dá»±c nghÄ©, rõ ràng mỗi ngày đều theo quân đội Hà Việt huấn luyện cường độ cao, đúng ra phải mệt mỏi lắm mới phải, sao còn có thể có ánh mắt sáng rá»±c và nụ cười rạng rỡ?Phỉ Vô Thuật chính là một sinh vật thần kỳ.Tùy tiện cẩu thả, cà lÆ¡ phất phÆ¡, vốn nên là một tên rất không đáng tin, nhưng kỳ dị lại khiến người ta nguyện ý giao tâm ra, tin tưởng y yêu thích y. Có lẽ là vì sá»± thẳng thắn bộc trá»±c cá»§a y, có lẽ là vì thái độ nhiệt tình cháy bất diệt cá»§a y, có lẽ là vì y đối đãi với người và vật mà y trân trọng, nguyện ý bỏ ra tất cả cá»§a mình…Tần Dá»±c rÅ© mắt an tÄ©nh suy nghÄ©, bản thân mình tại vì sao, cÅ©ng không bao giờ có thể buông tay người này ra, lần đầu tiên đặt một người vào lòng mình, sẽ thường nghÄ© tới, nhớ mong, quan tâm, liên tục đi trái với nguyên tắc xá»­ sá»± cá»§a mình, liên tục trở nên không còn giống mình trước kia?Còn chưa thể tìm được đáp án, hắn đã bị người lao ra từ phòng tắm hung tợn đè ngã lên giường.Lá»±c va chạm thật lớn có thể cảm thụ được khí thế quyết chí tiến tới cá»§a người này, Tần Dá»±c ngước mắt nhìn biểu tình kiên định nguyện trả giá mọi thứ cá»§a người phía trên, không biết sao, lại muốn cười. Một giây trước còn thất vọng giống như chú chó đi lạc, không ngờ mới chẳng bao lâu, đã lại hồi phục tinh thần. Quả nhiên là sá»± tồn tại rất thần kỳ… Phỉ Vô Thuật.“Cậu chưa thay quần áo.” Tần Dá»±c yên tÄ©nh nằm, tùy ý Phỉ Vô Thuật cố định hai tay mình trên đầu, con mắt đen kịt tuần du trên lồng ngá»±c chắc nịch tr*n tr** cá»§a đối phương, bình tÄ©nh chỉ ra sá»± thật mình nhìn thấy.Phỉ Vô Thuật ngồi xổm trên eo Tần Dá»±c, hung ác nhe răng, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cÅ©ng phải cởi, mặc cái gì mà mặc?”Y nói, rồi bắt chéo tay Tần Dá»±c, một tay giữ lấy, tay rảnh rỗi thì rút dây nịt cá»§a Tần Dá»±c ra.“Cậu muốn làm gì?” Tần Dá»±c vẫn không nhanh không chậm, ngữ khí không chút nhấp nhô hỏi.Nhịp tim Phỉ Vô Thuật tăng tốc, căng thẳng sắp phá lồng ngá»±c bay ra, nhưng ngoài miệng vẫn cường chống: “Ha, làm gì?” Y nở nụ cười cổ quái, “Làm rồi anh sẽ biết thôi.” Một tên vô lại lưu manh rõ rành rành, còn là cái loại bức nhà lành làm kỹ.“Ừm.” Tần Dá»±c tán đồng khẽ gật đầu, bình tÄ©nh nói: “Cậu tiếp tục.”Ngón tay bận rộn phấn đấu cùng nút áo khẽ run lên, sao lại cảm thấy không đúng lắm? Phỉ Vô Thuật liếc mắt nhìn người đàn ông thiếu hụt biểu cảm, trá»±c giác kéo vang cảnh báo, sắp có vấn đề, tuyệt đối sắp có vấn đề!Chần chừ một thoáng, y lại bắt đầu hành động__ muốn đợi Tiểu Dá»±c Dá»±c chá»§ động hiến thân, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào! Chuyện này, quả nhiên phải chá»§ động xuất kích mới được! Y đã nghẹn nhiều ngày như thế, còn nghẹn nữa thì thật sá»± không phải là đàn ông!Có thể xảy ra vấn đề gì? Tệ lắm chẳng qua bị Tiểu Dá»±c Dá»±c đạp xuống giường! Giác ngộ bị đạp xuống giường, từ mấy trăm năm trước y đã có rồi!Áo ngoài, áo trong, quần dài… từng phần trang phục bị Phỉ Vô Thuật có thể nói là thô lỗ lột xuống ném dưới giường. Trên ra giường trắng tinh, thân thể trắng tuyết cân đối cuối cùng bại lộ trong mắt cá»§a người đang ôm lòng khó lường. Mái tóc dài đen xõa tung, thân hình gợi cảm thu hút, người đàn ông mất đi quần áo che chắn vẫn lạnh lùng trấn định, cÅ©ng khiến người ta ngứa ngáy tay chân, muốn ấn lên làn da căng chắc trắng tuyết này những vết đỏ xanh tím, muốn khiến đôi mắt bình tÄ©nh đó đỏ bừng chảy lệ__ Phỉ Vô Thuật không tiền đồ mím chặt môi, th*n d*** lặng lẽ ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề mà gấp rút.Người đàn ông nằm dưới thân y là vô cùng kiêu ngạo mà cường đại, vì ý thức được điểm này, cho nên mới càng thêm kích động hưng phấn khó thể đè nén. Cảm giác thành tá»±u và cảm giác chinh phục khi chiếm được người đàn ông hoàn mỹ này thành cá»§a mình, chỉ nghÄ© thôi đã đủ tâm huyết sôi trào.Càng đừng nói… ánh mắt Phỉ Vô Thuật rÆ¡i lên gương mặt tuấn mỹ cá»§a Tần Dá»±c, tình cảm trong mắt như nước tràn ra, gần như muốn chảy lan… càng đừng nói, người này là người y tin tưởng á»· lại và yêu sâu sắc, muốn tiếp xúc da thịt, muốn cảm nhận nhiệt độ cá»§a đối phương, muốn triệt để có nhau, khát vọng cấp thiết như thế gần như sắp bức điên y, xúc động nóng bỏng như thế gần như khiến y sắp tá»± bùng cháy.Nhưng ánh mắt Tần Dá»±c lại vẫn bình tÄ©nh không dao động, bình tÄ©nh như một mặt gương óng ánh, ánh cả người y vào trong.Dưới ánh mắt chăm chú bình tÄ©nh này, Phỉ Vô Thuật lập tức cảm thấy mỗi tấc da thịt đều đang thiêu đốt nóng bỏng, y mặt đỏ tai hồng miệng khô lưỡi khát, cảm thấy ánh mắt đó như có thá»±c chất tuần tra thân thể y, tá»±a như vị quốc vương cao cao tại thượng tuần tra quốc thổ cá»§a mình.Suy nghÄ© này khiến y hồi hộp không thôi, cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy càng thêm hưng phấn, cảm giác tê dại khó hiểu tràn lên từ ngá»±c, lan ra tứ chi.“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Y đưa tay ra, che phá»§ đôi mắt Tần Dá»±c, thân thể hÆ¡i run rẩy phá»§ lên người đàn ông bên dưới, khi lồng ngá»±c cuối cùng dán lên ngá»±c, y nhẹ cọ cọ, hạt hồng mềm mại trên ngá»±c đối phương lướt qua lồng ngá»±c y, khiến cổ họng tràn ra tiếng than thỏa mãn.“Tiểu Dá»±c Dá»±c anh luôn bình tÄ©nh như thế.” Phỉ Vô Thuật ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu cá»§a đối phương, cắn cắn như muốn phát tiết bất mãn, rồi lại l**m l**m, âm thanh khàn khàn tá»± lẩm bẩm, “Chỉ mình tôi như vậy… cảm giác rất thất bại…”“Cậu muốn tôi làm thế nào?” Với tư thế bị hôn, Tần Dá»±c nhẹ mở miệng, cánh môi ma sát Phỉ Vô Thuật, mà y thì hoảng hốt không phát giác, bình tÄ©nh gọi tên đối phương, “Phỉ Vô Thuật.”Nghe tên mình được đối phương ngậm đầu lưỡi gọi ra, Phỉ Vô Thuật cảm thấy da đầu tê dại, đợi khi phát giác ra, lá»­a nóng cá»§a y đã cứng rắn tì lên bụng người nằm dưới, ập tới phá»§ trời phá»§ đất, chôn vùi cả người vào trong.Y khàn giọng r*n r* một tiếng, hung tợn cắn lên xương quai xanh thon dài mạnh mẽ cá»§a Tần Dá»±c, giọng nói hàm hồ, ngay cả bản thân cÅ©ng không biết mình đang nói gì: “Tôi muốn anh nhiệt tình một chút, chá»§ động một chút… bỏ đi, tôi không trông mong anh điểm này, tôi chá»§ động thêm chút nữa là được… anh chỉ cần không đá tôi xuống giường, ngoan ngoãn nằm…”Mà Tần Dá»±c lại mở miệng, Phỉ Vô Thuật nghe được ý cười trong lời hắn: “Yêu cầu đơn giản như thế, tôi vẫn có thể làm được.”Há»­? Ế?!Chưa lý giải hoàn toàn ý nghÄ©a trong lời Tần Dá»±c, Phỉ Vô Thuật đã lắc lắc mông, cảm thấy cách một tầng khăn tắm, có thứ gì đó cứng rắn nóng rá»±c chọt ở đó, rất khó chịu.Sau đó hai cánh tay vẫn luôn bị y cầm cố, nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế cá»§a y, một tay ôm quanh eo y, một tay kéo khăn tắm hÆ¡i ẩm.Cái… cái gì?!Phỉ Vô Thuật bị d*c v*ng thiêu đỏ hai mắt cảm nhận một loại động tác cá»§a người bên dưới, vẫn không thể phản ứng lại.Có lẽ tất cả cảm quan đều tập trung lên chỗ ma sát tiếp xúc với thân thể Tần Dá»±c, có lẽ đã tỉnh ra thứ chọt lên mông mình rốt cuộc là cái gì cho nên ngây ra, hoặc có lẽ là bị Tần Dá»±c chá»§ động nghe lời làm kinh ngạc, Phỉ Vô Thuật lúc này đối với tất cả những thứ khác bên ngoài đều phản ứng cá»±c kỳ chậm chạp.th*n d*** chợt mát lạnh, y chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, mờ mịt nhìn khăn tắm bay xuống đất, không biết rốt cuộc đã phát sinh cái gì.Cả người bị lật lại áp đảo trên giường, y cÅ©ng chỉ ngẩn ngÆ¡ nhìn người đàn ông cong người phía trên, do dá»± vươn tay ra, túm mái tóc đen xõa xuống cá»§a đối phương… người đàn ông này đang cười, cười thật đẹp…Cứ như đóa hoa băng nở rộ trên tuyết nguyên, nụ cười nhạt thậm chí là lạnh lẽo, nhưng có thể phản xạ ánh sáng mỹ lệ rá»±c rỡ dưới mặt trời.Đủ khiến người nhìn thấy, vÄ©nh viễn ghi nhớ sâu sắc.Ít nhất Phỉ Vô Thuật xác định, y sẽ không quên.Người đàn ông tuấn mỹ mang theo nụ cười khiến người trầm mê chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói lạnh nhạt cao quý khuấy động màng nhÄ© cá»§a người khác: “Chá»§ động chút, đúng không?”Phỉ Vô Thuật toét môi, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương: “Ừm, chá»§ động chút.”Tần Dá»±c ngậm đầu lưỡi nóng ấm chá»§ động cá»§a đối phương, ôm người đàn ông gợi cảm anh tuấn dưới thân… tại sao lại thích người này, tại sao không thể nào buông người này ra được nữa, đại khái chỉ là vì người này cách mình quá gần, quấn mình quá chặt, đợi khi mình phát hiện ra, đã bị người này vây chặt tầng tầng.Tá»±a như đã từng nói, tôi là cá»§a cậu, Phỉ Vô Thuật.Phản phất như hiểu được lời Tần Dá»±c chưa nói ra, động tác cá»§a Phỉ Vô Thuật trở nên hung mãnh kịch liệt hÆ¡n, cứ như muốn nuốt cả đối phương vào bụng.Tình cảm cÅ©ng được lý trí cÅ©ng được, đều thiêu đốt cạn sạch luôn đi!CÆ¡ thể mạnh mẽ giao vào nhau, chân dài màu mật vòng lên phần eo trắng tinh thon gầy, mỗi nÆ¡i da thịt đều dán chặt vào nhau, mồ hôi nhễ nhại, gợi cảm cá»±c kỳ.Khi phía sau bị thứ nóng rá»±c bỏng tới mức muốn làm người tan ra khai mở từng chút một, cổ họng Phỉ Vô Thuật tràn ra tiếng rít khẽ khàn khàn, ánh mắt nhìn xuyên qua lông mi trÄ©u mồ hôi, y mê đắm nhìn cằm dưới căng chặt cá»§a người đàn ông nằm trên, nghe tiếng r*n r* đè nén cá»§a đối phương, trong đầu mÆ¡ hồ hiện lên một suy nghĩ… có chỗ nào đó không đúng…Nhưng…Thây kệ nó!Phỉ Vô Thuật túm chặt mái tóc dài mát lạnh cá»§a đối phương, hung tợn kéo người xuống, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ hôn lên đôi môi đã đỏ bừng, ừm, chuyện không đúng để sau hãy nghÄ©, hiện tại y chỉ muốn hưởng thụ người đàn ông kiêu ngạo hoàn mỹ này!Trên một tinh cầu ở xa khác, trong tổ hạng mục thiết kế quân phục.“Hả? Cậu nói đại thiếu đã đi rồi?”“Đúng vậy, nghe nói Phỉ Vô Thuật cá»§a liên bang đó đã tham gia vào lần tập huấn ma quá»· này, liền vội vàng chạy tới đó. Đúng rồi, quân phục chúng ta vừa mới định ra, đại thiếu cÅ©ng mang đi hai bộ.”“Ê ê! Quân phục còn cần thay đổi, Tần đại thiếu sao lại lấy đi rồi? Sao cậu không cản lại? Thứ đưa cho đại thiếu nhất định phải hoàn mỹ không tì vết được chưa!”“Trước mặt đại thiếu, cậu cản cái thá»­ xem?”“… Ặc, cái này…”

Phỉ Vô Thuật rất buồn bực, hoặc nên nói là nghẹn tới nội thương.

Sau khi tới tinh hệ Hà Việt, Tần Dực bận rộn chuyện liên bang Hà Việt kết minh, thời gian ở chung với y rất ít. Đương nhiên, Phỉ Vô Thuật cũng không phải là người vì bản thân hưởng lạc mà không nhìn tới đại cục__ Nhưng! Nhưng mà! Phỉ Vô Thuật ở trong phòng ngủ, nằm trên giường đơn, ôm chăn lăn lộn, dù sao y cũng là đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương được không? Đối diện với người anh em huyết khí phương cương nên làm sao đây? Trước khi chưa có người yêu, dựa vào năm ngón giải quyết y chịu, nhưng hiện tại y có người yêu rồi được không?!

Dưới tiền đề đã có người yêu, còn phải dùng người anh em năm ngón giải quyết, cái này không khoa học nha!

Mấy ngày trước, đàm phán kết minh, Hà Việt cũng phái ra quân đội đi chi viện.

Theo lý mà nói Tần Dực nên rảnh rỗi hơn, Phỉ Vô Thuật cũng có thể hưng phấn một chút, kết quả ban đêm tấn công phòng đại thiếu, lại chụp hụt. Đỉnh đầu mây đen đi hỏi, người ta nói cho y biết, Hà Việt muốn bãi bỏ chế độ nô lệ, giác đấu sĩ trên đấu trường sinh tử gia nhập biên chế quân đội, Tần đại thiếu bận rộn cái này.

Thế là ai đó dục cầu bất mãn tiếp tục cô đơn lẻ loi lạnh giá.

“Rầm rầm.”

Cửa bị gõ vang.

Cái tiết tấu không nhanh không chậm này…

Phỉ Vô Thuật trở người nhảy vọt khỏi giường, chạy vội tới, duỗi tai dài kéo mở cửa: “Tiểu Dực Dực, anh trở về rồi à!”

Tay gõ cửa của Tần Dực đang đưa xuống, hắn nhìn người đàn ông anh tuấn tóc tai tán loạn trong cửa, nhíu mày: “Ừm, chuyện biên chế quân đội đã gần xong rồi. Tôi tìm cậu có chuyện, chỉnh lý lại bản thân…” Ánh mắt nhìn vượt qua Phỉ Vô Thuật, Tần Dực nhìn căn phòng rối tung, ổ chăn rối tung, con mắt đen kịt rõ ràng hiện lên ghét bỏ: “Còn phòng nữa, rồi đến phòng ngủ của tôi.”

“Hả hả?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn to mắt, “Đi làm gì? Tiểu Dực Dực anh chẳng lẽ…” Má ơi sẽ không giống như y tưởng tượng chứ? Tiểu Dực Dực cũng giống y cơ khát khó nhịn dục cầu bất mãn sao? Cái này có thể có không, Tiểu Dực Dực cũng là đàn ông thân tâm khỏe mạnh, chứng cứ là y từng thấy Tiểu Dực Dực vuốt ống một lần!

“Nhớ tắm sạch sẽ.” Ánh mắt Tần Dực đảo qua Phỉ Vô Thuật từ trên xuống dưới, cứ như đang đánh giá một món đồ, ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu đã mấy ngày chưa tắm rồi?”

Cái này tuyệt đối là ám thị gì đó!

Phỉ Vô Thuật cảm thấy ánh mắt không sóng gợn của Tần Dực tựa như một cánh tay vô hình, lột y sạch sẽ từ trên xuống dưới, loại ảo giác bại lộ thân trần dưới ánh mắt bình tĩnh của đối phương, khiến toàn thân y đều nổi lên ngọn lửa, tinh thần héo rũ mấy ngày lập tức trở nên hưng phấn.

Y như giật gân cong khóe môi, hành một quân lễ không đúng chuẩn, sau đó vui vẻ nhảy vào phòng tắm, giọng nói vang ra từ trong phòng tắm: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Dực Dực”. Một loạt động tác chỉ dùng thời gian mấy phút, âm điệu phiêu đãng theo đường sóng lượn quái dị, khiến người ta không thể không cảm thấy cái tên này rất… thiếu ngược.

Tần Dực nhíu mày, cảm thấy cái từ này không nên do mình nghĩ ra. Nghĩ người yêu của mình như vậy… rất không tốt.

Chẳng qua đối với hành vi khó hiểu của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực tuy không cách nào lý giải, nhưng cũng không trở ngại hắn hiểu được, đây là người yêu hiện tại của hắn đang theo thói quen giật kinh phong mà thôi. Cho dù hắn đã uốn nắn Phỉ Vô Thuật nhiều lần, nhưng trước mắt nhìn thành quả là biết, thử nghiệm trước kia tựa hồ đã lãng phí.

Còn phải tiếp tục nỗ lực.

Trong phòng tắm, Phỉ Vô Thuật xả nước vào bồn, sau đó nhanh chóng l*t s*ch bản thân. Tiếp theo, y nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa mình chừa một khe nhỏ, lòng ngứa ngáy suy đoán Tiểu Dực Dực liệu có thú tính đại phát nhào vào không… hai người họ đều đã nghẹn rất lâu rồi được chưa! Nếu đổi lại là Tiểu Dực Dực đang tắm, y nhất định sẽ lao vào, lấy bụng ta suy bụng người, Tiểu Dực Dực nhịn không được lao vào cũng có thể lắm!

Đợi Tiểu Dực Dực vào rồi, y sẽ thế này thế kia… Phỉ Vô Thuật rất không thuần khiết nở nụ cười vô thanh, thân thể trắng tuyết của Tiểu Dực Dực như ẩn như hiện trong hơi nước, mái tóc đen dài xõa tung trong bồn tắm, bộ dạng đó không khỏi quá mê người đi?

Nhưng đợi sau khi nước đã chảy đầy bồn, Phỉ Vô Thuật cũng không thể đợi được người phá cửa mà vào, câu nói biểu đạt kinh ngạc “Tiểu Dực Dực, tôi đã biết anh sẽ vào mà” nghẹn trong họng, hoàn toàn không có cơ hội phun ra.

Phỉ Vô Thuật nghẹn tới buồn bực, bước qua kéo mở cửa phòng tắm, để trần thân vô tư đi tới tủ quần áo, khóe mắt không dễ phát giác liếc ra cửa: “Ái chà, sao lại quên lấy… mẹ nó! Tần Dực mẹ nó anh có phải đàn ông không!”

Cửa phòng đã được người đóng kín lại, người ngoài cửa không biết đã ly khai bao lâu.

Phỉ Vô Thuật đấm một cái vỡ tủ áo, Tần Dực anh có muốn thẳng thắn một chút cho tôi không, có phải tối qua anh tự mình động thủ giải quyết một lần rồi?!

Vẻ mặt nghĩ hoài không thông rút về phòng tắm, cả người nằm trong bồn tắm, trầm xuống nước, ùng ục nhả bọt, hồi lâu sau mới mang mái tóc ẩm ướt ngồi dậy__ y hiểu rồi!

Cái tên đàn ông mắc bệnh sạch sẽ cố chấp Tiểu Dực Dực đó, tuyệt đối là ghét bỏ cái phòng của y!

Phỉ Vô Thuật nghĩ tới căn phòng mình đã mấy ngày không dọn dẹp, lại nghĩ tới ổ chăn bị mình lăn qua lộn lại nhăn thành một cục, cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng.

Nhất định là như thế!

Ái chà, cái tên Tiểu Dực Dực này, ngay cả l*m t*nh cũng phải soi mói địa điểm, người đàn ông phiền phức như vậy, quả nhiên chỉ có mình y chịu nổi. Phỉ Vô Thuật vẻ mặt bất đắc dĩ nuông chiều cười lắc đầu, được rồi được rồi, vậy tới phòng Tiểu Dực Dực thôi, hoàn thành lần đầu tiên trải qua trăm cay ngàn đắng của họ là được.

Cái tên tâm trạng đã vui vẻ trở lại, thoải mái tắm sạch sẽ. Tuy nóng ruột muốn đi, nhưng vạn nhất chỗ nào đó chưa tắm sạch, Tiểu Dực Dực chê y bẩn, đá y xuống giường thì làm sao? Tiểu Dực Dực tuyệt đối là người sẽ làm ra được chuyện này = =.

Khi Phỉ Vô Thuật hiểu rất rõ bản chất Tần Dực cuối cùng ra khỏi phòng tắm, đã là một tiếng sau. Đây là lần y tắm lâu nhất từ nhỏ tới lớn, cả người bị hơi nước hun tới nặng nề, có cảm giác bị nước nóng hấp tới toàn thân mềm nhũn.

Lau sơ qua vết nước trên người, cột một cái khăn tắm quanh eo, Phỉ Vô Thuật liền khẩn cấp kéo mở cửa, thò mái tóc ẩm ướt ra ngoài nhìn quanh, sau khi phát hiện không có ai, liền ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới trước cửa phòng cách vách__ phòng của Tần Dực.

Tần Dực không khóa cửa, y gõ vài cái tượng trưng rồi chui vào trong.

“Tiểu Dực Dực, tôi tới rồi.” Y cười hì hì lên tiếng, rồi chui vào phòng ngủ của Tần Dực, nhảy lên cái giường được chỉnh lý ngăn nắp.

“Đợi chút, tôi ra ngay.”

Giọng nói nhàn nhạt lại dễ nghe từ trong phòng tắm truyền ra.

Phỉ Vô Thuật lặng lẽ nuốt nước miếng, má ơi Tiểu Dực Dực cũng rất chủ động nha.

Y ngồi khoanh gối trên giường, mắt không chuyển nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đóng chặt, ánh mắt lóe tia sáng xanh như con sói đã đói gần chết.

Tiểu Dực Dực sẽ đi ra như thế nào?

Cái gì cũng không mặc? Chỉ cột cái khăn giống y? Hay là mặc áo choáng tắm lỏng lẻo nửa che nửa lộ khoan thai đi ra?

Cảnh tượng trong đầu tung tăng chạy tới quá mức phong phú, Phỉ Vô Thuật kích động tới toàn thân run rẩy.

Vỗ mạnh lên mặt… Phỉ Vô Thuật mày trấn định chút, tuy khổ tận cam lai cuối cùng đợi được ngày này thật không dễ dàng, nhưng mày cũng phải thoải mái chút, lỡ đâu kích động quá mức thú tính đại phát chơi hỏng Tiểu Dực Dực, vậy phải làm sao?

Phỉ Vô Thuật hít sâu, tự nói với bản thân, dạng nghiêm túc trang trọng như Tiểu Dực Dực vừa nhìn là biết thuộc dạng đàn ông cứng nhắc cổ hủ thiếu tri thức, trong quá trình tuyệt đối cần phải dịu dàng nhẫn nại dẫn dụ hắn, nếu cả bản thân cũng không trấn định, vậy lúc Tiểu Dực Dực chân tay vô thố nên làm sao mới tốt?

Y nghiêm túc gật đầu, không sai, Phỉ Vô Thuật mày phải bình tĩnh chút ung dung chút, nhất định phải khiến tối nay trở thành hồi ức tốt đẹp của Tiểu Dực Dực!

… Nhưng, phải làm sao ngón tay của y mới ngừng run rẩy được đây!

Trấn định không phải muốn là có thể làm được!

“Cạch” một tiếng vang nhẹ.

Cửa phòng tắm mở ra.

Ngón tay không ngừng run rẩy của Phỉ Vô Thuật thoáng cái bình tĩnh một cách kỳ dị… ặc, là cứng đờ.

Y trợn mắt nghẹn họng nhìn người bước ra khỏi phòng tắm, ấp úng: “Tiểu, Tiểu Dực Dực… anh anh anh đây là muốn làm gì?”

Tần Dực không để trần thân, không cột khăn tắm, càng không mặc áo choàng tắm nửa che nửa hở.

Tương phản, mỗi cơ thịt của hắn đều bị bao bọc kín kẽ dưới bộ quần áo__ quân phục.

Quân phục màu đen mới tinh được mặc lên người thẳng tắp chỉnh chu, nút áo màu bạc chất liệu kim loại được cài chặt cẩn thận, mỗi chỗ nếp gấp đều được tỉ mỉ vuốt phẳng, lộ ra vị đạo nghiêm cẩn trang trọng, mỗi một góc nhọn đều được thể hiện rõ ràng, mang theo xúc cảm lạnh lùng cường thế.

Người đàn ông bên trong quân trang, ngũ quan tuấn mỹ, dung mạo lạnh lẽo, có thân hình hoàn mỹ tuyệt hảo, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp đều đặn, mang ủng quân đội, thon dài mạnh mẽ, hiện rõ đường nét cơ bắp ưu mỹ dưới chất vải dán chặt, khiến ánh mắt xanh lè của Phỉ Vô Thuật bị hút chặt vào đó.

Mẹ ơi soái muốn chết! Mẹ ơi làm sao có thể soái như vậy chứ! Phỉ Vô Thuật không tự giác nuốt nước miếng, thật muốn thò tay nhéo đùi một cái!

“Phỉ Vô Thuật.” Tần Dực dẫm ủng quân đội ống ngắn cùng màu với chế phục bước gần từng bước, đế ủng cùng mặt đất va chạm phát ra tiếng vang thấp trầm mà tiết tấu, khiến Phỉ Vô Thuật vô thức thầm đếm tiếng vang có âm luật này…

Một cái, hai cái, ba cái…

Khi y đếm đến bảy, Tần Dực đã đứng bên giường, con mắt đen kịt từ cao nhìn xuống y, cảm giác áp bách đột nhiên ập tới khiến y không khỏi căng chặt thân thể, chống người lùi ra sau.

Đợi sau khi phản ứng lại mình đang làm gì, Phỉ Vô Thuật liền hận không thể cho mình hai bạt tai__ rụt người ra sau cái gì chứ? Quả thật quá mất mặt rồi! Cầu thời gian đảo ngược trở lại một lần!

Tần Dực không cho Phỉ Vô Thuật thời gian suy ngẫm phản tỉnh, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cứ ăn mặc như thế, đi từ phòng cậu tới phòng tôi?”

“Tôi đã dò xét qua trước, trong hành lang không có người.” Phỉ Vô Thuật vô tội giải thích. Loại nói, Tiểu Dực Dực anh chẳng lẽ không nhìn ra tâm tình khẩn cấp không thể đợi của y sao?

Gương mặt này quả nhiên là rất… thiếu ngược.

Tần Dực mím môi, tiếp tục nói với bản thân, hình dung người yêu của mình như vậy, không tốt.

Thế là hắn khựng một chút, mới tiếp tục nói: “Như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian c** q**n áo.”

Phỉ Vô Thuật nghẹn họng líu lưỡi, mẹ ơi Tiểu Dực Dực anh từ khi nào cũng thẳng thắn thế rồi? Sau đó y cười phơi phới, Tiểu Dực Dực thẳng thắn y cũng rất thích =v=.

Đây là muốn chơi quân phục dụ hoặc đúng không? Y nhìn chằm chằm cần cổ trắng tuyết lộ ra bên ngoài cổ áo của đối phương, trong lòng cảm khái ông trời quả thật đối xử không tệ với y, Tiểu Dực Dực có thể nghĩ thông trở nên có tình thú như vậy, hiện thực thật sự là tốt đẹp vượt xa dự liệu của y!

Có bổ não ảo tưởng thế nào, cũng không nghĩ đến cảnh tượng này được!

Thế là y hào phóng đứng lên, ném mị nhãn cho Tần Dực, ngữ khí vui vẻ lại phơi phới: “Tiểu Dực Dực, chúng ta bắt đầu đi ~” Y suy nghĩ, đối với người đàn ông toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí tức cấm dục, kêu gào mau tới chinh phục tôi mau tới chà đạp tôi, là nên trực tiếp kéo thành hình chữ đại cột trên giường hay treo lên để tiện điều giáo?

Nghĩ rồi nghĩ mũi y liền bắt đầu ngứa ngáy… má ơi Tiểu Dực Dực anh sao lại khẩu vị nặng thế chứ! Vì phối hợp với quân phục dụ hoặc của anh, tôi sẽ không tiếc tất cả! Thật là ngại quá đi ha ha ha ha!

“Ừm, bắt đầu đi.” Tần Dực chỉ quần áo trên đầu giường đã bị Phỉ Vô Thuật ngó lơ rất lâu, “Lấy đi thay.”

Phỉ Vô Thuật sửng sốt: “Tôi cũng có trang phục?” Ây dô ~ Tiểu Dực Dực thật sự là tỉ mỉ chu đáo, thiết kế hôm nay tốn không ít công phu đi?

Y vui vẻ chạy đi ôm đống trang phục trên giường, nhìn trái nhìn phải, không biết Tiểu Dực Dực có chuẩn bị đạo cụ gì không? Lần đầu tiên đã tới k*ch th*ch như vậy, Tiểu Dực Dực xác nhận hắn có thể tiêu hóa được sao?

“Sao nhìn thế nào cũng giống trang phục của anh?” Phỉ Vô Thuật hồ nghi gãi tóc, chẳng lẽ không phải địch quân tra tấn y tưởng, mà là cùng một đội quân hạ khắc thượng? Được rồi, cài đặt này một khi tiếp nhận rồi, cũng rất hấp dẫn.

“Đây là quân phục liên minh thiết kế, còn có thể sửa đổi.” Tần Dực nhẹ nói, “Chúng ta mặc thử giúp họ, sau đó cho ý kiến. Bộ trong tay cậu là cắt may theo kích thước của cậu, đi thử đi.”

…

Ặc… ý của câu này, chắc không phải như y lý giải chứ?

Một vạn con thảo nê mã điên cuồng dẫm vó trong lòng y.

Phỉ Vô Thuật hiện tại chỉ có cảm giác này.

Y ôm trái tim pha lê vỡ nát, yếu ớt hỏi: “Cho nên, chỉ đơn giản là mặc thử?”

Tần Dực gật đầu hết sức đương nhiên.

“Ha… ha ha…” Phỉ Vô Thuật cười gượng, hoảng hốt lảo đảo ôm quần áo nhích về phòng tắm… đã nói mà, Tiểu Dực Dực làm sao có thể nghĩ thông? Vì sao hiện tại y lại muốn khóc như vậy chứ khốn kiếp!

Tần Dực nhìn bóng lưng run rẩy của ai kia biến mất sau cửa phòng tắm, khóe môi mới chậm rãi cong lên độ cong nhu hòa.

Thật không biết người này lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế, mỗi giờ mỗi phút đều hừng hực sức sống. Tần Dực nghĩ, rõ ràng mỗi ngày đều theo quân đội Hà Việt huấn luyện cường độ cao, đúng ra phải mệt mỏi lắm mới phải, sao còn có thể có ánh mắt sáng rực và nụ cười rạng rỡ?

Phỉ Vô Thuật chính là một sinh vật thần kỳ.

Tùy tiện cẩu thả, cà lơ phất phơ, vốn nên là một tên rất không đáng tin, nhưng kỳ dị lại khiến người ta nguyện ý giao tâm ra, tin tưởng y yêu thích y. Có lẽ là vì sự thẳng thắn bộc trực của y, có lẽ là vì thái độ nhiệt tình cháy bất diệt của y, có lẽ là vì y đối đãi với người và vật mà y trân trọng, nguyện ý bỏ ra tất cả của mình…

Tần Dực rũ mắt an tĩnh suy nghĩ, bản thân mình tại vì sao, cũng không bao giờ có thể buông tay người này ra, lần đầu tiên đặt một người vào lòng mình, sẽ thường nghĩ tới, nhớ mong, quan tâm, liên tục đi trái với nguyên tắc xử sự của mình, liên tục trở nên không còn giống mình trước kia?

Còn chưa thể tìm được đáp án, hắn đã bị người lao ra từ phòng tắm hung tợn đè ngã lên giường.

Lực va chạm thật lớn có thể cảm thụ được khí thế quyết chí tiến tới của người này, Tần Dực ngước mắt nhìn biểu tình kiên định nguyện trả giá mọi thứ của người phía trên, không biết sao, lại muốn cười. Một giây trước còn thất vọng giống như chú chó đi lạc, không ngờ mới chẳng bao lâu, đã lại hồi phục tinh thần. Quả nhiên là sự tồn tại rất thần kỳ… Phỉ Vô Thuật.

“Cậu chưa thay quần áo.” Tần Dực yên tĩnh nằm, tùy ý Phỉ Vô Thuật cố định hai tay mình trên đầu, con mắt đen kịt tuần du trên lồng ngực chắc nịch tr*n tr** của đối phương, bình tĩnh chỉ ra sự thật mình nhìn thấy.

Phỉ Vô Thuật ngồi xổm trên eo Tần Dực, hung ác nhe răng, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng phải cởi, mặc cái gì mà mặc?”

Y nói, rồi bắt chéo tay Tần Dực, một tay giữ lấy, tay rảnh rỗi thì rút dây nịt của Tần Dực ra.

“Cậu muốn làm gì?” Tần Dực vẫn không nhanh không chậm, ngữ khí không chút nhấp nhô hỏi.

Nhịp tim Phỉ Vô Thuật tăng tốc, căng thẳng sắp phá lồng ngực bay ra, nhưng ngoài miệng vẫn cường chống: “Ha, làm gì?” Y nở nụ cười cổ quái, “Làm rồi anh sẽ biết thôi.” Một tên vô lại lưu manh rõ rành rành, còn là cái loại bức nhà lành làm kỹ.

“Ừm.” Tần Dực tán đồng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Cậu tiếp tục.”

Ngón tay bận rộn phấn đấu cùng nút áo khẽ run lên, sao lại cảm thấy không đúng lắm? Phỉ Vô Thuật liếc mắt nhìn người đàn ông thiếu hụt biểu cảm, trực giác kéo vang cảnh báo, sắp có vấn đề, tuyệt đối sắp có vấn đề!

Chần chừ một thoáng, y lại bắt đầu hành động__ muốn đợi Tiểu Dực Dực chủ động hiến thân, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào! Chuyện này, quả nhiên phải chủ động xuất kích mới được! Y đã nghẹn nhiều ngày như thế, còn nghẹn nữa thì thật sự không phải là đàn ông!

Có thể xảy ra vấn đề gì? Tệ lắm chẳng qua bị Tiểu Dực Dực đạp xuống giường! Giác ngộ bị đạp xuống giường, từ mấy trăm năm trước y đã có rồi!

Áo ngoài, áo trong, quần dài… từng phần trang phục bị Phỉ Vô Thuật có thể nói là thô lỗ lột xuống ném dưới giường. Trên ra giường trắng tinh, thân thể trắng tuyết cân đối cuối cùng bại lộ trong mắt của người đang ôm lòng khó lường. Mái tóc dài đen xõa tung, thân hình gợi cảm thu hút, người đàn ông mất đi quần áo che chắn vẫn lạnh lùng trấn định, cũng khiến người ta ngứa ngáy tay chân, muốn ấn lên làn da căng chắc trắng tuyết này những vết đỏ xanh tím, muốn khiến đôi mắt bình tĩnh đó đỏ bừng chảy lệ__ Phỉ Vô Thuật không tiền đồ mím chặt môi, th*n d*** lặng lẽ ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề mà gấp rút.

Người đàn ông nằm dưới thân y là vô cùng kiêu ngạo mà cường đại, vì ý thức được điểm này, cho nên mới càng thêm kích động hưng phấn khó thể đè nén. Cảm giác thành tựu và cảm giác chinh phục khi chiếm được người đàn ông hoàn mỹ này thành của mình, chỉ nghĩ thôi đã đủ tâm huyết sôi trào.

Càng đừng nói… ánh mắt Phỉ Vô Thuật rơi lên gương mặt tuấn mỹ của Tần Dực, tình cảm trong mắt như nước tràn ra, gần như muốn chảy lan… càng đừng nói, người này là người y tin tưởng ỷ lại và yêu sâu sắc, muốn tiếp xúc da thịt, muốn cảm nhận nhiệt độ của đối phương, muốn triệt để có nhau, khát vọng cấp thiết như thế gần như sắp bức điên y, xúc động nóng bỏng như thế gần như khiến y sắp tự bùng cháy.

Nhưng ánh mắt Tần Dực lại vẫn bình tĩnh không dao động, bình tĩnh như một mặt gương óng ánh, ánh cả người y vào trong.

Dưới ánh mắt chăm chú bình tĩnh này, Phỉ Vô Thuật lập tức cảm thấy mỗi tấc da thịt đều đang thiêu đốt nóng bỏng, y mặt đỏ tai hồng miệng khô lưỡi khát, cảm thấy ánh mắt đó như có thực chất tuần tra thân thể y, tựa như vị quốc vương cao cao tại thượng tuần tra quốc thổ của mình.

Suy nghĩ này khiến y hồi hộp không thôi, cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy càng thêm hưng phấn, cảm giác tê dại khó hiểu tràn lên từ ngực, lan ra tứ chi.

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Y đưa tay ra, che phủ đôi mắt Tần Dực, thân thể hơi run rẩy phủ lên người đàn ông bên dưới, khi lồng ngực cuối cùng dán lên ngực, y nhẹ cọ cọ, hạt hồng mềm mại trên ngực đối phương lướt qua lồng ngực y, khiến cổ họng tràn ra tiếng than thỏa mãn.

“Tiểu Dực Dực anh luôn bình tĩnh như thế.” Phỉ Vô Thuật ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu của đối phương, cắn cắn như muốn phát tiết bất mãn, rồi lại l**m l**m, âm thanh khàn khàn tự lẩm bẩm, “Chỉ mình tôi như vậy… cảm giác rất thất bại…”

“Cậu muốn tôi làm thế nào?” Với tư thế bị hôn, Tần Dực nhẹ mở miệng, cánh môi ma sát Phỉ Vô Thuật, mà y thì hoảng hốt không phát giác, bình tĩnh gọi tên đối phương, “Phỉ Vô Thuật.”

Nghe tên mình được đối phương ngậm đầu lưỡi gọi ra, Phỉ Vô Thuật cảm thấy da đầu tê dại, đợi khi phát giác ra, lửa nóng của y đã cứng rắn tì lên bụng người nằm dưới, ập tới phủ trời phủ đất, chôn vùi cả người vào trong.

Y khàn giọng r*n r* một tiếng, hung tợn cắn lên xương quai xanh thon dài mạnh mẽ của Tần Dực, giọng nói hàm hồ, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì: “Tôi muốn anh nhiệt tình một chút, chủ động một chút… bỏ đi, tôi không trông mong anh điểm này, tôi chủ động thêm chút nữa là được… anh chỉ cần không đá tôi xuống giường, ngoan ngoãn nằm…”

Mà Tần Dực lại mở miệng, Phỉ Vô Thuật nghe được ý cười trong lời hắn: “Yêu cầu đơn giản như thế, tôi vẫn có thể làm được.”

Hử? Ế?!

Chưa lý giải hoàn toàn ý nghĩa trong lời Tần Dực, Phỉ Vô Thuật đã lắc lắc mông, cảm thấy cách một tầng khăn tắm, có thứ gì đó cứng rắn nóng rực chọt ở đó, rất khó chịu.

Sau đó hai cánh tay vẫn luôn bị y cầm cố, nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế của y, một tay ôm quanh eo y, một tay kéo khăn tắm hơi ẩm.

Cái… cái gì?!

Phỉ Vô Thuật bị d*c v*ng thiêu đỏ hai mắt cảm nhận một loại động tác của người bên dưới, vẫn không thể phản ứng lại.

Có lẽ tất cả cảm quan đều tập trung lên chỗ ma sát tiếp xúc với thân thể Tần Dực, có lẽ đã tỉnh ra thứ chọt lên mông mình rốt cuộc là cái gì cho nên ngây ra, hoặc có lẽ là bị Tần Dực chủ động nghe lời làm kinh ngạc, Phỉ Vô Thuật lúc này đối với tất cả những thứ khác bên ngoài đều phản ứng cực kỳ chậm chạp.

th*n d*** chợt mát lạnh, y chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, mờ mịt nhìn khăn tắm bay xuống đất, không biết rốt cuộc đã phát sinh cái gì.

Cả người bị lật lại áp đảo trên giường, y cũng chỉ ngẩn ngơ nhìn người đàn ông cong người phía trên, do dự vươn tay ra, túm mái tóc đen xõa xuống của đối phương… người đàn ông này đang cười, cười thật đẹp…

Cứ như đóa hoa băng nở rộ trên tuyết nguyên, nụ cười nhạt thậm chí là lạnh lẽo, nhưng có thể phản xạ ánh sáng mỹ lệ rực rỡ dưới mặt trời.

Đủ khiến người nhìn thấy, vĩnh viễn ghi nhớ sâu sắc.

Ít nhất Phỉ Vô Thuật xác định, y sẽ không quên.

Người đàn ông tuấn mỹ mang theo nụ cười khiến người trầm mê chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói lạnh nhạt cao quý khuấy động màng nhĩ của người khác: “Chủ động chút, đúng không?”

Phỉ Vô Thuật toét môi, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương: “Ừm, chủ động chút.”

Tần Dực ngậm đầu lưỡi nóng ấm chủ động của đối phương, ôm người đàn ông gợi cảm anh tuấn dưới thân… tại sao lại thích người này, tại sao không thể nào buông người này ra được nữa, đại khái chỉ là vì người này cách mình quá gần, quấn mình quá chặt, đợi khi mình phát hiện ra, đã bị người này vây chặt tầng tầng.

Tựa như đã từng nói, tôi là của cậu, Phỉ Vô Thuật.

Phản phất như hiểu được lời Tần Dực chưa nói ra, động tác của Phỉ Vô Thuật trở nên hung mãnh kịch liệt hơn, cứ như muốn nuốt cả đối phương vào bụng.

Tình cảm cũng được lý trí cũng được, đều thiêu đốt cạn sạch luôn đi!

Cơ thể mạnh mẽ giao vào nhau, chân dài màu mật vòng lên phần eo trắng tinh thon gầy, mỗi nơi da thịt đều dán chặt vào nhau, mồ hôi nhễ nhại, gợi cảm cực kỳ.

Khi phía sau bị thứ nóng rực bỏng tới mức muốn làm người tan ra khai mở từng chút một, cổ họng Phỉ Vô Thuật tràn ra tiếng rít khẽ khàn khàn, ánh mắt nhìn xuyên qua lông mi trĩu mồ hôi, y mê đắm nhìn cằm dưới căng chặt của người đàn ông nằm trên, nghe tiếng r*n r* đè nén của đối phương, trong đầu mơ hồ hiện lên một suy nghĩ… có chỗ nào đó không đúng…

Nhưng…

Thây kệ nó!

Phỉ Vô Thuật túm chặt mái tóc dài mát lạnh của đối phương, hung tợn kéo người xuống, mơ mơ hồ hồ hôn lên đôi môi đã đỏ bừng, ừm, chuyện không đúng để sau hãy nghĩ, hiện tại y chỉ muốn hưởng thụ người đàn ông kiêu ngạo hoàn mỹ này!

Trên một tinh cầu ở xa khác, trong tổ hạng mục thiết kế quân phục.

“Hả? Cậu nói đại thiếu đã đi rồi?”

“Đúng vậy, nghe nói Phỉ Vô Thuật của liên bang đó đã tham gia vào lần tập huấn ma quỷ này, liền vội vàng chạy tới đó. Đúng rồi, quân phục chúng ta vừa mới định ra, đại thiếu cũng mang đi hai bộ.”

“Ê ê! Quân phục còn cần thay đổi, Tần đại thiếu sao lại lấy đi rồi? Sao cậu không cản lại? Thứ đưa cho đại thiếu nhất định phải hoàn mỹ không tì vết được chưa!”

“Trước mặt đại thiếu, cậu cản cái thử xem?”

“… Ặc, cái này…”

Trọng Sinh Chi Phỉ QuânTác giả: Nguyên Đại MãTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Trọng Sinh“Anh, đã có thành tích khoa cơ giáp học viện thủ đô rồi! Đây là giấy báo trúng tuyển em vừa nhận được, anh nhìn đi, anh xếp trong top mười đấy!” Một tờ giấy thuần trắng khá dày được vung vẩy trước mắt, ngay đầu trang là chữ lớn in đậm màu đen “thành tích tân sinh khóa 121 khoa cơ giáp học viện thủ đô”, phía dưới lại là từng dòng tên cùng điểm số được liệt kê chỉnh tề. Mắt Phỉ Vô Thuật rất tinh, chỉ liếc sơ đã nhìn thấy tên ‘Phỉ Vô Thuật’ của mình nằm ở vị trí thứ bảy từ trên xuống, phía sau đi kèm một dãy số, 288 điểm. Y ngẫm lại, kiểm tra của khoa cơ giáp tổng cộng có ba môn, thi viết, thể thuật và tinh thần lực, tổng cộng 300 điểm, y được 288, thành tích này hình như thật sự không tệ? Vô Thuật bâng quơ nghĩ, xếp thứ bảy môn chuyên ngành tốt nhất của học viện tốt nhất tại toàn liên bang, thì ra y trước kia hóa ra cũng rất giỏi. Nhưng bây giờ suy nghĩ những cái này đều không đúng __ Phỉ Vô Thuật cuối cùng dứt khoát dời ánh mắt hỗn loạn khỏi tờ danh sách, thuận theo ngón tay đang cầm… Phỉ Vô Thuật rất buồn bá»±c, hoặc nên nói là nghẹn tới nội thương.Sau khi tới tinh hệ Hà Việt, Tần Dá»±c bận rộn chuyện liên bang Hà Việt kết minh, thời gian ở chung với y rất ít. Đương nhiên, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng không phải là người vì bản thân hưởng lạc mà không nhìn tới đại cục__ Nhưng! Nhưng mà! Phỉ Vô Thuật ở trong phòng ngá»§, nằm trên giường đơn, ôm chăn lăn lộn, dù sao y cÅ©ng là đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương được không? Đối diện với người anh em huyết khí phương cương nên làm sao đây? Trước khi chưa có người yêu, dá»±a vào năm ngón giải quyết y chịu, nhưng hiện tại y có người yêu rồi được không?!Dưới tiền đề đã có người yêu, còn phải dùng người anh em năm ngón giải quyết, cái này không khoa học nha!Mấy ngày trước, đàm phán kết minh, Hà Việt cÅ©ng phái ra quân đội đi chi viện.Theo lý mà nói Tần Dá»±c nên rảnh rỗi hÆ¡n, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng có thể hưng phấn một chút, kết quả ban đêm tấn công phòng đại thiếu, lại chụp hụt. Đỉnh đầu mây đen đi hỏi, người ta nói cho y biết, Hà Việt muốn bãi bỏ chế độ nô lệ, giác đấu sÄ© trên đấu trường sinh tá»­ gia nhập biên chế quân đội, Tần đại thiếu bận rộn cái này.Thế là ai đó dục cầu bất mãn tiếp tục cô đơn lẻ loi lạnh giá.“Rầm rầm.”Cá»­a bị gõ vang.Cái tiết tấu không nhanh không chậm này…Phỉ Vô Thuật trở người nhảy vọt khỏi giường, chạy vội tới, duỗi tai dài kéo mở cá»­a: “Tiểu Dá»±c Dá»±c, anh trở về rồi à!”Tay gõ cá»­a cá»§a Tần Dá»±c đang đưa xuống, hắn nhìn người đàn ông anh tuấn tóc tai tán loạn trong cá»­a, nhíu mày: “Ừm, chuyện biên chế quân đội đã gần xong rồi. Tôi tìm cậu có chuyện, chỉnh lý lại bản thân…” Ánh mắt nhìn vượt qua Phỉ Vô Thuật, Tần Dá»±c nhìn căn phòng rối tung, ổ chăn rối tung, con mắt đen kịt rõ ràng hiện lên ghét bỏ: “Còn phòng nữa, rồi đến phòng ngá»§ cá»§a tôi.”“Hả hả?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn to mắt, “Đi làm gì? Tiểu Dá»±c Dá»±c anh chẳng lẽ…” Má Æ¡i sẽ không giống như y tưởng tượng chứ? Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng giống y cÆ¡ khát khó nhịn dục cầu bất mãn sao? Cái này có thể có không, Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng là đàn ông thân tâm khỏe mạnh, chứng cứ là y từng thấy Tiểu Dá»±c Dá»±c vuốt ống một lần!“Nhớ tắm sạch sẽ.” Ánh mắt Tần Dá»±c đảo qua Phỉ Vô Thuật từ trên xuống dưới, cứ như đang đánh giá một món đồ, ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu đã mấy ngày chưa tắm rồi?”Cái này tuyệt đối là ám thị gì đó!Phỉ Vô Thuật cảm thấy ánh mắt không sóng gợn cá»§a Tần Dá»±c tá»±a như một cánh tay vô hình, lột y sạch sẽ từ trên xuống dưới, loại ảo giác bại lộ thân trần dưới ánh mắt bình tÄ©nh cá»§a đối phương, khiến toàn thân y đều nổi lên ngọn lá»­a, tinh thần héo rÅ© mấy ngày lập tức trở nên hưng phấn.Y như giật gân cong khóe môi, hành một quân lễ không đúng chuẩn, sau đó vui vẻ nhảy vào phòng tắm, giọng nói vang ra từ trong phòng tắm: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Dá»±c Dá»±c”. Một loạt động tác chỉ dùng thời gian mấy phút, âm điệu phiêu đãng theo đường sóng lượn quái dị, khiến người ta không thể không cảm thấy cái tên này rất… thiếu ngược.Tần Dá»±c nhíu mày, cảm thấy cái từ này không nên do mình nghÄ© ra. NghÄ© người yêu cá»§a mình như vậy… rất không tốt.Chẳng qua đối với hành vi khó hiểu cá»§a Phỉ Vô Thuật, Tần Dá»±c tuy không cách nào lý giải, nhưng cÅ©ng không trở ngại hắn hiểu được, đây là người yêu hiện tại cá»§a hắn đang theo thói quen giật kinh phong mà thôi. Cho dù hắn đã uốn nắn Phỉ Vô Thuật nhiều lần, nhưng trước mắt nhìn thành quả là biết, thá»­ nghiệm trước kia tá»±a hồ đã lãng phí.Còn phải tiếp tục nỗ lá»±c.Trong phòng tắm, Phỉ Vô Thuật xả nước vào bồn, sau đó nhanh chóng l*t s*ch bản thân. Tiếp theo, y nín thở nhìn chằm chằm cánh cá»­a mình chừa một khe nhỏ, lòng ngứa ngáy suy đoán Tiểu Dá»±c Dá»±c liệu có thú tính đại phát nhào vào không… hai người họ đều đã nghẹn rất lâu rồi được chưa! Nếu đổi lại là Tiểu Dá»±c Dá»±c đang tắm, y nhất định sẽ lao vào, lấy bụng ta suy bụng người, Tiểu Dá»±c Dá»±c nhịn không được lao vào cÅ©ng có thể lắm!Đợi Tiểu Dá»±c Dá»±c vào rồi, y sẽ thế này thế kia… Phỉ Vô Thuật rất không thuần khiết nở nụ cười vô thanh, thân thể trắng tuyết cá»§a Tiểu Dá»±c Dá»±c như ẩn như hiện trong hÆ¡i nước, mái tóc đen dài xõa tung trong bồn tắm, bộ dạng đó không khỏi quá mê người đi?Nhưng đợi sau khi nước đã chảy đầy bồn, Phỉ Vô Thuật cÅ©ng không thể đợi được người phá cá»­a mà vào, câu nói biểu đạt kinh ngạc “Tiểu Dá»±c Dá»±c, tôi đã biết anh sẽ vào mà” nghẹn trong họng, hoàn toàn không có cÆ¡ hội phun ra.Phỉ Vô Thuật nghẹn tới buồn bá»±c, bước qua kéo mở cá»­a phòng tắm, để trần thân vô tư đi tới tá»§ quần áo, khóe mắt không dễ phát giác liếc ra cá»­a: “Ái chà, sao lại quên lấy… mẹ nó! Tần Dá»±c mẹ nó anh có phải đàn ông không!”Cá»­a phòng đã được người đóng kín lại, người ngoài cá»­a không biết đã ly khai bao lâu.Phỉ Vô Thuật đấm một cái vỡ tá»§ áo, Tần Dá»±c anh có muốn thẳng thắn một chút cho tôi không, có phải tối qua anh tá»± mình động thá»§ giải quyết một lần rồi?!Vẻ mặt nghÄ© hoài không thông rút về phòng tắm, cả người nằm trong bồn tắm, trầm xuống nước, ùng ục nhả bọt, hồi lâu sau mới mang mái tóc ẩm ướt ngồi dậy__ y hiểu rồi!Cái tên đàn ông mắc bệnh sạch sẽ cố chấp Tiểu Dá»±c Dá»±c đó, tuyệt đối là ghét bỏ cái phòng cá»§a y!Phỉ Vô Thuật nghÄ© tới căn phòng mình đã mấy ngày không dọn dẹp, lại nghÄ© tới ổ chăn bị mình lăn qua lộn lại nhăn thành một cục, cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng.Nhất định là như thế!Ái chà, cái tên Tiểu Dá»±c Dá»±c này, ngay cả l*m t*nh cÅ©ng phải soi mói địa điểm, người đàn ông phiền phức như vậy, quả nhiên chỉ có mình y chịu nổi. Phỉ Vô Thuật vẻ mặt bất đắc dÄ© nuông chiều cười lắc đầu, được rồi được rồi, vậy tới phòng Tiểu Dá»±c Dá»±c thôi, hoàn thành lần đầu tiên trải qua trăm cay ngàn đắng cá»§a họ là được.Cái tên tâm trạng đã vui vẻ trở lại, thoải mái tắm sạch sẽ. Tuy nóng ruột muốn đi, nhưng vạn nhất chỗ nào đó chưa tắm sạch, Tiểu Dá»±c Dá»±c chê y bẩn, đá y xuống giường thì làm sao? Tiểu Dá»±c Dá»±c tuyệt đối là người sẽ làm ra được chuyện này = =.Khi Phỉ Vô Thuật hiểu rất rõ bản chất Tần Dá»±c cuối cùng ra khỏi phòng tắm, đã là một tiếng sau. Đây là lần y tắm lâu nhất từ nhỏ tới lớn, cả người bị hÆ¡i nước hun tới nặng nề, có cảm giác bị nước nóng hấp tới toàn thân mềm nhÅ©n.Lau sÆ¡ qua vết nước trên người, cột một cái khăn tắm quanh eo, Phỉ Vô Thuật liền khẩn cấp kéo mở cá»­a, thò mái tóc ẩm ướt ra ngoài nhìn quanh, sau khi phát hiện không có ai, liền ưỡn ngá»±c ngẩng đầu đi tới trước cá»­a phòng cách vách__ phòng cá»§a Tần Dá»±c.Tần Dá»±c không khóa cá»­a, y gõ vài cái tượng trưng rồi chui vào trong.“Tiểu Dá»±c Dá»±c, tôi tới rồi.” Y cười hì hì lên tiếng, rồi chui vào phòng ngá»§ cá»§a Tần Dá»±c, nhảy lên cái giường được chỉnh lý ngăn nắp.“Đợi chút, tôi ra ngay.”Giọng nói nhàn nhạt lại dễ nghe từ trong phòng tắm truyền ra.Phỉ Vô Thuật lặng lẽ nuốt nước miếng, má Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c cÅ©ng rất chá»§ động nha.Y ngồi khoanh gối trên giường, mắt không chuyển nhìn chằm chằm cánh cá»­a phòng tắm đóng chặt, ánh mắt lóe tia sáng xanh như con sói đã đói gần chết.Tiểu Dá»±c Dá»±c sẽ đi ra như thế nào?Cái gì cÅ©ng không mặc? Chỉ cột cái khăn giống y? Hay là mặc áo choáng tắm lỏng lẻo ná»­a che ná»­a lộ khoan thai đi ra?Cảnh tượng trong đầu tung tăng chạy tới quá mức phong phú, Phỉ Vô Thuật kích động tới toàn thân run rẩy.Vỗ mạnh lên mặt… Phỉ Vô Thuật mày trấn định chút, tuy khổ tận cam lai cuối cùng đợi được ngày này thật không dễ dàng, nhưng mày cÅ©ng phải thoải mái chút, lỡ đâu kích động quá mức thú tính đại phát chÆ¡i hỏng Tiểu Dá»±c Dá»±c, vậy phải làm sao?Phỉ Vô Thuật hít sâu, tá»± nói với bản thân, dạng nghiêm túc trang trọng như Tiểu Dá»±c Dá»±c vừa nhìn là biết thuộc dạng đàn ông cứng nhắc cổ há»§ thiếu tri thức, trong quá trình tuyệt đối cần phải dịu dàng nhẫn nại dẫn dụ hắn, nếu cả bản thân cÅ©ng không trấn định, vậy lúc Tiểu Dá»±c Dá»±c chân tay vô thố nên làm sao mới tốt?Y nghiêm túc gật đầu, không sai, Phỉ Vô Thuật mày phải bình tÄ©nh chút ung dung chút, nhất định phải khiến tối nay trở thành hồi ức tốt đẹp cá»§a Tiểu Dá»±c Dá»±c!… Nhưng, phải làm sao ngón tay cá»§a y mới ngừng run rẩy được đây!Trấn định không phải muốn là có thể làm được!“Cạch” một tiếng vang nhẹ.Cá»­a phòng tắm mở ra.Ngón tay không ngừng run rẩy cá»§a Phỉ Vô Thuật thoáng cái bình tÄ©nh một cách kỳ dị… ặc, là cứng đờ.Y trợn mắt nghẹn họng nhìn người bước ra khỏi phòng tắm, ấp úng: “Tiểu, Tiểu Dá»±c Dá»±c… anh anh anh đây là muốn làm gì?”Tần Dá»±c không để trần thân, không cột khăn tắm, càng không mặc áo choàng tắm ná»­a che ná»­a hở.Tương phản, mỗi cÆ¡ thịt cá»§a hắn đều bị bao bọc kín kẽ dưới bộ quần áo__ quân phục.Quân phục màu đen mới tinh được mặc lên người thẳng tắp chỉnh chu, nút áo màu bạc chất liệu kim loại được cài chặt cẩn thận, mỗi chỗ nếp gấp đều được tỉ mỉ vuốt phẳng, lộ ra vị đạo nghiêm cẩn trang trọng, mỗi một góc nhọn đều được thể hiện rõ ràng, mang theo xúc cảm lạnh lùng cường thế.Người đàn ông bên trong quân trang, ngÅ© quan tuấn mỹ, dung mạo lạnh lẽo, có thân hình hoàn mỹ tuyệt hảo, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp đều đặn, mang á»§ng quân đội, thon dài mạnh mẽ, hiện rõ đường nét cÆ¡ bắp ưu mỹ dưới chất vải dán chặt, khiến ánh mắt xanh lè cá»§a Phỉ Vô Thuật bị hút chặt vào đó.Mẹ Æ¡i soái muốn chết! Mẹ Æ¡i làm sao có thể soái như vậy chứ! Phỉ Vô Thuật không tá»± giác nuốt nước miếng, thật muốn thò tay nhéo đùi một cái!“Phỉ Vô Thuật.” Tần Dá»±c dẫm á»§ng quân đội ống ngắn cùng màu với chế phục bước gần từng bước, đế á»§ng cùng mặt đất va chạm phát ra tiếng vang thấp trầm mà tiết tấu, khiến Phỉ Vô Thuật vô thức thầm đếm tiếng vang có âm luật này…Một cái, hai cái, ba cái…Khi y đếm đến bảy, Tần Dá»±c đã đứng bên giường, con mắt đen kịt từ cao nhìn xuống y, cảm giác áp bách đột nhiên ập tới khiến y không khỏi căng chặt thân thể, chống người lùi ra sau.Đợi sau khi phản ứng lại mình đang làm gì, Phỉ Vô Thuật liền hận không thể cho mình hai bạt tai__ rụt người ra sau cái gì chứ? Quả thật quá mất mặt rồi! Cầu thời gian đảo ngược trở lại một lần!Tần Dá»±c không cho Phỉ Vô Thuật thời gian suy ngẫm phản tỉnh, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cứ ăn mặc như thế, đi từ phòng cậu tới phòng tôi?”“Tôi đã dò xét qua trước, trong hành lang không có người.” Phỉ Vô Thuật vô tội giải thích. Loại nói, Tiểu Dá»±c Dá»±c anh chẳng lẽ không nhìn ra tâm tình khẩn cấp không thể đợi cá»§a y sao?Gương mặt này quả nhiên là rất… thiếu ngược.Tần Dá»±c mím môi, tiếp tục nói với bản thân, hình dung người yêu cá»§a mình như vậy, không tốt.Thế là hắn khá»±ng một chút, mới tiếp tục nói: “Như vậy cÅ©ng tốt, tiết kiệm thời gian c** q**n áo.”Phỉ Vô Thuật nghẹn họng líu lưỡi, mẹ Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c anh từ khi nào cÅ©ng thẳng thắn thế rồi? Sau đó y cười phÆ¡i phới, Tiểu Dá»±c Dá»±c thẳng thắn y cÅ©ng rất thích =v=.Đây là muốn chÆ¡i quân phục dụ hoặc đúng không? Y nhìn chằm chằm cần cổ trắng tuyết lộ ra bên ngoài cổ áo cá»§a đối phương, trong lòng cảm khái ông trời quả thật đối xá»­ không tệ với y, Tiểu Dá»±c Dá»±c có thể nghÄ© thông trở nên có tình thú như vậy, hiện thá»±c thật sá»± là tốt đẹp vượt xa dá»± liệu cá»§a y!Có bổ não ảo tưởng thế nào, cÅ©ng không nghÄ© đến cảnh tượng này được!Thế là y hào phóng đứng lên, ném mị nhãn cho Tần Dá»±c, ngữ khí vui vẻ lại phÆ¡i phới: “Tiểu Dá»±c Dá»±c, chúng ta bắt đầu đi ~” Y suy nghÄ©, đối với người đàn ông toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí tức cấm dục, kêu gào mau tới chinh phục tôi mau tới chà đạp tôi, là nên trá»±c tiếp kéo thành hình chữ đại cột trên giường hay treo lên để tiện điều giáo?NghÄ© rồi nghÄ© mÅ©i y liền bắt đầu ngứa ngáy… má Æ¡i Tiểu Dá»±c Dá»±c anh sao lại khẩu vị nặng thế chứ! Vì phối hợp với quân phục dụ hoặc cá»§a anh, tôi sẽ không tiếc tất cả! Thật là ngại quá đi ha ha ha ha!“Ừm, bắt đầu đi.” Tần Dá»±c chỉ quần áo trên đầu giường đã bị Phỉ Vô Thuật ngó lÆ¡ rất lâu, “Lấy đi thay.”Phỉ Vô Thuật sá»­ng sốt: “Tôi cÅ©ng có trang phục?” Ây dô ~ Tiểu Dá»±c Dá»±c thật sá»± là tỉ mỉ chu đáo, thiết kế hôm nay tốn không ít công phu đi?Y vui vẻ chạy đi ôm đống trang phục trên giường, nhìn trái nhìn phải, không biết Tiểu Dá»±c Dá»±c có chuẩn bị đạo cụ gì không? Lần đầu tiên đã tới k*ch th*ch như vậy, Tiểu Dá»±c Dá»±c xác nhận hắn có thể tiêu hóa được sao?“Sao nhìn thế nào cÅ©ng giống trang phục cá»§a anh?” Phỉ Vô Thuật hồ nghi gãi tóc, chẳng lẽ không phải địch quân tra tấn y tưởng, mà là cùng một đội quân hạ khắc thượng? Được rồi, cài đặt này một khi tiếp nhận rồi, cÅ©ng rất hấp dẫn.“Đây là quân phục liên minh thiết kế, còn có thể sá»­a đổi.” Tần Dá»±c nhẹ nói, “Chúng ta mặc thá»­ giúp họ, sau đó cho ý kiến. Bộ trong tay cậu là cắt may theo kích thước cá»§a cậu, đi thá»­ đi.”…Ặc… ý cá»§a câu này, chắc không phải như y lý giải chứ?Một vạn con thảo nê mã điên cuồng dẫm vó trong lòng y.Phỉ Vô Thuật hiện tại chỉ có cảm giác này.Y ôm trái tim pha lê vỡ nát, yếu ớt hỏi: “Cho nên, chỉ đơn giản là mặc thá»­?”Tần Dá»±c gật đầu hết sức đương nhiên.“Ha… ha ha…” Phỉ Vô Thuật cười gượng, hoảng hốt lảo đảo ôm quần áo nhích về phòng tắm… đã nói mà, Tiểu Dá»±c Dá»±c làm sao có thể nghÄ© thông? Vì sao hiện tại y lại muốn khóc như vậy chứ khốn kiếp!Tần Dá»±c nhìn bóng lưng run rẩy cá»§a ai kia biến mất sau cá»­a phòng tắm, khóe môi mới chậm rãi cong lên độ cong nhu hòa.Thật không biết người này lấy đâu ra nhiều tinh lá»±c như thế, mỗi giờ mỗi phút đều hừng há»±c sức sống. Tần Dá»±c nghÄ©, rõ ràng mỗi ngày đều theo quân đội Hà Việt huấn luyện cường độ cao, đúng ra phải mệt mỏi lắm mới phải, sao còn có thể có ánh mắt sáng rá»±c và nụ cười rạng rỡ?Phỉ Vô Thuật chính là một sinh vật thần kỳ.Tùy tiện cẩu thả, cà lÆ¡ phất phÆ¡, vốn nên là một tên rất không đáng tin, nhưng kỳ dị lại khiến người ta nguyện ý giao tâm ra, tin tưởng y yêu thích y. Có lẽ là vì sá»± thẳng thắn bộc trá»±c cá»§a y, có lẽ là vì thái độ nhiệt tình cháy bất diệt cá»§a y, có lẽ là vì y đối đãi với người và vật mà y trân trọng, nguyện ý bỏ ra tất cả cá»§a mình…Tần Dá»±c rÅ© mắt an tÄ©nh suy nghÄ©, bản thân mình tại vì sao, cÅ©ng không bao giờ có thể buông tay người này ra, lần đầu tiên đặt một người vào lòng mình, sẽ thường nghÄ© tới, nhớ mong, quan tâm, liên tục đi trái với nguyên tắc xá»­ sá»± cá»§a mình, liên tục trở nên không còn giống mình trước kia?Còn chưa thể tìm được đáp án, hắn đã bị người lao ra từ phòng tắm hung tợn đè ngã lên giường.Lá»±c va chạm thật lớn có thể cảm thụ được khí thế quyết chí tiến tới cá»§a người này, Tần Dá»±c ngước mắt nhìn biểu tình kiên định nguyện trả giá mọi thứ cá»§a người phía trên, không biết sao, lại muốn cười. Một giây trước còn thất vọng giống như chú chó đi lạc, không ngờ mới chẳng bao lâu, đã lại hồi phục tinh thần. Quả nhiên là sá»± tồn tại rất thần kỳ… Phỉ Vô Thuật.“Cậu chưa thay quần áo.” Tần Dá»±c yên tÄ©nh nằm, tùy ý Phỉ Vô Thuật cố định hai tay mình trên đầu, con mắt đen kịt tuần du trên lồng ngá»±c chắc nịch tr*n tr** cá»§a đối phương, bình tÄ©nh chỉ ra sá»± thật mình nhìn thấy.Phỉ Vô Thuật ngồi xổm trên eo Tần Dá»±c, hung ác nhe răng, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cÅ©ng phải cởi, mặc cái gì mà mặc?”Y nói, rồi bắt chéo tay Tần Dá»±c, một tay giữ lấy, tay rảnh rỗi thì rút dây nịt cá»§a Tần Dá»±c ra.“Cậu muốn làm gì?” Tần Dá»±c vẫn không nhanh không chậm, ngữ khí không chút nhấp nhô hỏi.Nhịp tim Phỉ Vô Thuật tăng tốc, căng thẳng sắp phá lồng ngá»±c bay ra, nhưng ngoài miệng vẫn cường chống: “Ha, làm gì?” Y nở nụ cười cổ quái, “Làm rồi anh sẽ biết thôi.” Một tên vô lại lưu manh rõ rành rành, còn là cái loại bức nhà lành làm kỹ.“Ừm.” Tần Dá»±c tán đồng khẽ gật đầu, bình tÄ©nh nói: “Cậu tiếp tục.”Ngón tay bận rộn phấn đấu cùng nút áo khẽ run lên, sao lại cảm thấy không đúng lắm? Phỉ Vô Thuật liếc mắt nhìn người đàn ông thiếu hụt biểu cảm, trá»±c giác kéo vang cảnh báo, sắp có vấn đề, tuyệt đối sắp có vấn đề!Chần chừ một thoáng, y lại bắt đầu hành động__ muốn đợi Tiểu Dá»±c Dá»±c chá»§ động hiến thân, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào! Chuyện này, quả nhiên phải chá»§ động xuất kích mới được! Y đã nghẹn nhiều ngày như thế, còn nghẹn nữa thì thật sá»± không phải là đàn ông!Có thể xảy ra vấn đề gì? Tệ lắm chẳng qua bị Tiểu Dá»±c Dá»±c đạp xuống giường! Giác ngộ bị đạp xuống giường, từ mấy trăm năm trước y đã có rồi!Áo ngoài, áo trong, quần dài… từng phần trang phục bị Phỉ Vô Thuật có thể nói là thô lỗ lột xuống ném dưới giường. Trên ra giường trắng tinh, thân thể trắng tuyết cân đối cuối cùng bại lộ trong mắt cá»§a người đang ôm lòng khó lường. Mái tóc dài đen xõa tung, thân hình gợi cảm thu hút, người đàn ông mất đi quần áo che chắn vẫn lạnh lùng trấn định, cÅ©ng khiến người ta ngứa ngáy tay chân, muốn ấn lên làn da căng chắc trắng tuyết này những vết đỏ xanh tím, muốn khiến đôi mắt bình tÄ©nh đó đỏ bừng chảy lệ__ Phỉ Vô Thuật không tiền đồ mím chặt môi, th*n d*** lặng lẽ ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề mà gấp rút.Người đàn ông nằm dưới thân y là vô cùng kiêu ngạo mà cường đại, vì ý thức được điểm này, cho nên mới càng thêm kích động hưng phấn khó thể đè nén. Cảm giác thành tá»±u và cảm giác chinh phục khi chiếm được người đàn ông hoàn mỹ này thành cá»§a mình, chỉ nghÄ© thôi đã đủ tâm huyết sôi trào.Càng đừng nói… ánh mắt Phỉ Vô Thuật rÆ¡i lên gương mặt tuấn mỹ cá»§a Tần Dá»±c, tình cảm trong mắt như nước tràn ra, gần như muốn chảy lan… càng đừng nói, người này là người y tin tưởng á»· lại và yêu sâu sắc, muốn tiếp xúc da thịt, muốn cảm nhận nhiệt độ cá»§a đối phương, muốn triệt để có nhau, khát vọng cấp thiết như thế gần như sắp bức điên y, xúc động nóng bỏng như thế gần như khiến y sắp tá»± bùng cháy.Nhưng ánh mắt Tần Dá»±c lại vẫn bình tÄ©nh không dao động, bình tÄ©nh như một mặt gương óng ánh, ánh cả người y vào trong.Dưới ánh mắt chăm chú bình tÄ©nh này, Phỉ Vô Thuật lập tức cảm thấy mỗi tấc da thịt đều đang thiêu đốt nóng bỏng, y mặt đỏ tai hồng miệng khô lưỡi khát, cảm thấy ánh mắt đó như có thá»±c chất tuần tra thân thể y, tá»±a như vị quốc vương cao cao tại thượng tuần tra quốc thổ cá»§a mình.Suy nghÄ© này khiến y hồi hộp không thôi, cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy càng thêm hưng phấn, cảm giác tê dại khó hiểu tràn lên từ ngá»±c, lan ra tứ chi.“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Y đưa tay ra, che phá»§ đôi mắt Tần Dá»±c, thân thể hÆ¡i run rẩy phá»§ lên người đàn ông bên dưới, khi lồng ngá»±c cuối cùng dán lên ngá»±c, y nhẹ cọ cọ, hạt hồng mềm mại trên ngá»±c đối phương lướt qua lồng ngá»±c y, khiến cổ họng tràn ra tiếng than thỏa mãn.“Tiểu Dá»±c Dá»±c anh luôn bình tÄ©nh như thế.” Phỉ Vô Thuật ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu cá»§a đối phương, cắn cắn như muốn phát tiết bất mãn, rồi lại l**m l**m, âm thanh khàn khàn tá»± lẩm bẩm, “Chỉ mình tôi như vậy… cảm giác rất thất bại…”“Cậu muốn tôi làm thế nào?” Với tư thế bị hôn, Tần Dá»±c nhẹ mở miệng, cánh môi ma sát Phỉ Vô Thuật, mà y thì hoảng hốt không phát giác, bình tÄ©nh gọi tên đối phương, “Phỉ Vô Thuật.”Nghe tên mình được đối phương ngậm đầu lưỡi gọi ra, Phỉ Vô Thuật cảm thấy da đầu tê dại, đợi khi phát giác ra, lá»­a nóng cá»§a y đã cứng rắn tì lên bụng người nằm dưới, ập tới phá»§ trời phá»§ đất, chôn vùi cả người vào trong.Y khàn giọng r*n r* một tiếng, hung tợn cắn lên xương quai xanh thon dài mạnh mẽ cá»§a Tần Dá»±c, giọng nói hàm hồ, ngay cả bản thân cÅ©ng không biết mình đang nói gì: “Tôi muốn anh nhiệt tình một chút, chá»§ động một chút… bỏ đi, tôi không trông mong anh điểm này, tôi chá»§ động thêm chút nữa là được… anh chỉ cần không đá tôi xuống giường, ngoan ngoãn nằm…”Mà Tần Dá»±c lại mở miệng, Phỉ Vô Thuật nghe được ý cười trong lời hắn: “Yêu cầu đơn giản như thế, tôi vẫn có thể làm được.”Há»­? Ế?!Chưa lý giải hoàn toàn ý nghÄ©a trong lời Tần Dá»±c, Phỉ Vô Thuật đã lắc lắc mông, cảm thấy cách một tầng khăn tắm, có thứ gì đó cứng rắn nóng rá»±c chọt ở đó, rất khó chịu.Sau đó hai cánh tay vẫn luôn bị y cầm cố, nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế cá»§a y, một tay ôm quanh eo y, một tay kéo khăn tắm hÆ¡i ẩm.Cái… cái gì?!Phỉ Vô Thuật bị d*c v*ng thiêu đỏ hai mắt cảm nhận một loại động tác cá»§a người bên dưới, vẫn không thể phản ứng lại.Có lẽ tất cả cảm quan đều tập trung lên chỗ ma sát tiếp xúc với thân thể Tần Dá»±c, có lẽ đã tỉnh ra thứ chọt lên mông mình rốt cuộc là cái gì cho nên ngây ra, hoặc có lẽ là bị Tần Dá»±c chá»§ động nghe lời làm kinh ngạc, Phỉ Vô Thuật lúc này đối với tất cả những thứ khác bên ngoài đều phản ứng cá»±c kỳ chậm chạp.th*n d*** chợt mát lạnh, y chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, mờ mịt nhìn khăn tắm bay xuống đất, không biết rốt cuộc đã phát sinh cái gì.Cả người bị lật lại áp đảo trên giường, y cÅ©ng chỉ ngẩn ngÆ¡ nhìn người đàn ông cong người phía trên, do dá»± vươn tay ra, túm mái tóc đen xõa xuống cá»§a đối phương… người đàn ông này đang cười, cười thật đẹp…Cứ như đóa hoa băng nở rộ trên tuyết nguyên, nụ cười nhạt thậm chí là lạnh lẽo, nhưng có thể phản xạ ánh sáng mỹ lệ rá»±c rỡ dưới mặt trời.Đủ khiến người nhìn thấy, vÄ©nh viễn ghi nhớ sâu sắc.Ít nhất Phỉ Vô Thuật xác định, y sẽ không quên.Người đàn ông tuấn mỹ mang theo nụ cười khiến người trầm mê chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói lạnh nhạt cao quý khuấy động màng nhÄ© cá»§a người khác: “Chá»§ động chút, đúng không?”Phỉ Vô Thuật toét môi, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương: “Ừm, chá»§ động chút.”Tần Dá»±c ngậm đầu lưỡi nóng ấm chá»§ động cá»§a đối phương, ôm người đàn ông gợi cảm anh tuấn dưới thân… tại sao lại thích người này, tại sao không thể nào buông người này ra được nữa, đại khái chỉ là vì người này cách mình quá gần, quấn mình quá chặt, đợi khi mình phát hiện ra, đã bị người này vây chặt tầng tầng.Tá»±a như đã từng nói, tôi là cá»§a cậu, Phỉ Vô Thuật.Phản phất như hiểu được lời Tần Dá»±c chưa nói ra, động tác cá»§a Phỉ Vô Thuật trở nên hung mãnh kịch liệt hÆ¡n, cứ như muốn nuốt cả đối phương vào bụng.Tình cảm cÅ©ng được lý trí cÅ©ng được, đều thiêu đốt cạn sạch luôn đi!CÆ¡ thể mạnh mẽ giao vào nhau, chân dài màu mật vòng lên phần eo trắng tinh thon gầy, mỗi nÆ¡i da thịt đều dán chặt vào nhau, mồ hôi nhễ nhại, gợi cảm cá»±c kỳ.Khi phía sau bị thứ nóng rá»±c bỏng tới mức muốn làm người tan ra khai mở từng chút một, cổ họng Phỉ Vô Thuật tràn ra tiếng rít khẽ khàn khàn, ánh mắt nhìn xuyên qua lông mi trÄ©u mồ hôi, y mê đắm nhìn cằm dưới căng chặt cá»§a người đàn ông nằm trên, nghe tiếng r*n r* đè nén cá»§a đối phương, trong đầu mÆ¡ hồ hiện lên một suy nghĩ… có chỗ nào đó không đúng…Nhưng…Thây kệ nó!Phỉ Vô Thuật túm chặt mái tóc dài mát lạnh cá»§a đối phương, hung tợn kéo người xuống, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ hôn lên đôi môi đã đỏ bừng, ừm, chuyện không đúng để sau hãy nghÄ©, hiện tại y chỉ muốn hưởng thụ người đàn ông kiêu ngạo hoàn mỹ này!Trên một tinh cầu ở xa khác, trong tổ hạng mục thiết kế quân phục.“Hả? Cậu nói đại thiếu đã đi rồi?”“Đúng vậy, nghe nói Phỉ Vô Thuật cá»§a liên bang đó đã tham gia vào lần tập huấn ma quá»· này, liền vội vàng chạy tới đó. Đúng rồi, quân phục chúng ta vừa mới định ra, đại thiếu cÅ©ng mang đi hai bộ.”“Ê ê! Quân phục còn cần thay đổi, Tần đại thiếu sao lại lấy đi rồi? Sao cậu không cản lại? Thứ đưa cho đại thiếu nhất định phải hoàn mỹ không tì vết được chưa!”“Trước mặt đại thiếu, cậu cản cái thá»­ xem?”“… Ặc, cái này…”

Quyển 4 - Chương 109: Phiên ngoại: Thử đồ €� Đại thiếu x Vô Thuật ca