Tác giả:

Thành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ…

Chương 156: Thiếu

Cô Vợ Dễ ThươngTác giả: Vạn VạnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ… Nguồn nhảy chương.

Nguồn nhảy chương.

Cô Vợ Dễ ThươngTác giả: Vạn VạnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Thương, bệnh viện Nhiêu Điền. Đêm khuya, lúc Tô Dương Dương vội vàng đến phòng làm việc ở tầng trệt c*̉a cô, liền bị chiến trường ở trước văn phòng mình dọa sợ. Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi, lúc này lại có gần mười người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng. Tất cả đều mặc đồ Tây màu đen, đeo kính râm, vẻ mặt căng thẳng, dáng vẻ như đối mặt với kẻ địch. Y tá và bác sĩ trực ban thấy Tô Dương Dương đến liền nhẹ nhàng thở ra, suýt khóc: “bác sĩ Tô, cuối c*̀ng cô c*̃ng đến.” Tô Dương Dương khẽ gật đầu với họ, nhìn đám người trên hành lang, nói: “Mời các vị tới khu chờ ở phía ngoài, khung cảnh quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc và khám chữa bệnh c*̉a nhân viên.” Sau khi Tô Dương Dương nói xong, không nhìn bọn họ nữa, bước vào văn phòng. Bước vào, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn. Chậu hoa, sổ ghi bệnh, bút giấy, ly nước, tất cả đều rơi vãi tứ… Nguồn nhảy chương.

Chương 156: Thiếu