Cô - Thượng Quan Minh Nguyệt đã yêu anh 10 năm. Cô đã lợi dụng lúc gia đình anh gặp khó khăn để ép anh kết hôn với cô. Cô cứ nghĩ là nếu hai người lấy nhau thì sau một thời gian anh sẽ yêu cô thôi. Nhưng cô đã lầm. Đã 1 năm kể từ khi cô ấy - bạn gái cũ của anh về nước. Cô biết anh rất yêu cô ấy nhưng cô vẫn muốn có được anh. Cô biết thế là ích kỉ nhưng cô đã quá yêu anh, yêu đến nỗi không thể kiềm chế được. Cô cũng biết anh để cho cô ấy vào công ti làm thư kí cho anh nhưng cô không ngờ anh lại ngoại tình. Đúng ngoại tình. Cô biết anh yêu cô ấy nên nhẫn nhịn. Nhưng bỗng một hôm cô ta mặt dày chạy đến nhà cô,mắng chửi cô: - Cô đúng là không biết xấu hổ ép Phong kết hôn với cô chứ. Tại sao cô lại có thể vô sỉ đến nỗi cướp bạn trai của người khác chứ. Cô biết những điều cô ta nói là thật nên cũng nhẫn nhịn. Nhưng cô ta thấy cô không nói lại càng lấn tới: - Hết nói nổi chứ gì. Cô cũng không muốn cãi cọ với cô ta nên im lặng. - Cô có phải thiếu đàn ông lắm không? Nếu thiếu thì để tôi gọi…
Chương 18: Gặp lại
Trọng Sinh Để Quên AnhTác giả: Nhỏ CherryTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhCô - Thượng Quan Minh Nguyệt đã yêu anh 10 năm. Cô đã lợi dụng lúc gia đình anh gặp khó khăn để ép anh kết hôn với cô. Cô cứ nghĩ là nếu hai người lấy nhau thì sau một thời gian anh sẽ yêu cô thôi. Nhưng cô đã lầm. Đã 1 năm kể từ khi cô ấy - bạn gái cũ của anh về nước. Cô biết anh rất yêu cô ấy nhưng cô vẫn muốn có được anh. Cô biết thế là ích kỉ nhưng cô đã quá yêu anh, yêu đến nỗi không thể kiềm chế được. Cô cũng biết anh để cho cô ấy vào công ti làm thư kí cho anh nhưng cô không ngờ anh lại ngoại tình. Đúng ngoại tình. Cô biết anh yêu cô ấy nên nhẫn nhịn. Nhưng bỗng một hôm cô ta mặt dày chạy đến nhà cô,mắng chửi cô: - Cô đúng là không biết xấu hổ ép Phong kết hôn với cô chứ. Tại sao cô lại có thể vô sỉ đến nỗi cướp bạn trai của người khác chứ. Cô biết những điều cô ta nói là thật nên cũng nhẫn nhịn. Nhưng cô ta thấy cô không nói lại càng lấn tới: - Hết nói nổi chứ gì. Cô cũng không muốn cãi cọ với cô ta nên im lặng. - Cô có phải thiếu đàn ông lắm không? Nếu thiếu thì để tôi gọi… Trong đại sảnh sân bay, cha mẹ cô, Nha Nha, Hàn Thiên đang tìm kiếm cô. Bỗng một trận xôn xao làm cho họ chú ý.Giữa những người đi lại hối hả, bỗng có một đôi nam nữ thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó, chàng trai là người ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, da trắng, có chiều cao vượt trội hơn tất cẳ mọi người ở đây. Còn cô gái là người phương Đông nhỏ nhắn, xinh xắn. Mái tóc đen dài được uốn xoăn phần đuôi làm cho cô lộ ra vẻ quý phái. Chiếc đầm đuôi cá như có như không lộ ra những đường cong hoàn hảo của cơ thể. Cả người cô toát lên sự tao nhã, quyến rũ.Nhìn thấy cô gái đó, bốn người vô cùng xúc động. Qua 5 năm không gặp mặt cô càng lúc càng trưởng thành hơn. Và cũng càng lúc càng chói mắt hơn. Cô cũng nhìn thấy cha mẹ và hai người bạn của mình, vội vàng lôi kéo Jack chạy đến chỗ họ.Cô thấy hốc mắt cay cay, đã 5 năm ròi mới được gặp mặt họ. Cho dù thời gian 5 năm kia cô cũng liên lạc với họ nhưng vẫn không thể nào bằng được người thật.Mẹ cô tiến lên ôm cô vào lòng, khóe mắt bà cũng ươn ướt. Con gái bà đã lớn thật rồi. Cảm khái một lúc, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Jack, đây là bạn trai của cô hả?Thấy mọi người tập trung ánh mắt vào Jack cô mới nhớ ra hình như là cô chưa giới thiệu Jack a.- Mọi người, đây là Jack, bạn của con. Anh ấy là nhà thiết kế trang sức đó.- À, vậy sao?Cha mẹ cô buồn rầu, cứ tưởng là có con rể rồi chứ. Như ông bà biết, kể từ năm cô bị tên nhóc kia từ chối rồi lại không yêu ai nữa a. Không biết đến lúc nào ông bà mới có thể bế cháu ngoại đâu.Không biết suy nghĩ của cha mẹ mình, cô giới thiệu Jack với từng người, khi cô giới thiệu đến Hàn Thiên, mắt Jack lòe lóe sáng. Khỏi phải nghĩ cô cũng biết Jack đang nghĩ gì. Cô ghé mặt đến gần Jack và cảnh cáo Jack:- Anh không được ép buộc cậu ấy đâu, hình như cậu ấy cũng không yêu người đồng giới đâu. Anh mà biểu hiện khác thường thì chết với em.Cô nói rồi nhéo nhẹ tai Jack với ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo. Nếu Jack có hành động gì không vừa ý cô yhif cô sẽ véo anh cho coi. Jack đành phải sợ sệt thành thật gật đầu.- Má ơi, Alice đáng sợ quá... hu...hu.Đó chính là tiếng lòng của bạn nhỏ nào đó.Nhưng người khác nhìn vào hai người thì chỉ thấy cô đang áp sát vào Jack nói lời ái muội. Cha mẹ cô nhìn thấy thì mừng thầm, đúng là bạn trai rồi mà lại không dám nhận.Nha Nha thì thầm nghĩ chết rồi, cô đã bảo tên kia ra đón Minh Nguyệt rồi. A di đà phật, mong là tên kia bận việc không tới.Nhưng hình như Phật Tổ không nghe thấy lời cầu khẩn của Nha Nha. Anh đã đến đây từ khi cô đi ra chỗ bọn họ rồi. Anh cũng nhìn thấy cô thân mật với tên đàn ông ngoại quốc kia.Anh không thể tin được, cô chẳng phải yêu anh sao? Hay bây giờ cô đã không còn yêu anh nữa rồi? Chỉ nghĩ như vậy anh lòng anh như có ai đó hung hăng cấu xé.Không thể như thế được, cho dù phải trói cô bên người anh cũng không muốn cô yêu ai khác ngoài anh. Anh cũng biết là làm thế không đúng nhưng anh không thể buông tay cô nữa rồi. Anh chỉ muốn trong thế giới của cô chỉ có anh....Anh đã để cho cô tự do 5 năm rồi. Bây giờ đã đến lúc anh bắt cô lại, để cho cô chỉ có thể nghĩ về anh, để ý chỉ mình anh thôi.Nhìn cô nói cười vui vẻ bên bọn họ, anh quay lưng bước đi tính toán cho việc mai sau anh sẽ làm thế nào để cô yêu lại anh.Đang nói chuyện cùng mọi người, bỗng dưng cô cảm thấy một trận rùng mình, không phải là cô bị ốm thật đó chứ....Cô còn không biết mình là con mồi của anh, dù cô có dãy dụa thế nào thì cũng không thoát khỏi tầm ngắm của tên thợ săn là anh.
Trong đại sảnh sân bay, cha mẹ cô, Nha Nha, Hàn Thiên đang tìm kiếm cô. Bỗng một trận xôn xao làm cho họ chú ý.
Giữa những người đi lại hối hả, bỗng có một đôi nam nữ thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó, chàng trai là người ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, da trắng, có chiều cao vượt trội hơn tất cẳ mọi người ở đây. Còn cô gái là người phương Đông nhỏ nhắn, xinh xắn. Mái tóc đen dài được uốn xoăn phần đuôi làm cho cô lộ ra vẻ quý phái. Chiếc đầm đuôi cá như có như không lộ ra những đường cong hoàn hảo của cơ thể. Cả người cô toát lên sự tao nhã, quyến rũ.
Nhìn thấy cô gái đó, bốn người vô cùng xúc động. Qua 5 năm không gặp mặt cô càng lúc càng trưởng thành hơn. Và cũng càng lúc càng chói mắt hơn. Cô cũng nhìn thấy cha mẹ và hai người bạn của mình, vội vàng lôi kéo Jack chạy đến chỗ họ.
Cô thấy hốc mắt cay cay, đã 5 năm ròi mới được gặp mặt họ. Cho dù thời gian 5 năm kia cô cũng liên lạc với họ nhưng vẫn không thể nào bằng được người thật.
Mẹ cô tiến lên ôm cô vào lòng, khóe mắt bà cũng ươn ướt. Con gái bà đã lớn thật rồi. Cảm khái một lúc, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Jack, đây là bạn trai của cô hả?
Thấy mọi người tập trung ánh mắt vào Jack cô mới nhớ ra hình như là cô chưa giới thiệu Jack a.
- Mọi người, đây là Jack, bạn của con. Anh ấy là nhà thiết kế trang sức đó.
- À, vậy sao?
Cha mẹ cô buồn rầu, cứ tưởng là có con rể rồi chứ. Như ông bà biết, kể từ năm cô bị tên nhóc kia từ chối rồi lại không yêu ai nữa a. Không biết đến lúc nào ông bà mới có thể bế cháu ngoại đâu.
Không biết suy nghĩ của cha mẹ mình, cô giới thiệu Jack với từng người, khi cô giới thiệu đến Hàn Thiên, mắt Jack lòe lóe sáng. Khỏi phải nghĩ cô cũng biết Jack đang nghĩ gì. Cô ghé mặt đến gần Jack và cảnh cáo Jack:
- Anh không được ép buộc cậu ấy đâu, hình như cậu ấy cũng không yêu người đồng giới đâu. Anh mà biểu hiện khác thường thì chết với em.
Cô nói rồi nhéo nhẹ tai Jack với ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo. Nếu Jack có hành động gì không vừa ý cô yhif cô sẽ véo anh cho coi. Jack đành phải sợ sệt thành thật gật đầu.
- Má ơi, Alice đáng sợ quá... hu...hu.
Đó chính là tiếng lòng của bạn nhỏ nào đó.
Nhưng người khác nhìn vào hai người thì chỉ thấy cô đang áp sát vào Jack nói lời ái muội. Cha mẹ cô nhìn thấy thì mừng thầm, đúng là bạn trai rồi mà lại không dám nhận.
Nha Nha thì thầm nghĩ chết rồi, cô đã bảo tên kia ra đón Minh Nguyệt rồi. A di đà phật, mong là tên kia bận việc không tới.
Nhưng hình như Phật Tổ không nghe thấy lời cầu khẩn của Nha Nha. Anh đã đến đây từ khi cô đi ra chỗ bọn họ rồi. Anh cũng nhìn thấy cô thân mật với tên đàn ông ngoại quốc kia.
Anh không thể tin được, cô chẳng phải yêu anh sao? Hay bây giờ cô đã không còn yêu anh nữa rồi? Chỉ nghĩ như vậy anh lòng anh như có ai đó hung hăng cấu xé.
Không thể như thế được, cho dù phải trói cô bên người anh cũng không muốn cô yêu ai khác ngoài anh. Anh cũng biết là làm thế không đúng nhưng anh không thể buông tay cô nữa rồi. Anh chỉ muốn trong thế giới của cô chỉ có anh....
Anh đã để cho cô tự do 5 năm rồi. Bây giờ đã đến lúc anh bắt cô lại, để cho cô chỉ có thể nghĩ về anh, để ý chỉ mình anh thôi.
Nhìn cô nói cười vui vẻ bên bọn họ, anh quay lưng bước đi tính toán cho việc mai sau anh sẽ làm thế nào để cô yêu lại anh.
Đang nói chuyện cùng mọi người, bỗng dưng cô cảm thấy một trận rùng mình, không phải là cô bị ốm thật đó chứ....
Cô còn không biết mình là con mồi của anh, dù cô có dãy dụa thế nào thì cũng không thoát khỏi tầm ngắm của tên thợ săn là anh.
Trọng Sinh Để Quên AnhTác giả: Nhỏ CherryTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhCô - Thượng Quan Minh Nguyệt đã yêu anh 10 năm. Cô đã lợi dụng lúc gia đình anh gặp khó khăn để ép anh kết hôn với cô. Cô cứ nghĩ là nếu hai người lấy nhau thì sau một thời gian anh sẽ yêu cô thôi. Nhưng cô đã lầm. Đã 1 năm kể từ khi cô ấy - bạn gái cũ của anh về nước. Cô biết anh rất yêu cô ấy nhưng cô vẫn muốn có được anh. Cô biết thế là ích kỉ nhưng cô đã quá yêu anh, yêu đến nỗi không thể kiềm chế được. Cô cũng biết anh để cho cô ấy vào công ti làm thư kí cho anh nhưng cô không ngờ anh lại ngoại tình. Đúng ngoại tình. Cô biết anh yêu cô ấy nên nhẫn nhịn. Nhưng bỗng một hôm cô ta mặt dày chạy đến nhà cô,mắng chửi cô: - Cô đúng là không biết xấu hổ ép Phong kết hôn với cô chứ. Tại sao cô lại có thể vô sỉ đến nỗi cướp bạn trai của người khác chứ. Cô biết những điều cô ta nói là thật nên cũng nhẫn nhịn. Nhưng cô ta thấy cô không nói lại càng lấn tới: - Hết nói nổi chứ gì. Cô cũng không muốn cãi cọ với cô ta nên im lặng. - Cô có phải thiếu đàn ông lắm không? Nếu thiếu thì để tôi gọi… Trong đại sảnh sân bay, cha mẹ cô, Nha Nha, Hàn Thiên đang tìm kiếm cô. Bỗng một trận xôn xao làm cho họ chú ý.Giữa những người đi lại hối hả, bỗng có một đôi nam nữ thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó, chàng trai là người ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, da trắng, có chiều cao vượt trội hơn tất cẳ mọi người ở đây. Còn cô gái là người phương Đông nhỏ nhắn, xinh xắn. Mái tóc đen dài được uốn xoăn phần đuôi làm cho cô lộ ra vẻ quý phái. Chiếc đầm đuôi cá như có như không lộ ra những đường cong hoàn hảo của cơ thể. Cả người cô toát lên sự tao nhã, quyến rũ.Nhìn thấy cô gái đó, bốn người vô cùng xúc động. Qua 5 năm không gặp mặt cô càng lúc càng trưởng thành hơn. Và cũng càng lúc càng chói mắt hơn. Cô cũng nhìn thấy cha mẹ và hai người bạn của mình, vội vàng lôi kéo Jack chạy đến chỗ họ.Cô thấy hốc mắt cay cay, đã 5 năm ròi mới được gặp mặt họ. Cho dù thời gian 5 năm kia cô cũng liên lạc với họ nhưng vẫn không thể nào bằng được người thật.Mẹ cô tiến lên ôm cô vào lòng, khóe mắt bà cũng ươn ướt. Con gái bà đã lớn thật rồi. Cảm khái một lúc, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Jack, đây là bạn trai của cô hả?Thấy mọi người tập trung ánh mắt vào Jack cô mới nhớ ra hình như là cô chưa giới thiệu Jack a.- Mọi người, đây là Jack, bạn của con. Anh ấy là nhà thiết kế trang sức đó.- À, vậy sao?Cha mẹ cô buồn rầu, cứ tưởng là có con rể rồi chứ. Như ông bà biết, kể từ năm cô bị tên nhóc kia từ chối rồi lại không yêu ai nữa a. Không biết đến lúc nào ông bà mới có thể bế cháu ngoại đâu.Không biết suy nghĩ của cha mẹ mình, cô giới thiệu Jack với từng người, khi cô giới thiệu đến Hàn Thiên, mắt Jack lòe lóe sáng. Khỏi phải nghĩ cô cũng biết Jack đang nghĩ gì. Cô ghé mặt đến gần Jack và cảnh cáo Jack:- Anh không được ép buộc cậu ấy đâu, hình như cậu ấy cũng không yêu người đồng giới đâu. Anh mà biểu hiện khác thường thì chết với em.Cô nói rồi nhéo nhẹ tai Jack với ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo. Nếu Jack có hành động gì không vừa ý cô yhif cô sẽ véo anh cho coi. Jack đành phải sợ sệt thành thật gật đầu.- Má ơi, Alice đáng sợ quá... hu...hu.Đó chính là tiếng lòng của bạn nhỏ nào đó.Nhưng người khác nhìn vào hai người thì chỉ thấy cô đang áp sát vào Jack nói lời ái muội. Cha mẹ cô nhìn thấy thì mừng thầm, đúng là bạn trai rồi mà lại không dám nhận.Nha Nha thì thầm nghĩ chết rồi, cô đã bảo tên kia ra đón Minh Nguyệt rồi. A di đà phật, mong là tên kia bận việc không tới.Nhưng hình như Phật Tổ không nghe thấy lời cầu khẩn của Nha Nha. Anh đã đến đây từ khi cô đi ra chỗ bọn họ rồi. Anh cũng nhìn thấy cô thân mật với tên đàn ông ngoại quốc kia.Anh không thể tin được, cô chẳng phải yêu anh sao? Hay bây giờ cô đã không còn yêu anh nữa rồi? Chỉ nghĩ như vậy anh lòng anh như có ai đó hung hăng cấu xé.Không thể như thế được, cho dù phải trói cô bên người anh cũng không muốn cô yêu ai khác ngoài anh. Anh cũng biết là làm thế không đúng nhưng anh không thể buông tay cô nữa rồi. Anh chỉ muốn trong thế giới của cô chỉ có anh....Anh đã để cho cô tự do 5 năm rồi. Bây giờ đã đến lúc anh bắt cô lại, để cho cô chỉ có thể nghĩ về anh, để ý chỉ mình anh thôi.Nhìn cô nói cười vui vẻ bên bọn họ, anh quay lưng bước đi tính toán cho việc mai sau anh sẽ làm thế nào để cô yêu lại anh.Đang nói chuyện cùng mọi người, bỗng dưng cô cảm thấy một trận rùng mình, không phải là cô bị ốm thật đó chứ....Cô còn không biết mình là con mồi của anh, dù cô có dãy dụa thế nào thì cũng không thoát khỏi tầm ngắm của tên thợ săn là anh.