"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá…
Chương 22: Tổng tài và thực tập sinh (21)
Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam ThầnTác giả: Cố Song SongTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá… Nam nhân nghe nữ hài nói, thân mình cứng đơ không dám động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng.Cô ấy nói thích hắn.Hắn không phải đơn phương tương tư.Người ta nói lời khi say đều là lời nói thật, hắn có phải có thể cho rằng, trong nữ hài lòng ngực thật sự có cảm giác với hắn?Thân thể mềm ấm trong lòng, Hà Khải Thịnh mãn tâm mãn nhãn, trong lòng ngo ngoe rục rịch, rồi lại đến bận tâm tuổi tác Sở Phù mà cái gì cũng không dám làm.Hắn còn có chút ảo não, tỏ tình gì đó, nên là hắn nói trước mới đúng. Dù gì hắn cũng là đàn ông.Hắn cũng không phải người coi trọng chủ nghĩa đại nam tử, không quá quan tâm đến mấy cái như quyền chủ động trong mối quan hệ. Đừng nói là nàng đòi, hắn nguyện ý đem quyền chủ động nhường cho nàng.Chỉ là hắn già đầu như vậy, lại bỡ ngỡ trong chuyện tình cảm.Môi khép khép mở mở như muốn nói gì, nhưng là cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.Thôi, đứa nhỏ này uống say, ngày mai không chắc đã nhớ được chuyện này.Chờ đến lúc tốt nghiệp, hắn lại chính thức tỏ tình một lần đi.Tỉnh táo mà tỏ tình.Sở Phù vốn thực sự có vài phần men say, nhưng không đến mức thật sự mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết. lúc Hà Khải Thịnh mở của sổ xe, bên ngoài gió lạnh rót vào, bị thổi một hồi, men say đã hoàn toàn biến mất.Chỉ là trên mặt còn mang theo vài phần hồng nhạt, còn có một tia mị sắc.Nàng cố ý, cố ý uống xong ly rượu kia, sau đó thừa dịp say rượu tỏ tình.Nàng trên mặt một mảnh mông lung, không hề có mơ hồ rụt rè ngày xưa, lăng lăng mà nhìn chằm chằm nam nhân.Sở Phù nhìn Hà Khải Thịnh hơi giật mình rồi sau đó bình tĩnh lại, môi khép mở rồi cuối cùng chỉ phun ra tiếng thở dài.Tầng ửng đỏ trên khuôn mặt mất đi, đôi mắt sang ngời lại trầm xuống: "Quả nhiên......"Vẫn là không được sao?Sở Phù đoan đoan chính chính mà ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay Hà Khải Thịnh, cười khổ một tiếng, ánh mắt trốn tránh.Cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mang theo hiểu rõ cùng kiên định: "Xin lỗi, Hà tiên sinh, tôi nghĩ mình không thể chấp nhận hảo ý của tiên sinh, không thể đảm nhiệm vị trí trợ lý này."Hà Khải Thịnh lại cứng đờ, hắn không biết vì sao cái người phút trước vừa mới đỏ mặt tỏ tình với hắn, phút sau liền nghiêm mặt quang minh chính đại nói vậy!Hơn nữa, lúc trước không phải là kêu hắn "A thịnh" sao? Sao nháy mắt lại biến trở về xưng hô xa lạ "Hà tiên sinh"?Hay đây là say rượu không nói lý?Hắn không biết làm sao, đành phải khô cằn hỏi: "Vì sao?"Sở Phù cười khổ: "Tôi, không có khả năng đem vấn đề tình cảm cùng vấn đề công việc hoàn toàn phân chia, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất...... Nếu tiên sinh để ý, ta có thể từ......""Không!" Hà Khải Thịnh lập tức đánh gãy nàng, muốn từ chức? Sao có thể!Nàng đã bỏ làm gia sư, nếu lại từ chức rời công ty, hắn như thế nào cùng nàng thân cận!Nhưng mà muốn hắn nói mềm nói lời âu yếm, hắn lại nói không nên lời.Cuối cùng, hắn đành phải nói: "Trước mắt không tìm thấy người thế vị trí, tình huống em biết."Triệu bí thư ở cùng đã nói qua tình hình, nàng đương nhiên là biết. Nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về nhà."Hà Khải Thịnh nhấp môi, "Được."
Nam nhân nghe nữ hài nói, thân mình cứng đơ không dám động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng.
Cô ấy nói thích hắn.
Hắn không phải đơn phương tương tư.
Người ta nói lời khi say đều là lời nói thật, hắn có phải có thể cho rằng, trong nữ hài lòng ngực thật sự có cảm giác với hắn?
Thân thể mềm ấm trong lòng, Hà Khải Thịnh mãn tâm mãn nhãn, trong lòng ngo ngoe rục rịch, rồi lại đến bận tâm tuổi tác Sở Phù mà cái gì cũng không dám làm.
Hắn còn có chút ảo não, tỏ tình gì đó, nên là hắn nói trước mới đúng. Dù gì hắn cũng là đàn ông.
Hắn cũng không phải người coi trọng chủ nghĩa đại nam tử, không quá quan tâm đến mấy cái như quyền chủ động trong mối quan hệ. Đừng nói là nàng đòi, hắn nguyện ý đem quyền chủ động nhường cho nàng.
Chỉ là hắn già đầu như vậy, lại bỡ ngỡ trong chuyện tình cảm.
Môi khép khép mở mở như muốn nói gì, nhưng là cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Thôi, đứa nhỏ này uống say, ngày mai không chắc đã nhớ được chuyện này.
Chờ đến lúc tốt nghiệp, hắn lại chính thức tỏ tình một lần đi.
Tỉnh táo mà tỏ tình.
Sở Phù vốn thực sự có vài phần men say, nhưng không đến mức thật sự mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết. lúc Hà Khải Thịnh mở của sổ xe, bên ngoài gió lạnh rót vào, bị thổi một hồi, men say đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ là trên mặt còn mang theo vài phần hồng nhạt, còn có một tia mị sắc.
Nàng cố ý, cố ý uống xong ly rượu kia, sau đó thừa dịp say rượu tỏ tình.
Nàng trên mặt một mảnh mông lung, không hề có mơ hồ rụt rè ngày xưa, lăng lăng mà nhìn chằm chằm nam nhân.
Sở Phù nhìn Hà Khải Thịnh hơi giật mình rồi sau đó bình tĩnh lại, môi khép mở rồi cuối cùng chỉ phun ra tiếng thở dài.
Tầng ửng đỏ trên khuôn mặt mất đi, đôi mắt sang ngời lại trầm xuống: "Quả nhiên......"
Vẫn là không được sao?
Sở Phù đoan đoan chính chính mà ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay Hà Khải Thịnh, cười khổ một tiếng, ánh mắt trốn tránh.
Cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mang theo hiểu rõ cùng kiên định: "Xin lỗi, Hà tiên sinh, tôi nghĩ mình không thể chấp nhận hảo ý của tiên sinh, không thể đảm nhiệm vị trí trợ lý này."
Hà Khải Thịnh lại cứng đờ, hắn không biết vì sao cái người phút trước vừa mới đỏ mặt tỏ tình với hắn, phút sau liền nghiêm mặt quang minh chính đại nói vậy!
Hơn nữa, lúc trước không phải là kêu hắn "A thịnh" sao? Sao nháy mắt lại biến trở về xưng hô xa lạ "Hà tiên sinh"?
Hay đây là say rượu không nói lý?
Hắn không biết làm sao, đành phải khô cằn hỏi: "Vì sao?"
Sở Phù cười khổ: "Tôi, không có khả năng đem vấn đề tình cảm cùng vấn đề công việc hoàn toàn phân chia, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất...... Nếu tiên sinh để ý, ta có thể từ......"
"Không!" Hà Khải Thịnh lập tức đánh gãy nàng, muốn từ chức? Sao có thể!
Nàng đã bỏ làm gia sư, nếu lại từ chức rời công ty, hắn như thế nào cùng nàng thân cận!
Nhưng mà muốn hắn nói mềm nói lời âu yếm, hắn lại nói không nên lời.
Cuối cùng, hắn đành phải nói: "Trước mắt không tìm thấy người thế vị trí, tình huống em biết."
Triệu bí thư ở cùng đã nói qua tình hình, nàng đương nhiên là biết. Nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về nhà."
Hà Khải Thịnh nhấp môi, "Được."
Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam ThầnTác giả: Cố Song SongTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá… Nam nhân nghe nữ hài nói, thân mình cứng đơ không dám động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng.Cô ấy nói thích hắn.Hắn không phải đơn phương tương tư.Người ta nói lời khi say đều là lời nói thật, hắn có phải có thể cho rằng, trong nữ hài lòng ngực thật sự có cảm giác với hắn?Thân thể mềm ấm trong lòng, Hà Khải Thịnh mãn tâm mãn nhãn, trong lòng ngo ngoe rục rịch, rồi lại đến bận tâm tuổi tác Sở Phù mà cái gì cũng không dám làm.Hắn còn có chút ảo não, tỏ tình gì đó, nên là hắn nói trước mới đúng. Dù gì hắn cũng là đàn ông.Hắn cũng không phải người coi trọng chủ nghĩa đại nam tử, không quá quan tâm đến mấy cái như quyền chủ động trong mối quan hệ. Đừng nói là nàng đòi, hắn nguyện ý đem quyền chủ động nhường cho nàng.Chỉ là hắn già đầu như vậy, lại bỡ ngỡ trong chuyện tình cảm.Môi khép khép mở mở như muốn nói gì, nhưng là cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.Thôi, đứa nhỏ này uống say, ngày mai không chắc đã nhớ được chuyện này.Chờ đến lúc tốt nghiệp, hắn lại chính thức tỏ tình một lần đi.Tỉnh táo mà tỏ tình.Sở Phù vốn thực sự có vài phần men say, nhưng không đến mức thật sự mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết. lúc Hà Khải Thịnh mở của sổ xe, bên ngoài gió lạnh rót vào, bị thổi một hồi, men say đã hoàn toàn biến mất.Chỉ là trên mặt còn mang theo vài phần hồng nhạt, còn có một tia mị sắc.Nàng cố ý, cố ý uống xong ly rượu kia, sau đó thừa dịp say rượu tỏ tình.Nàng trên mặt một mảnh mông lung, không hề có mơ hồ rụt rè ngày xưa, lăng lăng mà nhìn chằm chằm nam nhân.Sở Phù nhìn Hà Khải Thịnh hơi giật mình rồi sau đó bình tĩnh lại, môi khép mở rồi cuối cùng chỉ phun ra tiếng thở dài.Tầng ửng đỏ trên khuôn mặt mất đi, đôi mắt sang ngời lại trầm xuống: "Quả nhiên......"Vẫn là không được sao?Sở Phù đoan đoan chính chính mà ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay Hà Khải Thịnh, cười khổ một tiếng, ánh mắt trốn tránh.Cuối cùng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mang theo hiểu rõ cùng kiên định: "Xin lỗi, Hà tiên sinh, tôi nghĩ mình không thể chấp nhận hảo ý của tiên sinh, không thể đảm nhiệm vị trí trợ lý này."Hà Khải Thịnh lại cứng đờ, hắn không biết vì sao cái người phút trước vừa mới đỏ mặt tỏ tình với hắn, phút sau liền nghiêm mặt quang minh chính đại nói vậy!Hơn nữa, lúc trước không phải là kêu hắn "A thịnh" sao? Sao nháy mắt lại biến trở về xưng hô xa lạ "Hà tiên sinh"?Hay đây là say rượu không nói lý?Hắn không biết làm sao, đành phải khô cằn hỏi: "Vì sao?"Sở Phù cười khổ: "Tôi, không có khả năng đem vấn đề tình cảm cùng vấn đề công việc hoàn toàn phân chia, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất...... Nếu tiên sinh để ý, ta có thể từ......""Không!" Hà Khải Thịnh lập tức đánh gãy nàng, muốn từ chức? Sao có thể!Nàng đã bỏ làm gia sư, nếu lại từ chức rời công ty, hắn như thế nào cùng nàng thân cận!Nhưng mà muốn hắn nói mềm nói lời âu yếm, hắn lại nói không nên lời.Cuối cùng, hắn đành phải nói: "Trước mắt không tìm thấy người thế vị trí, tình huống em biết."Triệu bí thư ở cùng đã nói qua tình hình, nàng đương nhiên là biết. Nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về nhà."Hà Khải Thịnh nhấp môi, "Được."