"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá…
Chương 42: Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh 12
Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam ThầnTác giả: Cố Song SongTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá… "Vì sao?" Thân Dục Chi nhìn cô.Sở Phù giương mắt nhìn lại, dường như có chút tức giận, "Anh dám nói anh không có một chút tư tâm nào trong lòng?"Không một chút tư tâm? Nếu hỏi hắn câu này ngày hôm qua, có lẽ hắn đã có thể nhanh chóng trả lời, không chút nghĩ ngợi, còn hiện tại, hắn không thể.Không phải là không dám mà là không thể.Thân Dục Chi không muốn lừa cô, là hắn không kiểm soát được bản thân, làm ra chuyệ n này.Nhìn bộ dáng trầm mặc của Thân Dục Chi, Sở Phù liền minh bạch, người này quả nhiên có tư tâm!Nhưng không biết là do lòng tự trọng hay vẫn là do muốn chịu trách nhiệm với cô, hắn không dám thừa nhận cũng không phủ nhận điều gì, chỉ có thể lấy trầm mặc ứng đối."Anh xem đi! Anh......" Lời nói còn chưa nói xong, Sở Phù bỗng nhiên đầu óc hôn mê, hai mắt tối sầm, ngã xuống.Ngã vào trên giường cũng không đau, Thân Dục Chi nhìn nữ hài bỗng nhiên ngất đi thì cả kinh, vội vàng duỗi tay kéo người cô, lại xem nhẹ việc hai người lúc này đều trần như nhộng, một động tác như vậy không khống chế được thân thể, dán người lên trên da thịt trơn bóng của đối phương.Xúc cảm ôn hoạt mỹ diệu lại lần nữa đánh thức kí ức đêm qua còn sót lại, mặt Thân Dục Chi hơi đỏ lên, mìm môi, không biết phải làm sao.Người cô lúc này hơi nóng, trong phòng mở máy sưởi, còn đắp thêm chăn bông mà vẫn nóng như vậy, cực kỳ không bình thường, có lẽ là phát sốt rồi.Thân Dục Chi cưỡng bách chính mình rời tâm tư đặt lên chính sự, quên đi cảm giác như có như không câu lấy tâm trí hắn, rời giường, nhặt quần áo dưới đất lên.Tây trang và áo khoác đều bị ném dưới sà, nhưng cũng không nhắn nhúm lắm. Chỉ có áo sơ mị trắng đã bị nhăn, còn đứt vài khuy áo.Hắn cau mày nhìn phục sức của nữ cũng bị lẫn trong quần áo của mình, kiện váy hồng nhạt đêm qua bị nhúng nước một lần, sau đó lại bị xé nát, mà bên cạnh là đồ lót nữ, dường như dính chất lỏng kỳ quái, còn mang theo một cỗ hương vị...Trời mới biết ngày hôm qua bọn học đã làm những gì.Rõ ràng ban đầu còn có chút khắc chế, nhưng lúc sau tựa hồ.. quá mức phóng túng rồi.Hắn tìm điện thoại, gọi cho Dung Lộ Lễ, để hắn mang quần áo mới đến.Sau đó trầm mặc một lúc, nói tiếp, "Thuận tiện đi mua một bộ quần áo nữ đến, số đo...""Được lão đại, tuân lệnh lão đại." Dung Lộ Lễ vẻ mặt mờ ám đồng ý, vui vẻ ra cửa, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì ngẫu nhiên gặp được người quen.Vị chiến hữu kia nhìn thấy vẻ mặt sống trên đời không còn gì để luyến tiếc của Dung Lộ Lễ, nhịn không được hỏi: "Lang băm, có chuyện gì sao?"
"Vì sao?" Thân Dục Chi nhìn cô.
Sở Phù giương mắt nhìn lại, dường như có chút tức giận, "Anh dám nói anh không có một chút tư tâm nào trong lòng?"
Không một chút tư tâm? Nếu hỏi hắn câu này ngày hôm qua, có lẽ hắn đã có thể nhanh chóng trả lời, không chút nghĩ ngợi, còn hiện tại, hắn không thể.
Không phải là không dám mà là không thể.
Thân Dục Chi không muốn lừa cô, là hắn không kiểm soát được bản thân, làm ra chuyệ n này.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Thân Dục Chi, Sở Phù liền minh bạch, người này quả nhiên có tư tâm!
Nhưng không biết là do lòng tự trọng hay vẫn là do muốn chịu trách nhiệm với cô, hắn không dám thừa nhận cũng không phủ nhận điều gì, chỉ có thể lấy trầm mặc ứng đối.
"Anh xem đi! Anh......" Lời nói còn chưa nói xong, Sở Phù bỗng nhiên đầu óc hôn mê, hai mắt tối sầm, ngã xuống.
Ngã vào trên giường cũng không đau, Thân Dục Chi nhìn nữ hài bỗng nhiên ngất đi thì cả kinh, vội vàng duỗi tay kéo người cô, lại xem nhẹ việc hai người lúc này đều trần như nhộng, một động tác như vậy không khống chế được thân thể, dán người lên trên da thịt trơn bóng của đối phương.
Xúc cảm ôn hoạt mỹ diệu lại lần nữa đánh thức kí ức đêm qua còn sót lại, mặt Thân Dục Chi hơi đỏ lên, mìm môi, không biết phải làm sao.
Người cô lúc này hơi nóng, trong phòng mở máy sưởi, còn đắp thêm chăn bông mà vẫn nóng như vậy, cực kỳ không bình thường, có lẽ là phát sốt rồi.
Thân Dục Chi cưỡng bách chính mình rời tâm tư đặt lên chính sự, quên đi cảm giác như có như không câu lấy tâm trí hắn, rời giường, nhặt quần áo dưới đất lên.
Tây trang và áo khoác đều bị ném dưới sà, nhưng cũng không nhắn nhúm lắm. Chỉ có áo sơ mị trắng đã bị nhăn, còn đứt vài khuy áo.
Hắn cau mày nhìn phục sức của nữ cũng bị lẫn trong quần áo của mình, kiện váy hồng nhạt đêm qua bị nhúng nước một lần, sau đó lại bị xé nát, mà bên cạnh là đồ lót nữ, dường như dính chất lỏng kỳ quái, còn mang theo một cỗ hương vị...
Trời mới biết ngày hôm qua bọn học đã làm những gì.
Rõ ràng ban đầu còn có chút khắc chế, nhưng lúc sau tựa hồ.. quá mức phóng túng rồi.
Hắn tìm điện thoại, gọi cho Dung Lộ Lễ, để hắn mang quần áo mới đến.
Sau đó trầm mặc một lúc, nói tiếp, "Thuận tiện đi mua một bộ quần áo nữ đến, số đo..."
"Được lão đại, tuân lệnh lão đại." Dung Lộ Lễ vẻ mặt mờ ám đồng ý, vui vẻ ra cửa, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì ngẫu nhiên gặp được người quen.
Vị chiến hữu kia nhìn thấy vẻ mặt sống trên đời không còn gì để luyến tiếc của Dung Lộ Lễ, nhịn không được hỏi: "Lang băm, có chuyện gì sao?"
Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam ThầnTác giả: Cố Song SongTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Tiểu Phù, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặc, đừng làm loạn." Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Nhạc Linh từ điện thoại vang đến tai nàng. Nhưng trong mắt Sở Phù xẹt qua một tia bi ai. Nàng nghe rõ dưới lớp vỏ ôn nhu trong lời nói của hắn là sự mất kiên nhẫn và chán ghét. "Ngoan ngoãn nào Tiểu Phù anh đợi em suy nghĩ kĩ lại...... Hiện tại anh đang bận, có rảnh sẽ đến thăm em......" Người đàn ông ở thời điểm mày cần hắn che chở vỗ về lại lấy hai từ bận làm lý do tránh né mày, vậy hắn ta đâu còn chút lưu luyến nào trong tim nữa đâu? Sở Phù bên tay trái còn cầm tờ báo giải trí mà tiểu vệ sĩ kiêm fan cuồng của nàng mang đến, trên trang nhất hiện nay chiếm nhiều chỗ nhất đương nhiên là tin Tân ảnh hậu gặp phải tải nạn xe cộ! Chà chà, cái tiêu đề to đùng như đập thẳng vào mắt người khác " Tân Ảnh hậu gặp tai nạn xe thoát chết, thực hư chuyện bị hủy toàn bộ gương mặt". Trước kia nếu xảy ra loại chuyện này, công ty nhất định sẽ làm tốt quan hệ xã hội, sao có thể để loại này tin tức truyền bá… "Vì sao?" Thân Dục Chi nhìn cô.Sở Phù giương mắt nhìn lại, dường như có chút tức giận, "Anh dám nói anh không có một chút tư tâm nào trong lòng?"Không một chút tư tâm? Nếu hỏi hắn câu này ngày hôm qua, có lẽ hắn đã có thể nhanh chóng trả lời, không chút nghĩ ngợi, còn hiện tại, hắn không thể.Không phải là không dám mà là không thể.Thân Dục Chi không muốn lừa cô, là hắn không kiểm soát được bản thân, làm ra chuyệ n này.Nhìn bộ dáng trầm mặc của Thân Dục Chi, Sở Phù liền minh bạch, người này quả nhiên có tư tâm!Nhưng không biết là do lòng tự trọng hay vẫn là do muốn chịu trách nhiệm với cô, hắn không dám thừa nhận cũng không phủ nhận điều gì, chỉ có thể lấy trầm mặc ứng đối."Anh xem đi! Anh......" Lời nói còn chưa nói xong, Sở Phù bỗng nhiên đầu óc hôn mê, hai mắt tối sầm, ngã xuống.Ngã vào trên giường cũng không đau, Thân Dục Chi nhìn nữ hài bỗng nhiên ngất đi thì cả kinh, vội vàng duỗi tay kéo người cô, lại xem nhẹ việc hai người lúc này đều trần như nhộng, một động tác như vậy không khống chế được thân thể, dán người lên trên da thịt trơn bóng của đối phương.Xúc cảm ôn hoạt mỹ diệu lại lần nữa đánh thức kí ức đêm qua còn sót lại, mặt Thân Dục Chi hơi đỏ lên, mìm môi, không biết phải làm sao.Người cô lúc này hơi nóng, trong phòng mở máy sưởi, còn đắp thêm chăn bông mà vẫn nóng như vậy, cực kỳ không bình thường, có lẽ là phát sốt rồi.Thân Dục Chi cưỡng bách chính mình rời tâm tư đặt lên chính sự, quên đi cảm giác như có như không câu lấy tâm trí hắn, rời giường, nhặt quần áo dưới đất lên.Tây trang và áo khoác đều bị ném dưới sà, nhưng cũng không nhắn nhúm lắm. Chỉ có áo sơ mị trắng đã bị nhăn, còn đứt vài khuy áo.Hắn cau mày nhìn phục sức của nữ cũng bị lẫn trong quần áo của mình, kiện váy hồng nhạt đêm qua bị nhúng nước một lần, sau đó lại bị xé nát, mà bên cạnh là đồ lót nữ, dường như dính chất lỏng kỳ quái, còn mang theo một cỗ hương vị...Trời mới biết ngày hôm qua bọn học đã làm những gì.Rõ ràng ban đầu còn có chút khắc chế, nhưng lúc sau tựa hồ.. quá mức phóng túng rồi.Hắn tìm điện thoại, gọi cho Dung Lộ Lễ, để hắn mang quần áo mới đến.Sau đó trầm mặc một lúc, nói tiếp, "Thuận tiện đi mua một bộ quần áo nữ đến, số đo...""Được lão đại, tuân lệnh lão đại." Dung Lộ Lễ vẻ mặt mờ ám đồng ý, vui vẻ ra cửa, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì ngẫu nhiên gặp được người quen.Vị chiến hữu kia nhìn thấy vẻ mặt sống trên đời không còn gì để luyến tiếc của Dung Lộ Lễ, nhịn không được hỏi: "Lang băm, có chuyện gì sao?"