Cv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi…
Chương 82: Ảnh đế, li hôn đi (15)
Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc HóaTác giả: Phượng Lê CaoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi… Edit: Mạc Kỳ NguyệtBeta: LoBe___Ánh mắt cô sáng lên, nghĩ đến việc ở cùng nhau, còn phải lo lắng phải làm sao để dụ dỗ nam chủ, mang tới các loại thủ đoạn nham hiểm, không hợp đạo lý soa?Lật Manh hít sâu một cái, vén tay áo lên, định dụ dỗ ngay lập tức. Làm sao dụ dỗ... cái này... phải c** q**n áo. Cởi.... quần áo. Lật Manh nhìn cánh tay mình, nếu không thì, dùng cánh tay trần này đi dụ dỗ đi. Hẳn là có thể có... điểm chứ?Tần Quy Vân lau tóc xong, ném khăn mặt vào thùng mây bên cạnh rồi thờ ơ duỗi đầu ngón tay cài từng cúc áo. Áo ngủ quá rộng, dù đã cài hết cúc vẫn có thể nhìn thấy đường viền của xương quai xanh ẩn hiện. Con ngươi Tần Quy Vân thâm thúy, động tác từ tốn như một bức tranh. Vẻ mặt Lật Manh ngây ra, hoàn toàn không chú ý đối phương đẹp thế nào. Cô nghĩ, làm sao dụ dỗ đây?Tần Quy Vân nhìn cô gái đang cúi đầu, không để ý mình. Tần Quy Vân mím mím môi, dừng động tác, bên trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn mê người:"Quần áo quản gia đã mang đến, đang để trên bàn."Khuôn mặt Lật Manh lạnh lùng khó hiểu, không phải nam chủ nên chán ghét đuổi đánh cô sao? Chẳng lẽ là... cô vẫn chưa lộ mông?Rốt cuộc, đây là một nam chủ mạnh mẽ, trong lòng chán ghét cô nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cô phải làm cho hắn ghét hơn nữa mới được. Vì vậy, Lật Manh lập tức thể hiện bộ mặt thèm ch** n**c miếng... vẻ mặt cứng ngắc:"Anh Vân, anh thật tốt."Nhân tiện, đôi mắt lạnh nhạt của cô nhìn chằm chằm làn da mơ hồ lộ ra dưới cổ anh. Ừ, da dẻ tốt. Dùng kem dưỡng da? Lật Manh cảm thấy mình đã thể hiện xong bộ dạng thèm nhỏ dãi, sờ mũi cười ha ha hai tiếng:"Vậy em đi tắm."Nói xong, cô bước một bước nhỏ, thực sự nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ bên cạnh phòng tắm với một bộ áo ngủ, váy ngủ nữ. Áo lót được cuộn trong áo ngủ. Lật Manh:"..................."Mỗi lần đọc các loại tiểu thuyết, cô luôn cảm thấy quản gia mới là nhà sư quét rác trong truyền thuyết. Tất cả mọi thứ xuất hiện, không hề logic cũng không cần logic.Lật Manh tùy ý để balo nhỏ và điện thoại trên bàn rồi không cảm xúc ôm lấy quần áo mới. Chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng một chút rồi quay lại nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền ngọt ngào như đường:"Chờ em tắm xong, cùng nhau thử cảm giác nha."Nói xong, cô quay đầu lại, nụ cười biến thành mặt đơ đi vào phòng tắm. A, cô hi vọng nam chủ có thể nhìn thấu tâm tư thèm muốn của cô, để nam chủ đề phòng mục đích hiểm ác của cô. Hoàn mỹ.Cánh cửa bị đóng lại nhiều lần, thể hiện cô là người thô lỗ không có lễ giáo. Thật là hoàn mỹ! Trên chiếc bàn nhỏ trước cửa phòng tắm, điện thoại di động được đặt tùy ý trên balo bị đập mạnh bởi cánh cửa trực tiếp từ trên balo trượt xuống. Mắt nhìn thấy nó sắp bị rơi vỡ, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy. Điện thoại di động vô tình được chạm vào sáng lên. Điện thoại không khóa màn hình, hình ảnh trên weibo vẫn còn. Tần Quy Vân hạ mắt xuống, im lặng nhìn lướt qua, chợt dừng lại.- ----Bảo bảo của tiểu Vân đoàn------Đầu ngón tay trắng trẻo của anh ấn lại màn hình, màn hình vẫn sáng. Bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của cô, anh cũng không lướt xuống, chỉ nhìn thấy cô khoe khoang poster quảng cáo. -------- Được lão công ký tên... Chồng sao? Ban đầu, Tần lão gia đã nói cô là fan của anh, Tần Quy Vân không tin lắm, chỉ cảm thấy đó chẳng qua là một người phụ nữ muốn tiến vào hào môn. Kết quả, không nghĩ tới...Vẻ mặt Tần Quy Vân lạnh nhạt, đặt điện thoại di động vào balo rồi thở phào nhẹ nhõm đi về giường, lỗ tai hơi đỏ. Anh duỗi tay cầm một quyển sách dày, mở ra và nâng lên, che đi khuôn mặt đang nóng dần.Lật Manh chiến đấu với việc tắm rửa, tóc còn không gội. Sáng sớm ra ngoài đã gội đầu, một ngày gội đầu 2 lần để cho trọc luôn không? Cô hít sâu, tiếp theo sẽ bị sói đuổi, chạy qua ba con đường. Vai nữ phụ ác độc thật khổ cực.Nếu có thể chọn, cô sẽ không làm nữ phụ xấu xa---- muốn làm bia đỡ đạn cơ. Ở mỗi cốt truyện đều phải chết đúng không? Chiến trường a, tang thi a, bị tàn sát a. Bia đỡ đạn chỉ cần đất nước có quốc hận, thù nhà, thiên tai, thảm họa là có thể ngoẻo đi ăn cơm hộp, không có lời kịch gì cả. Nghĩ đến liền thấy thoải mái.Lật Manh từng bước từng bước đi ra, bắt đầu có chút sốt sắng. Cô quấn khăn tắm, mặc nội y bên trong. Lật Manh dũng cảm mở cửa, liền nhìn thấy Tần Quy Vân đang xem sách ở trên giường. Không nói hai lời, cô dùng tốc độ không sợ chết chạy tới, đưa tay lấy quyển sách của anh ném đi. Nam nhân hình như hơi ngẩn người. Lật Manh không cho mình cơ hội hối hận, dùng hai tay nâng khuôn mặt đẹp trai của Tần Quy Vân lên, chu môi hôn xuống.
Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Ánh mắt cô sáng lên, nghĩ đến việc ở cùng nhau, còn phải lo lắng phải làm sao để dụ dỗ nam chủ, mang tới các loại thủ đoạn nham hiểm, không hợp đạo lý soa?
Lật Manh hít sâu một cái, vén tay áo lên, định dụ dỗ ngay lập tức. Làm sao dụ dỗ... cái này... phải c** q**n áo. Cởi.... quần áo. Lật Manh nhìn cánh tay mình, nếu không thì, dùng cánh tay trần này đi dụ dỗ đi. Hẳn là có thể có... điểm chứ?
Tần Quy Vân lau tóc xong, ném khăn mặt vào thùng mây bên cạnh rồi thờ ơ duỗi đầu ngón tay cài từng cúc áo. Áo ngủ quá rộng, dù đã cài hết cúc vẫn có thể nhìn thấy đường viền của xương quai xanh ẩn hiện. Con ngươi Tần Quy Vân thâm thúy, động tác từ tốn như một bức tranh. Vẻ mặt Lật Manh ngây ra, hoàn toàn không chú ý đối phương đẹp thế nào. Cô nghĩ, làm sao dụ dỗ đây?
Tần Quy Vân nhìn cô gái đang cúi đầu, không để ý mình. Tần Quy Vân mím mím môi, dừng động tác, bên trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn mê người:
"Quần áo quản gia đã mang đến, đang để trên bàn."
Khuôn mặt Lật Manh lạnh lùng khó hiểu, không phải nam chủ nên chán ghét đuổi đánh cô sao? Chẳng lẽ là... cô vẫn chưa lộ mông?
Rốt cuộc, đây là một nam chủ mạnh mẽ, trong lòng chán ghét cô nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cô phải làm cho hắn ghét hơn nữa mới được. Vì vậy, Lật Manh lập tức thể hiện bộ mặt thèm ch** n**c miếng... vẻ mặt cứng ngắc:
"Anh Vân, anh thật tốt."
Nhân tiện, đôi mắt lạnh nhạt của cô nhìn chằm chằm làn da mơ hồ lộ ra dưới cổ anh. Ừ, da dẻ tốt. Dùng kem dưỡng da? Lật Manh cảm thấy mình đã thể hiện xong bộ dạng thèm nhỏ dãi, sờ mũi cười ha ha hai tiếng:
"Vậy em đi tắm."
Nói xong, cô bước một bước nhỏ, thực sự nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ bên cạnh phòng tắm với một bộ áo ngủ, váy ngủ nữ. Áo lót được cuộn trong áo ngủ. Lật Manh:
"..................."
Mỗi lần đọc các loại tiểu thuyết, cô luôn cảm thấy quản gia mới là nhà sư quét rác trong truyền thuyết. Tất cả mọi thứ xuất hiện, không hề logic cũng không cần logic.
Lật Manh tùy ý để balo nhỏ và điện thoại trên bàn rồi không cảm xúc ôm lấy quần áo mới. Chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng một chút rồi quay lại nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền ngọt ngào như đường:
"Chờ em tắm xong, cùng nhau thử cảm giác nha."
Nói xong, cô quay đầu lại, nụ cười biến thành mặt đơ đi vào phòng tắm. A, cô hi vọng nam chủ có thể nhìn thấu tâm tư thèm muốn của cô, để nam chủ đề phòng mục đích hiểm ác của cô. Hoàn mỹ.
Cánh cửa bị đóng lại nhiều lần, thể hiện cô là người thô lỗ không có lễ giáo. Thật là hoàn mỹ! Trên chiếc bàn nhỏ trước cửa phòng tắm, điện thoại di động được đặt tùy ý trên balo bị đập mạnh bởi cánh cửa trực tiếp từ trên balo trượt xuống. Mắt nhìn thấy nó sắp bị rơi vỡ, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy. Điện thoại di động vô tình được chạm vào sáng lên. Điện thoại không khóa màn hình, hình ảnh trên weibo vẫn còn. Tần Quy Vân hạ mắt xuống, im lặng nhìn lướt qua, chợt dừng lại.
- ----Bảo bảo của tiểu Vân đoàn------
Đầu ngón tay trắng trẻo của anh ấn lại màn hình, màn hình vẫn sáng. Bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của cô, anh cũng không lướt xuống, chỉ nhìn thấy cô khoe khoang poster quảng cáo. -------- Được lão công ký tên... Chồng sao? Ban đầu, Tần lão gia đã nói cô là fan của anh, Tần Quy Vân không tin lắm, chỉ cảm thấy đó chẳng qua là một người phụ nữ muốn tiến vào hào môn. Kết quả, không nghĩ tới...
Vẻ mặt Tần Quy Vân lạnh nhạt, đặt điện thoại di động vào balo rồi thở phào nhẹ nhõm đi về giường, lỗ tai hơi đỏ. Anh duỗi tay cầm một quyển sách dày, mở ra và nâng lên, che đi khuôn mặt đang nóng dần.
Lật Manh chiến đấu với việc tắm rửa, tóc còn không gội. Sáng sớm ra ngoài đã gội đầu, một ngày gội đầu 2 lần để cho trọc luôn không? Cô hít sâu, tiếp theo sẽ bị sói đuổi, chạy qua ba con đường. Vai nữ phụ ác độc thật khổ cực.
Nếu có thể chọn, cô sẽ không làm nữ phụ xấu xa---- muốn làm bia đỡ đạn cơ. Ở mỗi cốt truyện đều phải chết đúng không? Chiến trường a, tang thi a, bị tàn sát a. Bia đỡ đạn chỉ cần đất nước có quốc hận, thù nhà, thiên tai, thảm họa là có thể ngoẻo đi ăn cơm hộp, không có lời kịch gì cả. Nghĩ đến liền thấy thoải mái.
Lật Manh từng bước từng bước đi ra, bắt đầu có chút sốt sắng. Cô quấn khăn tắm, mặc nội y bên trong. Lật Manh dũng cảm mở cửa, liền nhìn thấy Tần Quy Vân đang xem sách ở trên giường. Không nói hai lời, cô dùng tốc độ không sợ chết chạy tới, đưa tay lấy quyển sách của anh ném đi. Nam nhân hình như hơi ngẩn người. Lật Manh không cho mình cơ hội hối hận, dùng hai tay nâng khuôn mặt đẹp trai của Tần Quy Vân lên, chu môi hôn xuống.
Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc HóaTác giả: Phượng Lê CaoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi… Edit: Mạc Kỳ NguyệtBeta: LoBe___Ánh mắt cô sáng lên, nghĩ đến việc ở cùng nhau, còn phải lo lắng phải làm sao để dụ dỗ nam chủ, mang tới các loại thủ đoạn nham hiểm, không hợp đạo lý soa?Lật Manh hít sâu một cái, vén tay áo lên, định dụ dỗ ngay lập tức. Làm sao dụ dỗ... cái này... phải c** q**n áo. Cởi.... quần áo. Lật Manh nhìn cánh tay mình, nếu không thì, dùng cánh tay trần này đi dụ dỗ đi. Hẳn là có thể có... điểm chứ?Tần Quy Vân lau tóc xong, ném khăn mặt vào thùng mây bên cạnh rồi thờ ơ duỗi đầu ngón tay cài từng cúc áo. Áo ngủ quá rộng, dù đã cài hết cúc vẫn có thể nhìn thấy đường viền của xương quai xanh ẩn hiện. Con ngươi Tần Quy Vân thâm thúy, động tác từ tốn như một bức tranh. Vẻ mặt Lật Manh ngây ra, hoàn toàn không chú ý đối phương đẹp thế nào. Cô nghĩ, làm sao dụ dỗ đây?Tần Quy Vân nhìn cô gái đang cúi đầu, không để ý mình. Tần Quy Vân mím mím môi, dừng động tác, bên trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn mê người:"Quần áo quản gia đã mang đến, đang để trên bàn."Khuôn mặt Lật Manh lạnh lùng khó hiểu, không phải nam chủ nên chán ghét đuổi đánh cô sao? Chẳng lẽ là... cô vẫn chưa lộ mông?Rốt cuộc, đây là một nam chủ mạnh mẽ, trong lòng chán ghét cô nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cô phải làm cho hắn ghét hơn nữa mới được. Vì vậy, Lật Manh lập tức thể hiện bộ mặt thèm ch** n**c miếng... vẻ mặt cứng ngắc:"Anh Vân, anh thật tốt."Nhân tiện, đôi mắt lạnh nhạt của cô nhìn chằm chằm làn da mơ hồ lộ ra dưới cổ anh. Ừ, da dẻ tốt. Dùng kem dưỡng da? Lật Manh cảm thấy mình đã thể hiện xong bộ dạng thèm nhỏ dãi, sờ mũi cười ha ha hai tiếng:"Vậy em đi tắm."Nói xong, cô bước một bước nhỏ, thực sự nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ bên cạnh phòng tắm với một bộ áo ngủ, váy ngủ nữ. Áo lót được cuộn trong áo ngủ. Lật Manh:"..................."Mỗi lần đọc các loại tiểu thuyết, cô luôn cảm thấy quản gia mới là nhà sư quét rác trong truyền thuyết. Tất cả mọi thứ xuất hiện, không hề logic cũng không cần logic.Lật Manh tùy ý để balo nhỏ và điện thoại trên bàn rồi không cảm xúc ôm lấy quần áo mới. Chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng một chút rồi quay lại nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền ngọt ngào như đường:"Chờ em tắm xong, cùng nhau thử cảm giác nha."Nói xong, cô quay đầu lại, nụ cười biến thành mặt đơ đi vào phòng tắm. A, cô hi vọng nam chủ có thể nhìn thấu tâm tư thèm muốn của cô, để nam chủ đề phòng mục đích hiểm ác của cô. Hoàn mỹ.Cánh cửa bị đóng lại nhiều lần, thể hiện cô là người thô lỗ không có lễ giáo. Thật là hoàn mỹ! Trên chiếc bàn nhỏ trước cửa phòng tắm, điện thoại di động được đặt tùy ý trên balo bị đập mạnh bởi cánh cửa trực tiếp từ trên balo trượt xuống. Mắt nhìn thấy nó sắp bị rơi vỡ, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy. Điện thoại di động vô tình được chạm vào sáng lên. Điện thoại không khóa màn hình, hình ảnh trên weibo vẫn còn. Tần Quy Vân hạ mắt xuống, im lặng nhìn lướt qua, chợt dừng lại.- ----Bảo bảo của tiểu Vân đoàn------Đầu ngón tay trắng trẻo của anh ấn lại màn hình, màn hình vẫn sáng. Bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của cô, anh cũng không lướt xuống, chỉ nhìn thấy cô khoe khoang poster quảng cáo. -------- Được lão công ký tên... Chồng sao? Ban đầu, Tần lão gia đã nói cô là fan của anh, Tần Quy Vân không tin lắm, chỉ cảm thấy đó chẳng qua là một người phụ nữ muốn tiến vào hào môn. Kết quả, không nghĩ tới...Vẻ mặt Tần Quy Vân lạnh nhạt, đặt điện thoại di động vào balo rồi thở phào nhẹ nhõm đi về giường, lỗ tai hơi đỏ. Anh duỗi tay cầm một quyển sách dày, mở ra và nâng lên, che đi khuôn mặt đang nóng dần.Lật Manh chiến đấu với việc tắm rửa, tóc còn không gội. Sáng sớm ra ngoài đã gội đầu, một ngày gội đầu 2 lần để cho trọc luôn không? Cô hít sâu, tiếp theo sẽ bị sói đuổi, chạy qua ba con đường. Vai nữ phụ ác độc thật khổ cực.Nếu có thể chọn, cô sẽ không làm nữ phụ xấu xa---- muốn làm bia đỡ đạn cơ. Ở mỗi cốt truyện đều phải chết đúng không? Chiến trường a, tang thi a, bị tàn sát a. Bia đỡ đạn chỉ cần đất nước có quốc hận, thù nhà, thiên tai, thảm họa là có thể ngoẻo đi ăn cơm hộp, không có lời kịch gì cả. Nghĩ đến liền thấy thoải mái.Lật Manh từng bước từng bước đi ra, bắt đầu có chút sốt sắng. Cô quấn khăn tắm, mặc nội y bên trong. Lật Manh dũng cảm mở cửa, liền nhìn thấy Tần Quy Vân đang xem sách ở trên giường. Không nói hai lời, cô dùng tốc độ không sợ chết chạy tới, đưa tay lấy quyển sách của anh ném đi. Nam nhân hình như hơi ngẩn người. Lật Manh không cho mình cơ hội hối hận, dùng hai tay nâng khuôn mặt đẹp trai của Tần Quy Vân lên, chu môi hôn xuống.