Tác giả:

Cv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi…

Chương 179: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (32)

Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc HóaTác giả: Phượng Lê CaoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi… Edit: Y SongBeta: LoBe___Lật Manh khẽ thở ra một hơi, mới lộ ra một tia mỉm cười, nghiêm túc phản bác."Không, Lật Manh."Serrill nghe thấy cái tên xa lạ này, nhịn không được lặp lại, "Lệ Mộng......"Lật Manh nghiêm túc sửa đúng: "Lật Manh."Đầu lưỡi của đứa nhỏ khẽ l**m l**m hàm răng, mới nghiêm túc nói: "Lật Manh."Lật Manh gật đầu, "Đây mới là tên thật của chị, cái tên Mary Lật kia là tên giả bên ngoài thôi."Serrill nhẹ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười tùy ý, "À, mọi người đều biết tên thật của người hả?"Lật Manh đạm nhiên nói: "Cũng chỉ có nhóc biết."Serrill giật mình một lúc, mới không được tự nhiên c*n m** d***, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện một tia đỏ ửng. Hắn chưa khôi phục trạng thái huyết tộc thành niên. Phản ứng còn sót lại của hình thái đứa trẻ nhân loại vẫn sẽ xuất hiện.Thật là phiền phức, Serrill lạnh lùng nhe răng ra, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười nơi khóe miệng.Be: Đã nghiện còn ngạiLật Manh thấy cuối cùng nhóc con cũng vui vẻ, bình tĩnh tiếp tục xuống giường. Kết quả sau đó, Serrill lại mạnh mẽ túm chặt làn váy cô.Lật Manh: "......"Mặc váy đúng là phiền phức.Lật Manh có chút kỳ quái quay đầu lại, vừa muốn hỏi có chuyện gì vậy. Thì đã thấy đứa trẻ trước mặt, trên hai má trắng sữa đỏ ửng, nhóc nhỏ giọng nói thầm."Nhũ danh của ta là Tây Nhĩ."Lật Manh sửng sốt, Hỉ Nhi? À không, là Tây Nhĩ đúng không.(Tây Nhĩ và Hỉ Nhi có phát âm gần giống nhau nên bả bị nhầm á)Cô mới vừa tự hỏi liệu mình có nghe đúng hay không, lại nghe thấy thanh âm ngây thơ của Serrill nhàn nhạt vang lên."Chỉ có ngươi biết."Lật Manh trầm mặc một lúc, mới gật đầu, "Ừm, chị sẽ không nói tên của nhóc nói cho người khác đâu."Bình thường khi đứa nhỏ nói chỉ có chị biết chính là muốn giữ bí mật. Tuy rằng không biết tên có cái gì tốt để giữ. Nhưng được thôi, cô sẽ không nói cho ai.Serrill: "......"Tuy rằng trong nhất thời Lật Manh bị hoa mắt chóng mặt, tay chân nhũn ra. Nhưng rất nhanh liền khôi phục, cô xuống giường bắt đầu chải chuốt lại bộ đồ hầu gái lộn xộn trên người.Môi mỏng của Serrill mím lại, cũng ngồi vào mép giường, chân nhẹ gõ chân giường.Sau đó thanh âm hắn chậm rãi vang lên, "Ngươi cho ta ăn no rồi, ta sẽ nói cho cô biết bí mật của đế vương huyết tộc."Lật Manh lắc lắc váy, sau đó không thèm để ý hỏi: "Bí mật gì?"Serrill trầm mặc, âm thanh nhỏ xuống, "Hắn ta...... Thích đồ ngọt."Lật Manh ngừng một chút, ừm, bí mật này?Cảm giác càng như là lời trẻ nhỏ vô căn cứ, xem ra xác thật đứa nhỏ này không biết bí mật gì, cho nên Lật Manh không chút để ý nói: "Được, chị biết rồi."Cô vừa nói, vừa lấy thuốc hóa huyết tộc, lần này không có cơ hội cải thiện thuốc, chờ tới lần sau trở về nghiên cứu tiếp vậy.Cô đưa thuốc hóa huyết tộc tới bên miệng, liền nghe được âm thanh mềm mại của đứa trẻ phía sau, tựa như có chút chần chờ."Vậy ngươi...... Muốn dùng sắc dụ với đế vương huyết tộc à?"Lật Manh đã uống xong thuốc hoàn, cô miễn cưỡng nói: "Không vội, đầu tiên đưa nhóc trở về đã."Để thuốc hoàn phát huy tác dụng thì cần một khoảng thời gian, vừa đúng lúc cô trở lại lâu đài là có thể khôi phục vẻ ngoài huyết tộc.Serrill sửng sốt, "Trở về?"Lật Manh tùy ý quay đầu lại, màu sắc xinh đẹp trong mắt xuất hiện một tia ý cười, như là trêu chọc hắn.Ngữ khí có chút không thèm để ý."Đúng vậy, không quay về thì sao sắc dụ đế vương được chứ.."Những lời này, làm vị đế vương nhỏ bé ngồi ở trên giường trầm mặc, sau đó hắn yên lặng cúi đầu, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: "Ừm, được."Lật Manh ôm đứa nhỏ suốt đêm, lại ngồi trên xe ngựa thuê. Không có cách nào, đứa bé dễ thương thì dễ thương, nhưng thân phận quá nguy hiểm. Nếu bị người của Thánh Minh biết được nhóc là huyết tộc chắc chắn bị trói đi làm BBQ nướng.Cô vẫn nên nhanh chóng đưa đứa bé đáng yêu này về, không chừng cha mẹ huyết tộc của nhóc đang vội vàng tìm nhóc đấy.Serrill vô cùng an tĩnh, hắn ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc Lật Manh một cái. Ngay sau đó nhịn không được hạ mắt xuống, mặt lại bắt đầu nóng lên.Vội vàng trở về lâu đài như vậy là...... Muốn sắc dụ hắn sao?___Be: Còn 4 chương:(

Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Lật Manh khẽ thở ra một hơi, mới lộ ra một tia mỉm cười, nghiêm túc phản bác.

"Không, Lật Manh."

Serrill nghe thấy cái tên xa lạ này, nhịn không được lặp lại, "Lệ Mộng......"

Lật Manh nghiêm túc sửa đúng: "Lật Manh."

Đầu lưỡi của đứa nhỏ khẽ l**m l**m hàm răng, mới nghiêm túc nói: "Lật Manh."

Lật Manh gật đầu, "Đây mới là tên thật của chị, cái tên Mary Lật kia là tên giả bên ngoài thôi."

Serrill nhẹ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười tùy ý, "À, mọi người đều biết tên thật của người hả?"

Lật Manh đạm nhiên nói: "Cũng chỉ có nhóc biết."

Serrill giật mình một lúc, mới không được tự nhiên c*n m** d***, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện một tia đỏ ửng. Hắn chưa khôi phục trạng thái huyết tộc thành niên. Phản ứng còn sót lại của hình thái đứa trẻ nhân loại vẫn sẽ xuất hiện.

Thật là phiền phức, Serrill lạnh lùng nhe răng ra, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười nơi khóe miệng.

Be: Đã nghiện còn ngại

Lật Manh thấy cuối cùng nhóc con cũng vui vẻ, bình tĩnh tiếp tục xuống giường. Kết quả sau đó, Serrill lại mạnh mẽ túm chặt làn váy cô.

Lật Manh: "......"

Mặc váy đúng là phiền phức.

Lật Manh có chút kỳ quái quay đầu lại, vừa muốn hỏi có chuyện gì vậy. Thì đã thấy đứa trẻ trước mặt, trên hai má trắng sữa đỏ ửng, nhóc nhỏ giọng nói thầm.

"Nhũ danh của ta là Tây Nhĩ."

Lật Manh sửng sốt, Hỉ Nhi? À không, là Tây Nhĩ đúng không.

(Tây Nhĩ và Hỉ Nhi có phát âm gần giống nhau nên bả bị nhầm á)

Cô mới vừa tự hỏi liệu mình có nghe đúng hay không, lại nghe thấy thanh âm ngây thơ của Serrill nhàn nhạt vang lên.

"Chỉ có ngươi biết."

Lật Manh trầm mặc một lúc, mới gật đầu, "Ừm, chị sẽ không nói tên của nhóc nói cho người khác đâu."

Bình thường khi đứa nhỏ nói chỉ có chị biết chính là muốn giữ bí mật. Tuy rằng không biết tên có cái gì tốt để giữ. Nhưng được thôi, cô sẽ không nói cho ai.

Serrill: "......"

Tuy rằng trong nhất thời Lật Manh bị hoa mắt chóng mặt, tay chân nhũn ra. Nhưng rất nhanh liền khôi phục, cô xuống giường bắt đầu chải chuốt lại bộ đồ hầu gái lộn xộn trên người.

Môi mỏng của Serrill mím lại, cũng ngồi vào mép giường, chân nhẹ gõ chân giường.

Sau đó thanh âm hắn chậm rãi vang lên, "Ngươi cho ta ăn no rồi, ta sẽ nói cho cô biết bí mật của đế vương huyết tộc."

Lật Manh lắc lắc váy, sau đó không thèm để ý hỏi: "Bí mật gì?"

Serrill trầm mặc, âm thanh nhỏ xuống, "Hắn ta...... Thích đồ ngọt."

Lật Manh ngừng một chút, ừm, bí mật này?

Cảm giác càng như là lời trẻ nhỏ vô căn cứ, xem ra xác thật đứa nhỏ này không biết bí mật gì, cho nên Lật Manh không chút để ý nói: "Được, chị biết rồi."

Cô vừa nói, vừa lấy thuốc hóa huyết tộc, lần này không có cơ hội cải thiện thuốc, chờ tới lần sau trở về nghiên cứu tiếp vậy.

Cô đưa thuốc hóa huyết tộc tới bên miệng, liền nghe được âm thanh mềm mại của đứa trẻ phía sau, tựa như có chút chần chờ.

"Vậy ngươi...... Muốn dùng sắc dụ với đế vương huyết tộc à?"

Lật Manh đã uống xong thuốc hoàn, cô miễn cưỡng nói: "Không vội, đầu tiên đưa nhóc trở về đã."

Để thuốc hoàn phát huy tác dụng thì cần một khoảng thời gian, vừa đúng lúc cô trở lại lâu đài là có thể khôi phục vẻ ngoài huyết tộc.

Serrill sửng sốt, "Trở về?"

Lật Manh tùy ý quay đầu lại, màu sắc xinh đẹp trong mắt xuất hiện một tia ý cười, như là trêu chọc hắn.

Ngữ khí có chút không thèm để ý.

"Đúng vậy, không quay về thì sao sắc dụ đế vương được chứ.."

Những lời này, làm vị đế vương nhỏ bé ngồi ở trên giường trầm mặc, sau đó hắn yên lặng cúi đầu, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: "Ừm, được."

Lật Manh ôm đứa nhỏ suốt đêm, lại ngồi trên xe ngựa thuê. Không có cách nào, đứa bé dễ thương thì dễ thương, nhưng thân phận quá nguy hiểm. Nếu bị người của Thánh Minh biết được nhóc là huyết tộc chắc chắn bị trói đi làm BBQ nướng.

Cô vẫn nên nhanh chóng đưa đứa bé đáng yêu này về, không chừng cha mẹ huyết tộc của nhóc đang vội vàng tìm nhóc đấy.

Serrill vô cùng an tĩnh, hắn ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc Lật Manh một cái. Ngay sau đó nhịn không được hạ mắt xuống, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Vội vàng trở về lâu đài như vậy là...... Muốn sắc dụ hắn sao?

___

Be: Còn 4 chương:(

Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc HóaTác giả: Phượng Lê CaoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCv-er: Kỷ Kỷ Editor: Mi An Betaer: LoBe ____ Chẳng sợ tận thế tiến đến, tang thi đáng sợ, hư thối nhớp nháp che kín không trung. Anh vẫn muốn ở thế giới suy tàn tuyệt vọng này, dùng đôi tay đầy máu sủng em thành công chúa nhỏ chỉ thuộc về anh. —— Cố Nặc Phía trên bãi cát vàng trải dài vô tận, mặt trời thê lương chậm rãi đi xuống. Một chiếc xe dã chiến màu đen yên lặng dừng trên mảnh đất trống hoang vắng. Trong gió cát lạnh như băng chứa đựng mùi tanh hôi của tang thi, thổi quét qua mặt, làm người ta sinh ra cảm giác buồn nôn. Lật Manh ho sặc sụa vài tiếng, gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật ở thời kì tận thế. "Có thể đóng cửa sổ lại một chút không?" Giọng nói của cô mềm mại như hương kẹo, ngọt ngào lòng người. Cô gái ngồi trên ghế lái phụ đằng trước lộ ra vẻ mặt căm ghét. "Đóng cửa sổ để ngạt chết tôi à." Cô vốn dĩ đã khá thanh tú, bây giờ còn thức tỉnh dị năng sức mạnh nữa. Nhưng tại cái nơi tận thế như thế này, nó mài giũa con người, chẳng phân biệt nam hay nữ. Vì lâu ngày dãi… Edit: Y SongBeta: LoBe___Lật Manh khẽ thở ra một hơi, mới lộ ra một tia mỉm cười, nghiêm túc phản bác."Không, Lật Manh."Serrill nghe thấy cái tên xa lạ này, nhịn không được lặp lại, "Lệ Mộng......"Lật Manh nghiêm túc sửa đúng: "Lật Manh."Đầu lưỡi của đứa nhỏ khẽ l**m l**m hàm răng, mới nghiêm túc nói: "Lật Manh."Lật Manh gật đầu, "Đây mới là tên thật của chị, cái tên Mary Lật kia là tên giả bên ngoài thôi."Serrill nhẹ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười tùy ý, "À, mọi người đều biết tên thật của người hả?"Lật Manh đạm nhiên nói: "Cũng chỉ có nhóc biết."Serrill giật mình một lúc, mới không được tự nhiên c*n m** d***, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện một tia đỏ ửng. Hắn chưa khôi phục trạng thái huyết tộc thành niên. Phản ứng còn sót lại của hình thái đứa trẻ nhân loại vẫn sẽ xuất hiện.Thật là phiền phức, Serrill lạnh lùng nhe răng ra, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười nơi khóe miệng.Be: Đã nghiện còn ngạiLật Manh thấy cuối cùng nhóc con cũng vui vẻ, bình tĩnh tiếp tục xuống giường. Kết quả sau đó, Serrill lại mạnh mẽ túm chặt làn váy cô.Lật Manh: "......"Mặc váy đúng là phiền phức.Lật Manh có chút kỳ quái quay đầu lại, vừa muốn hỏi có chuyện gì vậy. Thì đã thấy đứa trẻ trước mặt, trên hai má trắng sữa đỏ ửng, nhóc nhỏ giọng nói thầm."Nhũ danh của ta là Tây Nhĩ."Lật Manh sửng sốt, Hỉ Nhi? À không, là Tây Nhĩ đúng không.(Tây Nhĩ và Hỉ Nhi có phát âm gần giống nhau nên bả bị nhầm á)Cô mới vừa tự hỏi liệu mình có nghe đúng hay không, lại nghe thấy thanh âm ngây thơ của Serrill nhàn nhạt vang lên."Chỉ có ngươi biết."Lật Manh trầm mặc một lúc, mới gật đầu, "Ừm, chị sẽ không nói tên của nhóc nói cho người khác đâu."Bình thường khi đứa nhỏ nói chỉ có chị biết chính là muốn giữ bí mật. Tuy rằng không biết tên có cái gì tốt để giữ. Nhưng được thôi, cô sẽ không nói cho ai.Serrill: "......"Tuy rằng trong nhất thời Lật Manh bị hoa mắt chóng mặt, tay chân nhũn ra. Nhưng rất nhanh liền khôi phục, cô xuống giường bắt đầu chải chuốt lại bộ đồ hầu gái lộn xộn trên người.Môi mỏng của Serrill mím lại, cũng ngồi vào mép giường, chân nhẹ gõ chân giường.Sau đó thanh âm hắn chậm rãi vang lên, "Ngươi cho ta ăn no rồi, ta sẽ nói cho cô biết bí mật của đế vương huyết tộc."Lật Manh lắc lắc váy, sau đó không thèm để ý hỏi: "Bí mật gì?"Serrill trầm mặc, âm thanh nhỏ xuống, "Hắn ta...... Thích đồ ngọt."Lật Manh ngừng một chút, ừm, bí mật này?Cảm giác càng như là lời trẻ nhỏ vô căn cứ, xem ra xác thật đứa nhỏ này không biết bí mật gì, cho nên Lật Manh không chút để ý nói: "Được, chị biết rồi."Cô vừa nói, vừa lấy thuốc hóa huyết tộc, lần này không có cơ hội cải thiện thuốc, chờ tới lần sau trở về nghiên cứu tiếp vậy.Cô đưa thuốc hóa huyết tộc tới bên miệng, liền nghe được âm thanh mềm mại của đứa trẻ phía sau, tựa như có chút chần chờ."Vậy ngươi...... Muốn dùng sắc dụ với đế vương huyết tộc à?"Lật Manh đã uống xong thuốc hoàn, cô miễn cưỡng nói: "Không vội, đầu tiên đưa nhóc trở về đã."Để thuốc hoàn phát huy tác dụng thì cần một khoảng thời gian, vừa đúng lúc cô trở lại lâu đài là có thể khôi phục vẻ ngoài huyết tộc.Serrill sửng sốt, "Trở về?"Lật Manh tùy ý quay đầu lại, màu sắc xinh đẹp trong mắt xuất hiện một tia ý cười, như là trêu chọc hắn.Ngữ khí có chút không thèm để ý."Đúng vậy, không quay về thì sao sắc dụ đế vương được chứ.."Những lời này, làm vị đế vương nhỏ bé ngồi ở trên giường trầm mặc, sau đó hắn yên lặng cúi đầu, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: "Ừm, được."Lật Manh ôm đứa nhỏ suốt đêm, lại ngồi trên xe ngựa thuê. Không có cách nào, đứa bé dễ thương thì dễ thương, nhưng thân phận quá nguy hiểm. Nếu bị người của Thánh Minh biết được nhóc là huyết tộc chắc chắn bị trói đi làm BBQ nướng.Cô vẫn nên nhanh chóng đưa đứa bé đáng yêu này về, không chừng cha mẹ huyết tộc của nhóc đang vội vàng tìm nhóc đấy.Serrill vô cùng an tĩnh, hắn ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc Lật Manh một cái. Ngay sau đó nhịn không được hạ mắt xuống, mặt lại bắt đầu nóng lên.Vội vàng trở về lâu đài như vậy là...... Muốn sắc dụ hắn sao?___Be: Còn 4 chương:(

Chương 179: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (32)