Cuộc họp mặt gia đình đã diễn ra hơn một nửa, vẫn nhàm chán như xưa. - - Chí ít, đối với Nghênh Niệm là thế. Bỗng có ai đó giật góc áo của cô, Nghênh Niệm ngẩng lên, cậu em họ mười tuổi chạy đến góc nhỏ này, hất cằm lên, tính tình kiêu ngạo vì đã quen được nuông chiều. "Nghe nói chị giỏi Taekwondo lắm hả? So tài với em đi!" Nghênh Niệm cau mày, không thèm đáp trả. Em họ nhìn vẻ mặt của cô, dừng lại một chút rồi nhếch môi, "... Chị Niệm Niệm." "Chị không so với em." Nghênh Niệm từ chối, "Em đánh không lại chị đâu." "Ai bảo!" Em họ không phục cãi lại, "Thầy giáo khen em rất giỏi! Là người giỏi nhất lớp đó!" Cả phòng đều là mấy đứa trẻ ngang vai vế với Nghênh Niệm, mấy chú mấy bác không trò chuyện đánh bài thì chính là bị ông Nghênh gọi vào phòng nói chuyện; mấy cô, mấy thím thì vào bếp giúp đỡ hoặc tập trung ở phòng khác nói chuyện nhà cửa. Là người lớn nhất trong căn phòng này, Nghênh Niệm cố gắng nhẫn nại đối phó với cậu em họ bình thường không thân thiết này. "Chị không so với em, em…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...