Edit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,…
Chương 28: Manh Thê Kiêu Ngạo VS Lão Công Phong Lưu (4)
[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam ThầnTác giả: Cửu Công Chủ Lưu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEdit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,… Edit: OchibiTằng Vân Lượng đã bớt giận hơn, “Anh nơi nào có như vậy! Như Ý, em thật sự làm anh quá thất vọng!”Từ Như Ý kinh ngạc, “Không phải anh nói lúc đi xã giao không dám mang em ra ngoài, cảm thấy mất mặt sao? Đổi quần áo đã kêu em ái mộ hư vinh? Mua vài món trang sức thì thành ích kỷ? Thật xin lỗi, em chỉ có thể làm anh tiếp tục thất vọng rồi.”Tằng Vân Lượng biểu tình khoa trương: “Như Ý, em thay đổi rồi. Em vì sao lại thành như vậy? Bộ dáng của em lúc này làm anh thấy thật đáng sợ.”“Là vì dùng thẻ anh đặc biệt làm cho em, thực hiện lời hứa em cứ xài thoải mái để anh lo. Nên khiến anh cảm giác thật đáng sợ sao?”Tằng Vân Lượng mở miệng mấy lần, trước sau không tìm được ngôn ngữ để phản bác, đành phải tiếp tục cãi cọ.“Nhà của chúng ta trong hoàn cảnh thế nào em còn không biết sao? Như Ý, em muốn mua quần áo, trang điểm bản thân anh không ngăn cản. Nhưng nó phải nằm trong mức giá hợp lý!”“Em nhớ rõ quần áo của anh đều là hàng hiệu, rất quý nha. Tại sao lại không thấy anh ý kiến nhỉ?”“Anh…… Anh là muốn gặp khách hàng! Anh đường đường là phó tổng giám đốc của công ty, để người ta thấy mặc hàng vỉa hè coi sao được?!”“Còn em đường đường là phu nhân phó tổng giám đốc, cả ngày mặc đồ chợ nông sản, rất mất mặt anh nha!” Từ Như Ý cười, rồi quay mặt lại.Tằng Vân Lượng xem kỹ mặt Từ Như Ý.Cô gái mềm yếu vô năng này, trước giờ chưa từng sắc sảo, làm hắn cảm thấy xa lạ.Hắn ép hỏi: “Như Ý, có phải em đã nghe ai nói cái gì hay không? Anh mới là chồng em, không cần nghe lời người khác!”Từ Như Ý một mực thản nhiên, cô hỏi lại: “Tằng Vân Lượng, câu này nghe sao giống trong lòng anh có tội lỗi, anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em sao?”Người đàn ông dối trá này, vì mặt mũi, đồ mua cho tiểu tam tất cả đều xa hoa. Lại vĩnh viễn luyến tiếc mua quần áo giống thế cho vợ, trái lại còn chỉ trích cô không trang điểm. Giờ cô dùng tiền, hắn lại đau lòng?Cô còn “kinh hỉ” lớn hơn nữa dành cho hắn ở phía sau!Tằng Vân Lượng trong lòng có quỷ, tự nhiên không dám tranh cãi nữa. Hắn làm ra bộ dáng mỏi mệt bất kham, vẫy vẫy tay.“Bỏ đi. Ngày mai anh sẽ hủy những thẻ đó, đừng mua nữa.”Hắn đang ở trong thời kỳ mấu chốt thăng chức, không phải là thời điểm ly hôn. Lúc trước hắn còn cảm thấy thật có lỗi với người vợ kết tóc, hiện tại xem ra, một chân đá cô ra cửa hắn cũng không áy náy.Hắn vừa đi, Từ Như Ý liền mở máy tính trong nhà. Thuần thục xâm nhập vào Weibo, QQ và công cụ sở hữu thông tin của Tằng Vân Lượng, tìm ra tư liệu tiểu tam.Sau khi hoàn thành một chút, cô biết thông tin về cô ta: Mã Oánh, 22 tuổi, bằng đại học chuyên khoa văn. Hiện đang sống trong một khu biệt thự tầm trung ở vùng ngoại ô phía Nam.Từ Như Ý xoá hết mọi dấu vết xâm nhập của cô, mang túi xách đi ra cửa.Cô biết, Tằng Vân Lượng dưỡng tiểu tam mỗi ngày nhàn nhã ở nhà, không cần nhọc lòng chuyện gì, mỗi ngày tiêu tiền của đàn ông là niềm vui. Cho nên lúc này cô ta nhất định cũng đi dạo ở trung tâm mua sắm, hơn nữa để thể hiện sự giàu có, nhất định là trung tâm mua sắm cao cấp.Đi dạo một vòng, Từ Như Ý rất nhanh xác định được mục tiêu —— nữ phụ Mã Oánh.Đó là một cô gái tóc dài ngang vai. Cằm nhọn quắc hẳn là chỉnh dung quá, lông mày thon dài chỉa lên trên, làm cô ta có vài phần khắc nghiệt. Cặp mắt kia mang theo vũ mị*, đôi môi đỏ như máu khoa trương minh diễm.(*Vũ mị: duyên dáng, đáng yêu)Lúc này Mã Oánh, mới vừa hài lòng với một cái váy Chanel, cô ta biểu hiện hào phóng, không thèm hỏi giá liền chuẩn bị trả tiền.3/11/2019
Edit: Ochibi
Tằng Vân Lượng đã bớt giận hơn, “Anh nơi nào có như vậy! Như Ý, em thật sự làm anh quá thất vọng!”
Từ Như Ý kinh ngạc, “Không phải anh nói lúc đi xã giao không dám mang em ra ngoài, cảm thấy mất mặt sao? Đổi quần áo đã kêu em ái mộ hư vinh? Mua vài món trang sức thì thành ích kỷ? Thật xin lỗi, em chỉ có thể làm anh tiếp tục thất vọng rồi.”
Tằng Vân Lượng biểu tình khoa trương: “Như Ý, em thay đổi rồi. Em vì sao lại thành như vậy? Bộ dáng của em lúc này làm anh thấy thật đáng sợ.”
“Là vì dùng thẻ anh đặc biệt làm cho em, thực hiện lời hứa em cứ xài thoải mái để anh lo. Nên khiến anh cảm giác thật đáng sợ sao?”
Tằng Vân Lượng mở miệng mấy lần, trước sau không tìm được ngôn ngữ để phản bác, đành phải tiếp tục cãi cọ.
“Nhà của chúng ta trong hoàn cảnh thế nào em còn không biết sao? Như Ý, em muốn mua quần áo, trang điểm bản thân anh không ngăn cản. Nhưng nó phải nằm trong mức giá hợp lý!”
“Em nhớ rõ quần áo của anh đều là hàng hiệu, rất quý nha. Tại sao lại không thấy anh ý kiến nhỉ?”
“Anh…… Anh là muốn gặp khách hàng! Anh đường đường là phó tổng giám đốc của công ty, để người ta thấy mặc hàng vỉa hè coi sao được?!”
“Còn em đường đường là phu nhân phó tổng giám đốc, cả ngày mặc đồ chợ nông sản, rất mất mặt anh nha!” Từ Như Ý cười, rồi quay mặt lại.
Tằng Vân Lượng xem kỹ mặt Từ Như Ý.
Cô gái mềm yếu vô năng này, trước giờ chưa từng sắc sảo, làm hắn cảm thấy xa lạ.
Hắn ép hỏi: “Như Ý, có phải em đã nghe ai nói cái gì hay không? Anh mới là chồng em, không cần nghe lời người khác!”
Từ Như Ý một mực thản nhiên, cô hỏi lại: “Tằng Vân Lượng, câu này nghe sao giống trong lòng anh có tội lỗi, anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em sao?”
Người đàn ông dối trá này, vì mặt mũi, đồ mua cho tiểu tam tất cả đều xa hoa. Lại vĩnh viễn luyến tiếc mua quần áo giống thế cho vợ, trái lại còn chỉ trích cô không trang điểm. Giờ cô dùng tiền, hắn lại đau lòng?
Cô còn “kinh hỉ” lớn hơn nữa dành cho hắn ở phía sau!
Tằng Vân Lượng trong lòng có quỷ, tự nhiên không dám tranh cãi nữa. Hắn làm ra bộ dáng mỏi mệt bất kham, vẫy vẫy tay.
“Bỏ đi. Ngày mai anh sẽ hủy những thẻ đó, đừng mua nữa.”
Hắn đang ở trong thời kỳ mấu chốt thăng chức, không phải là thời điểm ly hôn. Lúc trước hắn còn cảm thấy thật có lỗi với người vợ kết tóc, hiện tại xem ra, một chân đá cô ra cửa hắn cũng không áy náy.
Hắn vừa đi, Từ Như Ý liền mở máy tính trong nhà. Thuần thục xâm nhập vào Weibo, QQ và công cụ sở hữu thông tin của Tằng Vân Lượng, tìm ra tư liệu tiểu tam.
Sau khi hoàn thành một chút, cô biết thông tin về cô ta: Mã Oánh, 22 tuổi, bằng đại học chuyên khoa văn. Hiện đang sống trong một khu biệt thự tầm trung ở vùng ngoại ô phía Nam.
Từ Như Ý xoá hết mọi dấu vết xâm nhập của cô, mang túi xách đi ra cửa.
Cô biết, Tằng Vân Lượng dưỡng tiểu tam mỗi ngày nhàn nhã ở nhà, không cần nhọc lòng chuyện gì, mỗi ngày tiêu tiền của đàn ông là niềm vui. Cho nên lúc này cô ta nhất định cũng đi dạo ở trung tâm mua sắm, hơn nữa để thể hiện sự giàu có, nhất định là trung tâm mua sắm cao cấp.
Đi dạo một vòng, Từ Như Ý rất nhanh xác định được mục tiêu —— nữ phụ Mã Oánh.
Đó là một cô gái tóc dài ngang vai. Cằm nhọn quắc hẳn là chỉnh dung quá, lông mày thon dài chỉa lên trên, làm cô ta có vài phần khắc nghiệt. Cặp mắt kia mang theo vũ mị*, đôi môi đỏ như máu khoa trương minh diễm.
(*Vũ mị: duyên dáng, đáng yêu)
Lúc này Mã Oánh, mới vừa hài lòng với một cái váy Chanel, cô ta biểu hiện hào phóng, không thèm hỏi giá liền chuẩn bị trả tiền.
3/11/2019
[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam ThầnTác giả: Cửu Công Chủ Lưu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEdit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,… Edit: OchibiTằng Vân Lượng đã bớt giận hơn, “Anh nơi nào có như vậy! Như Ý, em thật sự làm anh quá thất vọng!”Từ Như Ý kinh ngạc, “Không phải anh nói lúc đi xã giao không dám mang em ra ngoài, cảm thấy mất mặt sao? Đổi quần áo đã kêu em ái mộ hư vinh? Mua vài món trang sức thì thành ích kỷ? Thật xin lỗi, em chỉ có thể làm anh tiếp tục thất vọng rồi.”Tằng Vân Lượng biểu tình khoa trương: “Như Ý, em thay đổi rồi. Em vì sao lại thành như vậy? Bộ dáng của em lúc này làm anh thấy thật đáng sợ.”“Là vì dùng thẻ anh đặc biệt làm cho em, thực hiện lời hứa em cứ xài thoải mái để anh lo. Nên khiến anh cảm giác thật đáng sợ sao?”Tằng Vân Lượng mở miệng mấy lần, trước sau không tìm được ngôn ngữ để phản bác, đành phải tiếp tục cãi cọ.“Nhà của chúng ta trong hoàn cảnh thế nào em còn không biết sao? Như Ý, em muốn mua quần áo, trang điểm bản thân anh không ngăn cản. Nhưng nó phải nằm trong mức giá hợp lý!”“Em nhớ rõ quần áo của anh đều là hàng hiệu, rất quý nha. Tại sao lại không thấy anh ý kiến nhỉ?”“Anh…… Anh là muốn gặp khách hàng! Anh đường đường là phó tổng giám đốc của công ty, để người ta thấy mặc hàng vỉa hè coi sao được?!”“Còn em đường đường là phu nhân phó tổng giám đốc, cả ngày mặc đồ chợ nông sản, rất mất mặt anh nha!” Từ Như Ý cười, rồi quay mặt lại.Tằng Vân Lượng xem kỹ mặt Từ Như Ý.Cô gái mềm yếu vô năng này, trước giờ chưa từng sắc sảo, làm hắn cảm thấy xa lạ.Hắn ép hỏi: “Như Ý, có phải em đã nghe ai nói cái gì hay không? Anh mới là chồng em, không cần nghe lời người khác!”Từ Như Ý một mực thản nhiên, cô hỏi lại: “Tằng Vân Lượng, câu này nghe sao giống trong lòng anh có tội lỗi, anh ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em sao?”Người đàn ông dối trá này, vì mặt mũi, đồ mua cho tiểu tam tất cả đều xa hoa. Lại vĩnh viễn luyến tiếc mua quần áo giống thế cho vợ, trái lại còn chỉ trích cô không trang điểm. Giờ cô dùng tiền, hắn lại đau lòng?Cô còn “kinh hỉ” lớn hơn nữa dành cho hắn ở phía sau!Tằng Vân Lượng trong lòng có quỷ, tự nhiên không dám tranh cãi nữa. Hắn làm ra bộ dáng mỏi mệt bất kham, vẫy vẫy tay.“Bỏ đi. Ngày mai anh sẽ hủy những thẻ đó, đừng mua nữa.”Hắn đang ở trong thời kỳ mấu chốt thăng chức, không phải là thời điểm ly hôn. Lúc trước hắn còn cảm thấy thật có lỗi với người vợ kết tóc, hiện tại xem ra, một chân đá cô ra cửa hắn cũng không áy náy.Hắn vừa đi, Từ Như Ý liền mở máy tính trong nhà. Thuần thục xâm nhập vào Weibo, QQ và công cụ sở hữu thông tin của Tằng Vân Lượng, tìm ra tư liệu tiểu tam.Sau khi hoàn thành một chút, cô biết thông tin về cô ta: Mã Oánh, 22 tuổi, bằng đại học chuyên khoa văn. Hiện đang sống trong một khu biệt thự tầm trung ở vùng ngoại ô phía Nam.Từ Như Ý xoá hết mọi dấu vết xâm nhập của cô, mang túi xách đi ra cửa.Cô biết, Tằng Vân Lượng dưỡng tiểu tam mỗi ngày nhàn nhã ở nhà, không cần nhọc lòng chuyện gì, mỗi ngày tiêu tiền của đàn ông là niềm vui. Cho nên lúc này cô ta nhất định cũng đi dạo ở trung tâm mua sắm, hơn nữa để thể hiện sự giàu có, nhất định là trung tâm mua sắm cao cấp.Đi dạo một vòng, Từ Như Ý rất nhanh xác định được mục tiêu —— nữ phụ Mã Oánh.Đó là một cô gái tóc dài ngang vai. Cằm nhọn quắc hẳn là chỉnh dung quá, lông mày thon dài chỉa lên trên, làm cô ta có vài phần khắc nghiệt. Cặp mắt kia mang theo vũ mị*, đôi môi đỏ như máu khoa trương minh diễm.(*Vũ mị: duyên dáng, đáng yêu)Lúc này Mã Oánh, mới vừa hài lòng với một cái váy Chanel, cô ta biểu hiện hào phóng, không thèm hỏi giá liền chuẩn bị trả tiền.3/11/2019