Edit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,…
Chương 192: Công Chúa Hoà Thân VS Vương Tử Di Tộc (37)
[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam ThầnTác giả: Cửu Công Chủ Lưu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEdit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,… Edit: OchibiTheo động tác hắn lôi kéo, Từ Như Ý ngửi được nồng nặc mùi máu tươi, ngực cô buồn nôn.“Khụ……”“Công chúa, công chúa thế nào?” Tư Đồ Phong bất chấp mình bị thương, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nôn nóng hỏi.Từ Như Ý che mũi, cảm giác càng ngày càng khó chịu. Ngực buồn nôn kinh khủng, thật muốn phun ra.Tư Đồ Phong lập tức hiểu được. Hắn đè lại bụng, nghiêng ngả lảo đảo rời xa cô.“Công chúa, hiện tại đỡ chút chưa?” Hắn quan tâm hỏi.Từ Như Ý hòa hoãn hơi thở, trong phòng nơi nơi đều là mùi máu tươi, khiến cô buồn nôn khó chịu.Nhìn miệng vết thương Tư Đồ Phong máu chảy không ngừng, cô hỏi: “Nhị điện hạ, ngài hiện tại có thể buông tha bọn họ chưa?”Tư Đồ Phong trong mắt có thần sắc bi thương.Trong lòng nàng, căn bản là không có chính mình? Nàng hoàn toàn không có bận tâm cảm thụ của hắn? Nàng đối với hắn bị thương, chính là không chút nào để ý? Kỳ thật nàng càng hận không thể giết hắn đi!!Buồn cười quá! Hắn còn vẫn luôn cố căng gương mặt tươi cười, sợ nàng lo lắng áy náy! Thì ra là, làm điều thừa rồi!!Nhưng sợ nàng lại lần nữa làm ra động tác quá kích tổn thương đến nàng, Tư Đồ Phong cưỡng bách bản thân vờ mỉm cười. Hắn gật đầu: “Đó là tự nhiên. Cách Nhật phó tướng đã lấy thủ cấp quân địch……”Nói tới đây, hắn hoãn khẩu khí. Rốt cuộc, miệng vết thương vừa dài vừa sâu thật sự quá đau!“Công chúa yên tâm, ta đây liền cho người thả Vương huynh ra tới.” Tư Đồ Phong thở hổn hển, di chuyển từng chút hướng ra phía ngoài.Từ Như Ý nhìn hắn đi ra ngoài, lúc này mới tự bắt mạch.Mạch tượng lưu loát, mượt mà như ấn bi, đây là hỉ mạch. Cô có chút kinh ngạc, cô mang thai?Cúi đầu, vuốt bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Từ Như Ý quả thực không thể tin được, cô lại mang thai, phải làm mẹ.Còn may, thân thể này luôn luôn không tồi, hơn nữa có nước trong không gian, thai nhi bình an không có việc gì.Đây là hài tử của cô và Tư Đồ Ngạn, rốt cuộc sẽ như thế nào? Thật chờ mong.Tư Đồ Phong ra cửa, vẻ mặt tái nhợt mà đánh vào cửa bên ngoài. Trán hắn mồ hôi lạnh, nhắm mắt bình tĩnh hô hấp.Thì ra, thứ đả thương người nhất trên đời này, không phải đao kiếm…… Mà là khi nàng nhìn chính mình, ánh mắt kia lạnh băng không mang theo một tia cảm tình!Cho dù hắn chết trước mặt nàng, nàng cũng không thèm nhìn một cái, phải không?Tư Đồ Phong nghĩ đến đây, liền cảm giác trên người như có lạnh lẽo thấu xương, làm khắp cả người hắn phát lạnh.Thủ vệ ở cửa: “Nhị điện hạ, ngài làm sao vậy?”“Không có việc gì. Quét dọn bên trong một chút, không được để lại mùi lạ. Công chúa mang thai, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, quá đoạn thời gian lại nhổ trại. Mặt khác, phân phó người đi lấy về chút món ăn thôn quê, tìm trái cây mới lạ…… Tìm thêm mấy bà tử phụ cận có kinh nghiệm, chiếu cố tốt công chúa.” Tư Đồ Phong ngồi dậy, che bụng đi đến hướng bên kia.“Nhị điện hạ, ngài hình như bị thương……”“Nói không có việc gì! Còn không mau đi!” Tư Đồ Phong thô bạo quát.Bên trong nặng mùi máu tươi, nàng nhất định rất khó chịu? Hiện tại đã hoài thai, cũng nên bổ sung nhiều dinh dưỡng? Còn có, trong quân tất cả đều là nam nhân thô ráp, nếu có chuyện gì, ai có thể hiểu được chăm sóc nàng đây?Phân phó nhiều chuyện như vậy còn không biết đi làm, ở chỗ này cọ tới cọ lui lãng phí thời gian làm gì!Đúng rồi. Nàng quan tâm nhất, vẫn là ca ca tốt của hắn đi? Hắn hẳn là nên rộng lượng cho bọn họ đoàn tụ sao?Nhưng mà, hắn có thể làm mọi thứ vì nàng, duy mỗi chuyện này, hắn không cam lòng mà!“Đại vương tử…… Thế nào?” Tư Đồ Phong cuối cùng vẫn là hỏi.“Người chúng ta canh hắn rất kỹ, đại vương tử tạm thời không có biện pháp……”13/2/2020
Edit: Ochibi
Theo động tác hắn lôi kéo, Từ Như Ý ngửi được nồng nặc mùi máu tươi, ngực cô buồn nôn.
“Khụ……”
“Công chúa, công chúa thế nào?” Tư Đồ Phong bất chấp mình bị thương, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nôn nóng hỏi.
Từ Như Ý che mũi, cảm giác càng ngày càng khó chịu. Ngực buồn nôn kinh khủng, thật muốn phun ra.
Tư Đồ Phong lập tức hiểu được. Hắn đè lại bụng, nghiêng ngả lảo đảo rời xa cô.
“Công chúa, hiện tại đỡ chút chưa?” Hắn quan tâm hỏi.
Từ Như Ý hòa hoãn hơi thở, trong phòng nơi nơi đều là mùi máu tươi, khiến cô buồn nôn khó chịu.
Nhìn miệng vết thương Tư Đồ Phong máu chảy không ngừng, cô hỏi: “Nhị điện hạ, ngài hiện tại có thể buông tha bọn họ chưa?”
Tư Đồ Phong trong mắt có thần sắc bi thương.
Trong lòng nàng, căn bản là không có chính mình? Nàng hoàn toàn không có bận tâm cảm thụ của hắn? Nàng đối với hắn bị thương, chính là không chút nào để ý? Kỳ thật nàng càng hận không thể giết hắn đi!!
Buồn cười quá! Hắn còn vẫn luôn cố căng gương mặt tươi cười, sợ nàng lo lắng áy náy! Thì ra là, làm điều thừa rồi!!
Nhưng sợ nàng lại lần nữa làm ra động tác quá kích tổn thương đến nàng, Tư Đồ Phong cưỡng bách bản thân vờ mỉm cười. Hắn gật đầu: “Đó là tự nhiên. Cách Nhật phó tướng đã lấy thủ cấp quân địch……”
Nói tới đây, hắn hoãn khẩu khí. Rốt cuộc, miệng vết thương vừa dài vừa sâu thật sự quá đau!
“Công chúa yên tâm, ta đây liền cho người thả Vương huynh ra tới.” Tư Đồ Phong thở hổn hển, di chuyển từng chút hướng ra phía ngoài.
Từ Như Ý nhìn hắn đi ra ngoài, lúc này mới tự bắt mạch.
Mạch tượng lưu loát, mượt mà như ấn bi, đây là hỉ mạch. Cô có chút kinh ngạc, cô mang thai?
Cúi đầu, vuốt bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Từ Như Ý quả thực không thể tin được, cô lại mang thai, phải làm mẹ.
Còn may, thân thể này luôn luôn không tồi, hơn nữa có nước trong không gian, thai nhi bình an không có việc gì.
Đây là hài tử của cô và Tư Đồ Ngạn, rốt cuộc sẽ như thế nào? Thật chờ mong.
Tư Đồ Phong ra cửa, vẻ mặt tái nhợt mà đánh vào cửa bên ngoài. Trán hắn mồ hôi lạnh, nhắm mắt bình tĩnh hô hấp.
Thì ra, thứ đả thương người nhất trên đời này, không phải đao kiếm…… Mà là khi nàng nhìn chính mình, ánh mắt kia lạnh băng không mang theo một tia cảm tình!
Cho dù hắn chết trước mặt nàng, nàng cũng không thèm nhìn một cái, phải không?
Tư Đồ Phong nghĩ đến đây, liền cảm giác trên người như có lạnh lẽo thấu xương, làm khắp cả người hắn phát lạnh.
Thủ vệ ở cửa: “Nhị điện hạ, ngài làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Quét dọn bên trong một chút, không được để lại mùi lạ. Công chúa mang thai, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, quá đoạn thời gian lại nhổ trại. Mặt khác, phân phó người đi lấy về chút món ăn thôn quê, tìm trái cây mới lạ…… Tìm thêm mấy bà tử phụ cận có kinh nghiệm, chiếu cố tốt công chúa.” Tư Đồ Phong ngồi dậy, che bụng đi đến hướng bên kia.
“Nhị điện hạ, ngài hình như bị thương……”
“Nói không có việc gì! Còn không mau đi!” Tư Đồ Phong thô bạo quát.
Bên trong nặng mùi máu tươi, nàng nhất định rất khó chịu? Hiện tại đã hoài thai, cũng nên bổ sung nhiều dinh dưỡng? Còn có, trong quân tất cả đều là nam nhân thô ráp, nếu có chuyện gì, ai có thể hiểu được chăm sóc nàng đây?
Phân phó nhiều chuyện như vậy còn không biết đi làm, ở chỗ này cọ tới cọ lui lãng phí thời gian làm gì!
Đúng rồi. Nàng quan tâm nhất, vẫn là ca ca tốt của hắn đi? Hắn hẳn là nên rộng lượng cho bọn họ đoàn tụ sao?
Nhưng mà, hắn có thể làm mọi thứ vì nàng, duy mỗi chuyện này, hắn không cam lòng mà!
“Đại vương tử…… Thế nào?” Tư Đồ Phong cuối cùng vẫn là hỏi.
“Người chúng ta canh hắn rất kỹ, đại vương tử tạm thời không có biện pháp……”
13/2/2020
[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam ThầnTác giả: Cửu Công Chủ Lưu BộTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEdit: Ochibi 【 Tích -- các chỉ tiêu của ký chủ bình thường, đang trong quá trình kết hợp. 1%......】 Phát hiện mình không thể nhúc nhích. Vài phút sau, Từ Như Ý mới đoạt lại quyền chủ động. 【 Chúc mừng cô, thành công khởi động hệ thống công lược nam thần.】 Từ Như Ý cảnh giác nhìn bốn phía, bình tĩnh phân tích những tình huống có thể đã xảy ra. "Là ai vậy?" 【 Tích -- tôi là hệ thống, có thể giúp cô thực hiện một tâm nguyện. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, thất bại thì sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng.】 "Tâm nguyện sao? Xin lỗi, tâm nguyện của tôi sẽ do chính tôi hoàn thành, không cần nhờ đến người khác!" 【 Không...... Cô sẽ. Cô có một tâm nguyện, sau này sẽ nhớ tới.】 Từ Như Ý vẫn như cũ cảnh giác, nghe đến câu sau thì lại chần chờ. Về sau sẽ nhớ tới ư? Đúng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên đi nhiều chuyện quan trọng, hoặc cũng có thể là một người quan trọng. Mỗi lần cô muốn nhớ, đầu lại đau không chịu nổi. Hoá ra, cô thật sự mất đi một phần ký ức. Cô trầm mặc,… Edit: OchibiTheo động tác hắn lôi kéo, Từ Như Ý ngửi được nồng nặc mùi máu tươi, ngực cô buồn nôn.“Khụ……”“Công chúa, công chúa thế nào?” Tư Đồ Phong bất chấp mình bị thương, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nôn nóng hỏi.Từ Như Ý che mũi, cảm giác càng ngày càng khó chịu. Ngực buồn nôn kinh khủng, thật muốn phun ra.Tư Đồ Phong lập tức hiểu được. Hắn đè lại bụng, nghiêng ngả lảo đảo rời xa cô.“Công chúa, hiện tại đỡ chút chưa?” Hắn quan tâm hỏi.Từ Như Ý hòa hoãn hơi thở, trong phòng nơi nơi đều là mùi máu tươi, khiến cô buồn nôn khó chịu.Nhìn miệng vết thương Tư Đồ Phong máu chảy không ngừng, cô hỏi: “Nhị điện hạ, ngài hiện tại có thể buông tha bọn họ chưa?”Tư Đồ Phong trong mắt có thần sắc bi thương.Trong lòng nàng, căn bản là không có chính mình? Nàng hoàn toàn không có bận tâm cảm thụ của hắn? Nàng đối với hắn bị thương, chính là không chút nào để ý? Kỳ thật nàng càng hận không thể giết hắn đi!!Buồn cười quá! Hắn còn vẫn luôn cố căng gương mặt tươi cười, sợ nàng lo lắng áy náy! Thì ra là, làm điều thừa rồi!!Nhưng sợ nàng lại lần nữa làm ra động tác quá kích tổn thương đến nàng, Tư Đồ Phong cưỡng bách bản thân vờ mỉm cười. Hắn gật đầu: “Đó là tự nhiên. Cách Nhật phó tướng đã lấy thủ cấp quân địch……”Nói tới đây, hắn hoãn khẩu khí. Rốt cuộc, miệng vết thương vừa dài vừa sâu thật sự quá đau!“Công chúa yên tâm, ta đây liền cho người thả Vương huynh ra tới.” Tư Đồ Phong thở hổn hển, di chuyển từng chút hướng ra phía ngoài.Từ Như Ý nhìn hắn đi ra ngoài, lúc này mới tự bắt mạch.Mạch tượng lưu loát, mượt mà như ấn bi, đây là hỉ mạch. Cô có chút kinh ngạc, cô mang thai?Cúi đầu, vuốt bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Từ Như Ý quả thực không thể tin được, cô lại mang thai, phải làm mẹ.Còn may, thân thể này luôn luôn không tồi, hơn nữa có nước trong không gian, thai nhi bình an không có việc gì.Đây là hài tử của cô và Tư Đồ Ngạn, rốt cuộc sẽ như thế nào? Thật chờ mong.Tư Đồ Phong ra cửa, vẻ mặt tái nhợt mà đánh vào cửa bên ngoài. Trán hắn mồ hôi lạnh, nhắm mắt bình tĩnh hô hấp.Thì ra, thứ đả thương người nhất trên đời này, không phải đao kiếm…… Mà là khi nàng nhìn chính mình, ánh mắt kia lạnh băng không mang theo một tia cảm tình!Cho dù hắn chết trước mặt nàng, nàng cũng không thèm nhìn một cái, phải không?Tư Đồ Phong nghĩ đến đây, liền cảm giác trên người như có lạnh lẽo thấu xương, làm khắp cả người hắn phát lạnh.Thủ vệ ở cửa: “Nhị điện hạ, ngài làm sao vậy?”“Không có việc gì. Quét dọn bên trong một chút, không được để lại mùi lạ. Công chúa mang thai, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, quá đoạn thời gian lại nhổ trại. Mặt khác, phân phó người đi lấy về chút món ăn thôn quê, tìm trái cây mới lạ…… Tìm thêm mấy bà tử phụ cận có kinh nghiệm, chiếu cố tốt công chúa.” Tư Đồ Phong ngồi dậy, che bụng đi đến hướng bên kia.“Nhị điện hạ, ngài hình như bị thương……”“Nói không có việc gì! Còn không mau đi!” Tư Đồ Phong thô bạo quát.Bên trong nặng mùi máu tươi, nàng nhất định rất khó chịu? Hiện tại đã hoài thai, cũng nên bổ sung nhiều dinh dưỡng? Còn có, trong quân tất cả đều là nam nhân thô ráp, nếu có chuyện gì, ai có thể hiểu được chăm sóc nàng đây?Phân phó nhiều chuyện như vậy còn không biết đi làm, ở chỗ này cọ tới cọ lui lãng phí thời gian làm gì!Đúng rồi. Nàng quan tâm nhất, vẫn là ca ca tốt của hắn đi? Hắn hẳn là nên rộng lượng cho bọn họ đoàn tụ sao?Nhưng mà, hắn có thể làm mọi thứ vì nàng, duy mỗi chuyện này, hắn không cam lòng mà!“Đại vương tử…… Thế nào?” Tư Đồ Phong cuối cùng vẫn là hỏi.“Người chúng ta canh hắn rất kỹ, đại vương tử tạm thời không có biện pháp……”13/2/2020