Tác giả:

Với gương mặt đẫm nước mắt, Chu Trạch từ từ ngẩng đầu lên và soi mình trong gương, anh cảm thấy mình khá tiều tụy, nhưng suy nghĩ lại với tư cách là một bác sĩ khoa cấp cứu thì dáng vẻ như thế này cũng khá phù hợp. Đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, y tá Vương Nhã hét lên "Bác sĩ Chu, có một bệnh nhân mới nhập viện, hình như ngã từ trên lầu xuống, không biết đó có phải là tự sát không!" Nghe thấy tiếng gọi của y tá, Chu Trạch nhanh chóng lấy khăn lau khô mặt và đi ra ngoài"Tôi đến ngay đây." Chiếc xe cứu thương đưa bệnh nhân đã đến. Nằm trên xe là một người đàn ông đã già, trên người còn mặc bộ đồ tang màu xám. Khắp người dính đầy máu đen cùng với những cơn ho dồn dập. Chu Trạch tiếp nhận bệnh nhân và nhanh chóng đẩy xe về phía phòng mổ. Anh ta vừa đẩy vừa hét lớn "Chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, nhanh lên!" Tình hình rất xấu vì bệnh nhân bị thương rất nặng. "Tôi...Tôi...Tôi không muốn chết." Người đàn ông nhìn về phía Chu Trạch nói với giọng điệu khẩn thiết. "Ông an tâm, ông sẽ không sao…

Truyện chữ