Nhà giam Tây Hải nằm ở trung tâm sa mạc, quản lý vô cùng lỏng lẻo, nhưng chẳng cần lo lắng phạm nhân sẽ trốn thoát khỏi đây. Bởi vì nếu bọn chúng ở trong nhà giam thì còn có thể sống, nhưng thoát ra ngoài thì đến 99% là sẽ chết trong sa mạc. Ở trong này giam giữ toàn những tên phạm trọng tội, người vào đây thì nhiều chứ kẻ ra ngoài được thì ít lắm. Theo thường lệ, cứ đúng ngày 15 mỗi tháng sẽ có xe đến giao thức ăn, hoặc áp giải tội phạm hoặc là mấy nhân viên đến bàn giao. Thế nhưng, hôm nay mới là mùng bảy đã có một chiếc xe đi vào trong này. Cửa lớn của nhà giam Tây Hải chầm chậm mở ra, có một người đàn ông gầy gò yếu đuối được đưa ra trong tiếng gào thét của mấy tên phạm nhân. “Ký xong là anh có thể đi được rồi.” Cảnh sát trại giam đưa cho anh ta một chiếc bút và tờ giấy để anh ta ký tên lên đó. Chiếc xe ô tô chạy băng băng trong sa mạc rộng mênh mang. Trong xe, người đàn ông ngồi ở giữa bốn vị cảnh sát đặc vụ. Anh ta không nói gì hết, vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhìn…

Truyện chữ