Tác giả:

01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt.  03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có…

Quyển 1 - Chương 6: Kiếp đầu tiên 51-60

Ta Chỉ Là Phường Nhan KhốngTác giả: Đào Hoa TửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt.  03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có… 51. Trong nửa năm sau đó, Sở Duệ Uyên cứ khoảng mười ngày nửa tháng lại gọi tôi vào cung “ôn chuyện đêm khuya”. Người có kênh tin tức trong triều thấy tôi hay tiến cung diện thánh, đều nghĩ tôi không quan không chức, văn dốt võ dát, chỉ nhờ vào tình nghĩa mấy năm làm bạn độc cho thái tử mà giành được sủng ái lớn lao (không mang nghĩa quy tắc ngầm), hẳn kiếp trước phải tích đức ngang trời. Khoan bàn đến chuyện đám người đó ở không đi dòm ngó đời tư của hoàng đế có phải là mong lúc Sở Duệ Uyên đủ lông đủ cánh rồi mang họ ra xử lí hay không; chỉ riêng mấy câu chua lè mùi ghen tị đó, tôi đã thấy chả đúng chỗ nào. Tôi nghĩ tôi ở cái kiếp hiện đại vừa rồi không rõ có tích được tí đức nào không, chứ kiếp trước nữa, trước trước nữa, chắc chắn đã gây ra họa lớn ngang trời, tội không thể tha gì đó.52. Nửa năm giời, dù có kiếm cái ống qwerty hay s*x doll làm bạn trai/ bạn gái, hẳn cũng phải thành thạo rồi đi. Thế nhưng Sở Tra Đế thì không. Tôi hiện tại lên giường với hắn vẫn là úp mặt xuống, có chút đau, có chút sưng. Tiến bộ duy nhất của hắn là số lần gào tên anh tôi ngày càng ít đi, cho nên về mặt tâm lí tôi không còn bị xìu nữa. Cơ mà về mặt sinh lí, thì vẫn cứ là xìu.53. Kì thực, nói là luôn xìu cũng không đúng. Bị hắn chuỵch một hai canh giờ, cuối cùng, kh*** c*m do tuyến tiền liệt được ma xát ít nhiều cũng cao hơn cái đau do hậu huyết bị mở rộng đâm vào. Đáng tiếc, thường đến lúc đó thì Sở Tra Đế cũng sắp rút quân. Cho nên hắn làm cho tôi ‘lên’, tự mình sung sướng b*n r*, rồi sau đó kệ mie tôi giữa lưng chừng.54. Hắn mà là bạn giường bình thường, tôi đã tống cho hắn vài viên Viagra bắt hắn tiếp tục, méo đùa.55. Tiếc là không phải. Nghề nghiệp chính của hắn là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm CEO của bản triều, hơn nữa lại là cái loại tổng tài bá đạo max level “phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ”. Cho nên tôi chỉ có thể vác cái nửa th*n d*** còn cương về nhà tắm nước lạnh.56. Tắm nước lạnh nhiều lần, người khác không nhìn ra vấn đề, nhưng người hầu thiếp thân từ nhỏ của tôi đương nhiên có thể nhận ra chút ít. Nhưng hắn là kẻ thông minh, ngoại trừ mỗi lần lén lau nước mắt sau lưng tưởng tôi không biết, thì một câu cũng chưa từng hỏi. Kiểu người đã thông minh lại trung thành như vậy, nếu không phải là tránh tai mắt người khác, tôi đã sớm bảo quản sự trong phủ thừa tướng tăng lương thăng chức cho rồi. Nhưng để cho kín đáo, tôi chọn cách đợi dịp lễ tết thì tìm lí do thưởng tiền cho hắn.57. Nói đến chuyện thưởng thiếc. Tên Sở Tra Đế đần độn kia sau khi chơi quỵt tôi hơn một tháng thì cuối cùng cũng nghĩ ra, dù không thể cho tôi thăng quan tiến chức thì vẫn có thể thưởng đồ, cho nên sau khi tiến cung “tâm sự đêm khuya” trở về, tôi thỉnh thoảng cũng có mang theo phần thưởng aka tiền đi khách. Tuy nhiên, đừng vội trách tôi tại sao cầm đồ của người ta còn chửi người ta đần độn, để tôi phân tích cho các bạn xem hắn thưởng tôi những gì. Hai bộ văn phòng tứ bảo ngự tạo, bốn món đồ sứ ngự chế, các loại phỉ thúy mã não cống phẩm… Hiểu ra vấn đề chưa?! Vấn đề chính là, mấy thứ chết toi đấy vừa không thực dụng, vừa bị ghi trong danh sách nội khố của hoàng đế!58. Nếu người khác được thưởng một món đồ có tên trong danh sách hoàng gia, hẳn là sướng đến mất ngủ. Đến ngay cả ông anh danh sĩ phong lưu của tôi, hồi xưa được tiên đế thưởng một bộ văn phòng tứ bảo, cũng kích động chạy sang phòng tôi tâm sự đến nửa đêm. Khổ nỗi tôi không phải người khác, tôi là một thằng coder gei từ hiện đại xuyên về, lại không dự định có con cháu đời sau. Vinh dự, tôi cảm nhận chả nên; giá trị của món đồ, tôi lĩnh hội không nổi; để lại cho đời sau, tôi không có; để trong nhà, tôi còn đang phải tìm cách giấu bớt đi kẻo người khác nhìn ra manh mối; bán lấy tiền… theo luật lệ bản triều, tự ý hủy hoại, mua bán bảo vật ngự tứ, định tội như mưu phản. Mà bản triều, xem tình hình trước mắt, trước khi tôi chết là chưa thể sụp được rồi.59. Chẳng thà hắn cứ thưởng cho tôi một cân táo, hai cân lê, ít ra còn ăn được.60. Lúc abcxyz có cái mặt đẹp không cho nhìn, hàng quá to mà kĩ thuật quá tồi, tiền đi khách cho còn chả bằng không… Loại bạn giường này, có đẹp dzai hơn nữa tôi cũng chả muốn giữ đến sang năm.

51. Trong nửa năm sau đó, Sở Duệ Uyên cứ khoảng mười ngày nửa tháng lại gọi tôi vào cung “ôn chuyện đêm khuya”. Người có kênh tin tức trong triều thấy tôi hay tiến cung diện thánh, đều nghĩ tôi không quan không chức, văn dốt võ dát, chỉ nhờ vào tình nghĩa mấy năm làm bạn độc cho thái tử mà giành được sủng ái lớn lao (không mang nghĩa quy tắc ngầm), hẳn kiếp trước phải tích đức ngang trời. Khoan bàn đến chuyện đám người đó ở không đi dòm ngó đời tư của hoàng đế có phải là mong lúc Sở Duệ Uyên đủ lông đủ cánh rồi mang họ ra xử lí hay không; chỉ riêng mấy câu chua lè mùi ghen tị đó, tôi đã thấy chả đúng chỗ nào. Tôi nghĩ tôi ở cái kiếp hiện đại vừa rồi không rõ có tích được tí đức nào không, chứ kiếp trước nữa, trước trước nữa, chắc chắn đã gây ra họa lớn ngang trời, tội không thể tha gì đó.

52. Nửa năm giời, dù có kiếm cái ống qwerty hay s*x doll làm bạn trai/ bạn gái, hẳn cũng phải thành thạo rồi đi. Thế nhưng Sở Tra Đế thì không. Tôi hiện tại lên giường với hắn vẫn là úp mặt xuống, có chút đau, có chút sưng. Tiến bộ duy nhất của hắn là số lần gào tên anh tôi ngày càng ít đi, cho nên về mặt tâm lí tôi không còn bị xìu nữa. Cơ mà về mặt sinh lí, thì vẫn cứ là xìu.

53. Kì thực, nói là luôn xìu cũng không đúng. Bị hắn chuỵch một hai canh giờ, cuối cùng, kh*** c*m do tuyến tiền liệt được ma xát ít nhiều cũng cao hơn cái đau do hậu huyết bị mở rộng đâm vào. Đáng tiếc, thường đến lúc đó thì Sở Tra Đế cũng sắp rút quân. Cho nên hắn làm cho tôi ‘lên’, tự mình sung sướng b*n r*, rồi sau đó kệ mie tôi giữa lưng chừng.

54. Hắn mà là bạn giường bình thường, tôi đã tống cho hắn vài viên Viagra bắt hắn tiếp tục, méo đùa.

55. Tiếc là không phải. Nghề nghiệp chính của hắn là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm CEO của bản triều, hơn nữa lại là cái loại tổng tài bá đạo max level “phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ”. Cho nên tôi chỉ có thể vác cái nửa th*n d*** còn cương về nhà tắm nước lạnh.

56. Tắm nước lạnh nhiều lần, người khác không nhìn ra vấn đề, nhưng người hầu thiếp thân từ nhỏ của tôi đương nhiên có thể nhận ra chút ít. Nhưng hắn là kẻ thông minh, ngoại trừ mỗi lần lén lau nước mắt sau lưng tưởng tôi không biết, thì một câu cũng chưa từng hỏi. Kiểu người đã thông minh lại trung thành như vậy, nếu không phải là tránh tai mắt người khác, tôi đã sớm bảo quản sự trong phủ thừa tướng tăng lương thăng chức cho rồi. Nhưng để cho kín đáo, tôi chọn cách đợi dịp lễ tết thì tìm lí do thưởng tiền cho hắn.

57. Nói đến chuyện thưởng thiếc. Tên Sở Tra Đế đần độn kia sau khi chơi quỵt tôi hơn một tháng thì cuối cùng cũng nghĩ ra, dù không thể cho tôi thăng quan tiến chức thì vẫn có thể thưởng đồ, cho nên sau khi tiến cung “tâm sự đêm khuya” trở về, tôi thỉnh thoảng cũng có mang theo phần thưởng aka tiền đi khách. Tuy nhiên, đừng vội trách tôi tại sao cầm đồ của người ta còn chửi người ta đần độn, để tôi phân tích cho các bạn xem hắn thưởng tôi những gì. Hai bộ văn phòng tứ bảo ngự tạo, bốn món đồ sứ ngự chế, các loại phỉ thúy mã não cống phẩm… Hiểu ra vấn đề chưa?! Vấn đề chính là, mấy thứ chết toi đấy vừa không thực dụng, vừa bị ghi trong danh sách nội khố của hoàng đế!

58. Nếu người khác được thưởng một món đồ có tên trong danh sách hoàng gia, hẳn là sướng đến mất ngủ. Đến ngay cả ông anh danh sĩ phong lưu của tôi, hồi xưa được tiên đế thưởng một bộ văn phòng tứ bảo, cũng kích động chạy sang phòng tôi tâm sự đến nửa đêm. Khổ nỗi tôi không phải người khác, tôi là một thằng coder gei từ hiện đại xuyên về, lại không dự định có con cháu đời sau. Vinh dự, tôi cảm nhận chả nên; giá trị của món đồ, tôi lĩnh hội không nổi; để lại cho đời sau, tôi không có; để trong nhà, tôi còn đang phải tìm cách giấu bớt đi kẻo người khác nhìn ra manh mối; bán lấy tiền… theo luật lệ bản triều, tự ý hủy hoại, mua bán bảo vật ngự tứ, định tội như mưu phản. Mà bản triều, xem tình hình trước mắt, trước khi tôi chết là chưa thể sụp được rồi.

59. Chẳng thà hắn cứ thưởng cho tôi một cân táo, hai cân lê, ít ra còn ăn được.

60. Lúc abcxyz có cái mặt đẹp không cho nhìn, hàng quá to mà kĩ thuật quá tồi, tiền đi khách cho còn chả bằng không… Loại bạn giường này, có đẹp dzai hơn nữa tôi cũng chả muốn giữ đến sang năm.

Ta Chỉ Là Phường Nhan KhốngTác giả: Đào Hoa TửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt.  03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có… 51. Trong nửa năm sau đó, Sở Duệ Uyên cứ khoảng mười ngày nửa tháng lại gọi tôi vào cung “ôn chuyện đêm khuya”. Người có kênh tin tức trong triều thấy tôi hay tiến cung diện thánh, đều nghĩ tôi không quan không chức, văn dốt võ dát, chỉ nhờ vào tình nghĩa mấy năm làm bạn độc cho thái tử mà giành được sủng ái lớn lao (không mang nghĩa quy tắc ngầm), hẳn kiếp trước phải tích đức ngang trời. Khoan bàn đến chuyện đám người đó ở không đi dòm ngó đời tư của hoàng đế có phải là mong lúc Sở Duệ Uyên đủ lông đủ cánh rồi mang họ ra xử lí hay không; chỉ riêng mấy câu chua lè mùi ghen tị đó, tôi đã thấy chả đúng chỗ nào. Tôi nghĩ tôi ở cái kiếp hiện đại vừa rồi không rõ có tích được tí đức nào không, chứ kiếp trước nữa, trước trước nữa, chắc chắn đã gây ra họa lớn ngang trời, tội không thể tha gì đó.52. Nửa năm giời, dù có kiếm cái ống qwerty hay s*x doll làm bạn trai/ bạn gái, hẳn cũng phải thành thạo rồi đi. Thế nhưng Sở Tra Đế thì không. Tôi hiện tại lên giường với hắn vẫn là úp mặt xuống, có chút đau, có chút sưng. Tiến bộ duy nhất của hắn là số lần gào tên anh tôi ngày càng ít đi, cho nên về mặt tâm lí tôi không còn bị xìu nữa. Cơ mà về mặt sinh lí, thì vẫn cứ là xìu.53. Kì thực, nói là luôn xìu cũng không đúng. Bị hắn chuỵch một hai canh giờ, cuối cùng, kh*** c*m do tuyến tiền liệt được ma xát ít nhiều cũng cao hơn cái đau do hậu huyết bị mở rộng đâm vào. Đáng tiếc, thường đến lúc đó thì Sở Tra Đế cũng sắp rút quân. Cho nên hắn làm cho tôi ‘lên’, tự mình sung sướng b*n r*, rồi sau đó kệ mie tôi giữa lưng chừng.54. Hắn mà là bạn giường bình thường, tôi đã tống cho hắn vài viên Viagra bắt hắn tiếp tục, méo đùa.55. Tiếc là không phải. Nghề nghiệp chính của hắn là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm CEO của bản triều, hơn nữa lại là cái loại tổng tài bá đạo max level “phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ”. Cho nên tôi chỉ có thể vác cái nửa th*n d*** còn cương về nhà tắm nước lạnh.56. Tắm nước lạnh nhiều lần, người khác không nhìn ra vấn đề, nhưng người hầu thiếp thân từ nhỏ của tôi đương nhiên có thể nhận ra chút ít. Nhưng hắn là kẻ thông minh, ngoại trừ mỗi lần lén lau nước mắt sau lưng tưởng tôi không biết, thì một câu cũng chưa từng hỏi. Kiểu người đã thông minh lại trung thành như vậy, nếu không phải là tránh tai mắt người khác, tôi đã sớm bảo quản sự trong phủ thừa tướng tăng lương thăng chức cho rồi. Nhưng để cho kín đáo, tôi chọn cách đợi dịp lễ tết thì tìm lí do thưởng tiền cho hắn.57. Nói đến chuyện thưởng thiếc. Tên Sở Tra Đế đần độn kia sau khi chơi quỵt tôi hơn một tháng thì cuối cùng cũng nghĩ ra, dù không thể cho tôi thăng quan tiến chức thì vẫn có thể thưởng đồ, cho nên sau khi tiến cung “tâm sự đêm khuya” trở về, tôi thỉnh thoảng cũng có mang theo phần thưởng aka tiền đi khách. Tuy nhiên, đừng vội trách tôi tại sao cầm đồ của người ta còn chửi người ta đần độn, để tôi phân tích cho các bạn xem hắn thưởng tôi những gì. Hai bộ văn phòng tứ bảo ngự tạo, bốn món đồ sứ ngự chế, các loại phỉ thúy mã não cống phẩm… Hiểu ra vấn đề chưa?! Vấn đề chính là, mấy thứ chết toi đấy vừa không thực dụng, vừa bị ghi trong danh sách nội khố của hoàng đế!58. Nếu người khác được thưởng một món đồ có tên trong danh sách hoàng gia, hẳn là sướng đến mất ngủ. Đến ngay cả ông anh danh sĩ phong lưu của tôi, hồi xưa được tiên đế thưởng một bộ văn phòng tứ bảo, cũng kích động chạy sang phòng tôi tâm sự đến nửa đêm. Khổ nỗi tôi không phải người khác, tôi là một thằng coder gei từ hiện đại xuyên về, lại không dự định có con cháu đời sau. Vinh dự, tôi cảm nhận chả nên; giá trị của món đồ, tôi lĩnh hội không nổi; để lại cho đời sau, tôi không có; để trong nhà, tôi còn đang phải tìm cách giấu bớt đi kẻo người khác nhìn ra manh mối; bán lấy tiền… theo luật lệ bản triều, tự ý hủy hoại, mua bán bảo vật ngự tứ, định tội như mưu phản. Mà bản triều, xem tình hình trước mắt, trước khi tôi chết là chưa thể sụp được rồi.59. Chẳng thà hắn cứ thưởng cho tôi một cân táo, hai cân lê, ít ra còn ăn được.60. Lúc abcxyz có cái mặt đẹp không cho nhìn, hàng quá to mà kĩ thuật quá tồi, tiền đi khách cho còn chả bằng không… Loại bạn giường này, có đẹp dzai hơn nữa tôi cũng chả muốn giữ đến sang năm.

Quyển 1 - Chương 6: Kiếp đầu tiên 51-60