01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt. 03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có…
Quyển 3 - Chương 19: Kiếp thứ ba 181 – 190
Ta Chỉ Là Phường Nhan KhốngTác giả: Đào Hoa TửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt. 03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có… 181. Tôi trở về tướng phủ, chào hỏi nghĩa muội mới nhậm chức, làm bộ tận tình thăm hỏi xem y biết làm những gì. Chị dâu ở bên cạnh lấy làm thú vị bảo: “Hoàng hậu nương nương hỏi kĩ như vậy, có phải là định tự mình kén cho Tuyết Oánh một mối hôn sự không?” Tôi lắc đầu: “Trà Kinh Lâu của ta vừa lúc định mở chi nhánh ở phía đông thành, hôm nay vội vàng không kịp mang quà gặp mặt cho Tuyết Oánh muội muội, ta mới chợt nảy ý đem cửa tiệm này làm quà tặng cho muội muội. Chỉ là nếu có cửa tiệm này, muội muội không tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện mà quản lí sự vụ, tài chính, không biết muội muội chịu hay không?” Đồng hương của tôi đương nhiên là thiên ân vạn tạ mà nhận lời luôn. Có chi nhánh Trà Kinh Lâu này trong tay, sau này y không cần phải bị nhốt trong bốn bức tường, cho dù có quyết tâm không chịu gả cho người, cũng có chút tiếng nói.182. Vì thế, khi tôi xuất cung còn chưa gặp được đồng hương; lúc quay về, đã có thêm một nghĩa muội. Sau khi trở về, tôi báo cáo chuyện này với CEO bản triều, hắn chỉ có thể thở dài mà rằng: “Vận khí của nàng ta thực sự là quá tốt. Ngươi đem tiệm mới tặng cho nàng ta cũng được, nhưng từ nay về sau, đừng có lấp ló đến đó nữa.” Tôi đương nhiên là gật đầu chấp nhận.183. Kiếp này, tôi không định nhận đồng hương với ông bạn “vận khí quá tốt” kia nữa. Dù sao những ngày sau này của y hẳn sẽ vừa thuận lợi, vừa ổn định, vừa vui vẻ, chúng tôi nhận nhau chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, cần gì phải vì thế mà khiến Sở Duệ Uyên phiền lòng.184. Hai năm tiếp theo trôi qua trong chớp mắt. Vừa chớp mắt, tiểu thái tử nhỏ như cái kẹo đã trở thành nhóc loi choi cao đến thắt lưng. Mỗi lần nó và phụ hoàng nó đồng thời xuất hiện, tôi càng thấy lóa mắt gấp đôi, hào quang lấp lánh tỏa ra tứ phía. Hai cha con giá trị nhan sắc siêu cao này, có ngắm đến trăm ngàn lần cũng không thấy đủ.185. Vị phụ thân nhan sắc siêu cao nọ, gần đây có hơi căng thẳng. Không đúng, là từ sau sinh thần thứ hai mươi bảy của tôi, hắn đã luôn căng thẳng. Mấy năm nay, tôi đã đoán được là hắn có kí ức của cả hai kiếp trước, hai lần đều phải nhìn tôi chết lúc 27 tuổi, hắn không căng thẳng mới là lạ.186. Trái lại, áp lực của tôi không lớn lắm. Kiếp này trên danh nghĩa tôi là “đích nữ nhà thừa tướng”, đương nhiên không có cái vụ tên tự rồi. Cho nên cái tên bạc mệnh “Liễu Tử Hậu” kiếp này chả có liên quan gì đến tôi. Bớt đi một Flag, tôi thoải mái hết cả con người.187. Nhưng tôi đã thoải mái hơi sớm. Kiếp này không có Tử Hậu, không có tình cổ cùng Phá Duyên, không có boss Thái hậu; thế nhưng, lại có thêm một đám sĩ phu “trung quân báo quốc” não úng thủy.188. Đám người đó kiên định cho rằng tôi là yêu hậu họa quốc ương dân. Giả chiếu thượng vị, hồ mị hoặc chúa, dâm loạn cung đình, giết mẹ đoạt con… Tổng kết hết mấy chục điều đại tội, tôi thực sự đáng bị chém cả nhà kèm thêm thiên đao vạn quả.189. Sở Duệ Uyên tại vị mấy năm nay, mưa thuận gió hòa, chính sự hanh thông, nhân dân hòa mục, trăm năm sau tuyệt đối là đấng minh quân lưu danh trong sử sách. Mà đối với hoàng hậu của minh quân cái thế nọ là tôi đây, chỉ cần là người não có chút tỉnh táo đều biết nên nhắm một mắt mở một mắt. Vì thế, mấy năm nay, những kẻ kêu gào mưu phạt tiễn “hồ li tinh” tôi đây về Tây Thiên chỉ có một đám nhân sĩ vệ đạo, mọt sách già học nhiều quá ngu người. Người ta nói thư sinh tạo phản, tam niên bất thành (*). Đám người đó ầm ĩ nhốn nháo vài năm, tự đấu đá chia rẽ nội bộ đến mấy lần, vẫn chưa nên cơm cháo đek gì.(*) Thư sinh tạo phản, ba năm chưa thành. Thành ngữ Trung Quốc, ý giễu thư sinh là đám người vừa lí thuyết suông vừa bảo thủ, bất tài, không thể đoàn kết nhau để làm việc lớn. 190. Nhưng số mệnh định trước mày sẽ gặp kiếp nạn, có trốn thế nào cũng trốn không thoát. Chính đám người thiếu não ở thời hiện đại gọi là anh hùng bàn phím đó, lại có thể mưa dầm thấm lâu mà tẩy não thành công ám vệ Sở Duệ Uyên phái đến giám sát họ.Vì thế, ám vệ nọ quay giáo phản bội rồi.Vì thế, trên đường đến Trà Kinh Lâu, tôi bị gã bắt cóc.
181. Tôi trở về tướng phủ, chào hỏi nghĩa muội mới nhậm chức, làm bộ tận tình thăm hỏi xem y biết làm những gì. Chị dâu ở bên cạnh lấy làm thú vị bảo: “Hoàng hậu nương nương hỏi kĩ như vậy, có phải là định tự mình kén cho Tuyết Oánh một mối hôn sự không?” Tôi lắc đầu: “Trà Kinh Lâu của ta vừa lúc định mở chi nhánh ở phía đông thành, hôm nay vội vàng không kịp mang quà gặp mặt cho Tuyết Oánh muội muội, ta mới chợt nảy ý đem cửa tiệm này làm quà tặng cho muội muội. Chỉ là nếu có cửa tiệm này, muội muội không tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện mà quản lí sự vụ, tài chính, không biết muội muội chịu hay không?” Đồng hương của tôi đương nhiên là thiên ân vạn tạ mà nhận lời luôn. Có chi nhánh Trà Kinh Lâu này trong tay, sau này y không cần phải bị nhốt trong bốn bức tường, cho dù có quyết tâm không chịu gả cho người, cũng có chút tiếng nói.
182. Vì thế, khi tôi xuất cung còn chưa gặp được đồng hương; lúc quay về, đã có thêm một nghĩa muội. Sau khi trở về, tôi báo cáo chuyện này với CEO bản triều, hắn chỉ có thể thở dài mà rằng: “Vận khí của nàng ta thực sự là quá tốt. Ngươi đem tiệm mới tặng cho nàng ta cũng được, nhưng từ nay về sau, đừng có lấp ló đến đó nữa.” Tôi đương nhiên là gật đầu chấp nhận.
183. Kiếp này, tôi không định nhận đồng hương với ông bạn “vận khí quá tốt” kia nữa. Dù sao những ngày sau này của y hẳn sẽ vừa thuận lợi, vừa ổn định, vừa vui vẻ, chúng tôi nhận nhau chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, cần gì phải vì thế mà khiến Sở Duệ Uyên phiền lòng.
184. Hai năm tiếp theo trôi qua trong chớp mắt. Vừa chớp mắt, tiểu thái tử nhỏ như cái kẹo đã trở thành nhóc loi choi cao đến thắt lưng. Mỗi lần nó và phụ hoàng nó đồng thời xuất hiện, tôi càng thấy lóa mắt gấp đôi, hào quang lấp lánh tỏa ra tứ phía. Hai cha con giá trị nhan sắc siêu cao này, có ngắm đến trăm ngàn lần cũng không thấy đủ.
185. Vị phụ thân nhan sắc siêu cao nọ, gần đây có hơi căng thẳng. Không đúng, là từ sau sinh thần thứ hai mươi bảy của tôi, hắn đã luôn căng thẳng. Mấy năm nay, tôi đã đoán được là hắn có kí ức của cả hai kiếp trước, hai lần đều phải nhìn tôi chết lúc 27 tuổi, hắn không căng thẳng mới là lạ.
186. Trái lại, áp lực của tôi không lớn lắm. Kiếp này trên danh nghĩa tôi là “đích nữ nhà thừa tướng”, đương nhiên không có cái vụ tên tự rồi. Cho nên cái tên bạc mệnh “Liễu Tử Hậu” kiếp này chả có liên quan gì đến tôi. Bớt đi một Flag, tôi thoải mái hết cả con người.
187. Nhưng tôi đã thoải mái hơi sớm. Kiếp này không có Tử Hậu, không có tình cổ cùng Phá Duyên, không có boss Thái hậu; thế nhưng, lại có thêm một đám sĩ phu “trung quân báo quốc” não úng thủy.
188. Đám người đó kiên định cho rằng tôi là yêu hậu họa quốc ương dân. Giả chiếu thượng vị, hồ mị hoặc chúa, dâm loạn cung đình, giết mẹ đoạt con… Tổng kết hết mấy chục điều đại tội, tôi thực sự đáng bị chém cả nhà kèm thêm thiên đao vạn quả.
189. Sở Duệ Uyên tại vị mấy năm nay, mưa thuận gió hòa, chính sự hanh thông, nhân dân hòa mục, trăm năm sau tuyệt đối là đấng minh quân lưu danh trong sử sách. Mà đối với hoàng hậu của minh quân cái thế nọ là tôi đây, chỉ cần là người não có chút tỉnh táo đều biết nên nhắm một mắt mở một mắt. Vì thế, mấy năm nay, những kẻ kêu gào mưu phạt tiễn “hồ li tinh” tôi đây về Tây Thiên chỉ có một đám nhân sĩ vệ đạo, mọt sách già học nhiều quá ngu người. Người ta nói thư sinh tạo phản, tam niên bất thành (*). Đám người đó ầm ĩ nhốn nháo vài năm, tự đấu đá chia rẽ nội bộ đến mấy lần, vẫn chưa nên cơm cháo đek gì.
(*) Thư sinh tạo phản, ba năm chưa thành. Thành ngữ Trung Quốc, ý giễu thư sinh là đám người vừa lí thuyết suông vừa bảo thủ, bất tài, không thể đoàn kết nhau để làm việc lớn.
190. Nhưng số mệnh định trước mày sẽ gặp kiếp nạn, có trốn thế nào cũng trốn không thoát. Chính đám người thiếu não ở thời hiện đại gọi là anh hùng bàn phím đó, lại có thể mưa dầm thấm lâu mà tẩy não thành công ám vệ Sở Duệ Uyên phái đến giám sát họ.
Vì thế, ám vệ nọ quay giáo phản bội rồi.
Vì thế, trên đường đến Trà Kinh Lâu, tôi bị gã bắt cóc.
Ta Chỉ Là Phường Nhan KhốngTác giả: Đào Hoa TửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời. 02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử. (*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt. 03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có… 181. Tôi trở về tướng phủ, chào hỏi nghĩa muội mới nhậm chức, làm bộ tận tình thăm hỏi xem y biết làm những gì. Chị dâu ở bên cạnh lấy làm thú vị bảo: “Hoàng hậu nương nương hỏi kĩ như vậy, có phải là định tự mình kén cho Tuyết Oánh một mối hôn sự không?” Tôi lắc đầu: “Trà Kinh Lâu của ta vừa lúc định mở chi nhánh ở phía đông thành, hôm nay vội vàng không kịp mang quà gặp mặt cho Tuyết Oánh muội muội, ta mới chợt nảy ý đem cửa tiệm này làm quà tặng cho muội muội. Chỉ là nếu có cửa tiệm này, muội muội không tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện mà quản lí sự vụ, tài chính, không biết muội muội chịu hay không?” Đồng hương của tôi đương nhiên là thiên ân vạn tạ mà nhận lời luôn. Có chi nhánh Trà Kinh Lâu này trong tay, sau này y không cần phải bị nhốt trong bốn bức tường, cho dù có quyết tâm không chịu gả cho người, cũng có chút tiếng nói.182. Vì thế, khi tôi xuất cung còn chưa gặp được đồng hương; lúc quay về, đã có thêm một nghĩa muội. Sau khi trở về, tôi báo cáo chuyện này với CEO bản triều, hắn chỉ có thể thở dài mà rằng: “Vận khí của nàng ta thực sự là quá tốt. Ngươi đem tiệm mới tặng cho nàng ta cũng được, nhưng từ nay về sau, đừng có lấp ló đến đó nữa.” Tôi đương nhiên là gật đầu chấp nhận.183. Kiếp này, tôi không định nhận đồng hương với ông bạn “vận khí quá tốt” kia nữa. Dù sao những ngày sau này của y hẳn sẽ vừa thuận lợi, vừa ổn định, vừa vui vẻ, chúng tôi nhận nhau chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, cần gì phải vì thế mà khiến Sở Duệ Uyên phiền lòng.184. Hai năm tiếp theo trôi qua trong chớp mắt. Vừa chớp mắt, tiểu thái tử nhỏ như cái kẹo đã trở thành nhóc loi choi cao đến thắt lưng. Mỗi lần nó và phụ hoàng nó đồng thời xuất hiện, tôi càng thấy lóa mắt gấp đôi, hào quang lấp lánh tỏa ra tứ phía. Hai cha con giá trị nhan sắc siêu cao này, có ngắm đến trăm ngàn lần cũng không thấy đủ.185. Vị phụ thân nhan sắc siêu cao nọ, gần đây có hơi căng thẳng. Không đúng, là từ sau sinh thần thứ hai mươi bảy của tôi, hắn đã luôn căng thẳng. Mấy năm nay, tôi đã đoán được là hắn có kí ức của cả hai kiếp trước, hai lần đều phải nhìn tôi chết lúc 27 tuổi, hắn không căng thẳng mới là lạ.186. Trái lại, áp lực của tôi không lớn lắm. Kiếp này trên danh nghĩa tôi là “đích nữ nhà thừa tướng”, đương nhiên không có cái vụ tên tự rồi. Cho nên cái tên bạc mệnh “Liễu Tử Hậu” kiếp này chả có liên quan gì đến tôi. Bớt đi một Flag, tôi thoải mái hết cả con người.187. Nhưng tôi đã thoải mái hơi sớm. Kiếp này không có Tử Hậu, không có tình cổ cùng Phá Duyên, không có boss Thái hậu; thế nhưng, lại có thêm một đám sĩ phu “trung quân báo quốc” não úng thủy.188. Đám người đó kiên định cho rằng tôi là yêu hậu họa quốc ương dân. Giả chiếu thượng vị, hồ mị hoặc chúa, dâm loạn cung đình, giết mẹ đoạt con… Tổng kết hết mấy chục điều đại tội, tôi thực sự đáng bị chém cả nhà kèm thêm thiên đao vạn quả.189. Sở Duệ Uyên tại vị mấy năm nay, mưa thuận gió hòa, chính sự hanh thông, nhân dân hòa mục, trăm năm sau tuyệt đối là đấng minh quân lưu danh trong sử sách. Mà đối với hoàng hậu của minh quân cái thế nọ là tôi đây, chỉ cần là người não có chút tỉnh táo đều biết nên nhắm một mắt mở một mắt. Vì thế, mấy năm nay, những kẻ kêu gào mưu phạt tiễn “hồ li tinh” tôi đây về Tây Thiên chỉ có một đám nhân sĩ vệ đạo, mọt sách già học nhiều quá ngu người. Người ta nói thư sinh tạo phản, tam niên bất thành (*). Đám người đó ầm ĩ nhốn nháo vài năm, tự đấu đá chia rẽ nội bộ đến mấy lần, vẫn chưa nên cơm cháo đek gì.(*) Thư sinh tạo phản, ba năm chưa thành. Thành ngữ Trung Quốc, ý giễu thư sinh là đám người vừa lí thuyết suông vừa bảo thủ, bất tài, không thể đoàn kết nhau để làm việc lớn. 190. Nhưng số mệnh định trước mày sẽ gặp kiếp nạn, có trốn thế nào cũng trốn không thoát. Chính đám người thiếu não ở thời hiện đại gọi là anh hùng bàn phím đó, lại có thể mưa dầm thấm lâu mà tẩy não thành công ám vệ Sở Duệ Uyên phái đến giám sát họ.Vì thế, ám vệ nọ quay giáo phản bội rồi.Vì thế, trên đường đến Trà Kinh Lâu, tôi bị gã bắt cóc.