Tháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong…
Chương 12: Khởi Nguồn (1)
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… - Ngọc Nữ nghe lời ta hãy buông bỏ oán hận, oán hận chỉ làm cho con người ta phát điên và đi vào con đường sai trái mà thôi.Ngọc Nữ ngẩng người hồi lâu đáp lại Dật Lam:- Vâng!Xong rồi Ngọc Nữ cáo lui Dật Lam xin phép trở về phòng mình, nằm trên giưòng Ngọc Nữ không thể ngủ được bên tai cô cứ văng vẳng lời nói của sư phụ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô lấy hết dũng khí hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ tỷ những lời sư phụ nói có thật không?Ngọc Huyết bên trong thức hải nãy giờ đều đã nghe Dật Lam nói, cô im lặng trong chốc lác rồi đáp lại Ngọc Nữ:- Sư phụ muội nói cũng đúng, chung quy ra ta cũng là được sinh ra từ oán hận của muội, có thể trở thành tâm ma,nói theo một nghĩa nào đó, muội chung sống 5 năm nay cùng với ta là cũng giống như đang chung sống với tâm ma mình vậy, trừ khi muội từ bỏ được oán hận trong lòng ta mới biến mất, dung hòa trở lại trong con người muội.Nói Ngọc Nữ từ bỏ oán hận, làm sao mà nàng có thể từ bỏ dễ như thế được, từ nhỏ nâng sinh ra đã không có cha mẹ, nàng được một người tiều phu bắt gặp khi đang đốn củi, khi đó người tiều phu kia thấy có 2 người chết do rơi từ trên núi xuống, do xuất phát từ thiện tâm nên tiều phu quyết định chôn cất 2 người xấu số đó, sau khi chôn cất người đàn ông kia, người tiều thu bắt gặp có mộ đứa trẻ được người phụ nữ kia bảo hộ ôm trong lòng may mắn sống sót.Người tiều phu kia tên là Lý Đại Đầu, không vợ con sống bằng nghề đốn củi, đã 30 tuổi, ông ta thấy đứa bé kia tội nghiệp nên mới nhận nuôi cô bé,cô bé này có một đôi mắt rất đặc biệt,một bên có màu vàng kim con ngươi thì nhọn hoắc như mèo,một bên thì giống người bình thường nhưng lại mang màu xanh của ngọc bính lấp lánh tuyệt đẹp.Ngày qua tháng lại thoáng cái đứa trẻ kia đã lớn năm nay đã 12 tuổi rồi, Lý Đại Đầu gọi cô bé bằng một cái tên thân mật "Ngọc Nữ". Ngày càng lớn Ngọc Nữ càng xinh đẹp, tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng lại tỏa ra một khí chất thanh tao thoát tục đưa đến rất nhiều ánh mắt của người trong làng.Thôn của Ngọc Nữ sống nằm trong một thị trấn nhỏ của Mạc Quốc một trong những quốc gia lớn nhất Mạc La Đại Lục, bấy giờ trong làng có một tiểu công tử của một nhà vi ngoại họ Cao để ý tới khi chất thoát tục và dung mạo xinh đẹp của Ngọc Nữ nên đã xin bố mẹ muốn lấy Ngọc Nữ về làm vợ.Chú thích: Ngày xưa 12 tuổi là cưới được rồi nha mọi người, kiểu bắt dâu về nuôi ấy khi nào lớn thì mới tính chuyện kia.
- Ngọc Nữ nghe lời ta hãy buông bỏ oán hận, oán hận chỉ làm cho con người ta phát điên và đi vào con đường sai trái mà thôi.
Ngọc Nữ ngẩng người hồi lâu đáp lại Dật Lam:
- Vâng!
Xong rồi Ngọc Nữ cáo lui Dật Lam xin phép trở về phòng mình, nằm trên giưòng Ngọc Nữ không thể ngủ được bên tai cô cứ văng vẳng lời nói của sư phụ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô lấy hết dũng khí hỏi Ngọc Huyết:
- Tỷ tỷ những lời sư phụ nói có thật không?
Ngọc Huyết bên trong thức hải nãy giờ đều đã nghe Dật Lam nói, cô im lặng trong chốc lác rồi đáp lại Ngọc Nữ:
- Sư phụ muội nói cũng đúng, chung quy ra ta cũng là được sinh ra từ oán hận của muội, có thể trở thành tâm ma,nói theo một nghĩa nào đó, muội chung sống 5 năm nay cùng với ta là cũng giống như đang chung sống với tâm ma mình vậy, trừ khi muội từ bỏ được oán hận trong lòng ta mới biến mất, dung hòa trở lại trong con người muội.
Nói Ngọc Nữ từ bỏ oán hận, làm sao mà nàng có thể từ bỏ dễ như thế được, từ nhỏ nâng sinh ra đã không có cha mẹ, nàng được một người tiều phu bắt gặp khi đang đốn củi, khi đó người tiều phu kia thấy có 2 người chết do rơi từ trên núi xuống, do xuất phát từ thiện tâm nên tiều phu quyết định chôn cất 2 người xấu số đó, sau khi chôn cất người đàn ông kia, người tiều thu bắt gặp có mộ đứa trẻ được người phụ nữ kia bảo hộ ôm trong lòng may mắn sống sót.
Người tiều phu kia tên là Lý Đại Đầu, không vợ con sống bằng nghề đốn củi, đã 30 tuổi, ông ta thấy đứa bé kia tội nghiệp nên mới nhận nuôi cô bé,cô bé này có một đôi mắt rất đặc biệt,một bên có màu vàng kim con ngươi thì nhọn hoắc như mèo,một bên thì giống người bình thường nhưng lại mang màu xanh của ngọc bính lấp lánh tuyệt đẹp.
Ngày qua tháng lại thoáng cái đứa trẻ kia đã lớn năm nay đã 12 tuổi rồi, Lý Đại Đầu gọi cô bé bằng một cái tên thân mật "Ngọc Nữ". Ngày càng lớn Ngọc Nữ càng xinh đẹp, tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng lại tỏa ra một khí chất thanh tao thoát tục đưa đến rất nhiều ánh mắt của người trong làng.
Thôn của Ngọc Nữ sống nằm trong một thị trấn nhỏ của Mạc Quốc một trong những quốc gia lớn nhất Mạc La Đại Lục, bấy giờ trong làng có một tiểu công tử của một nhà vi ngoại họ Cao để ý tới khi chất thoát tục và dung mạo xinh đẹp của Ngọc Nữ nên đã xin bố mẹ muốn lấy Ngọc Nữ về làm vợ.
Chú thích: Ngày xưa 12 tuổi là cưới được rồi nha mọi người, kiểu bắt dâu về nuôi ấy khi nào lớn thì mới tính chuyện kia.
Điện Hạ, Ngài Thật Bá ĐạoTác giả: Tần MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTháng 12 trời bắt đầu trở lạnh, đêm về nhà nhà đều quay quần bên lò sưởi. Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt. Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi. Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương. Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút. Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành. Trong… - Ngọc Nữ nghe lời ta hãy buông bỏ oán hận, oán hận chỉ làm cho con người ta phát điên và đi vào con đường sai trái mà thôi.Ngọc Nữ ngẩng người hồi lâu đáp lại Dật Lam:- Vâng!Xong rồi Ngọc Nữ cáo lui Dật Lam xin phép trở về phòng mình, nằm trên giưòng Ngọc Nữ không thể ngủ được bên tai cô cứ văng vẳng lời nói của sư phụ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô lấy hết dũng khí hỏi Ngọc Huyết:- Tỷ tỷ những lời sư phụ nói có thật không?Ngọc Huyết bên trong thức hải nãy giờ đều đã nghe Dật Lam nói, cô im lặng trong chốc lác rồi đáp lại Ngọc Nữ:- Sư phụ muội nói cũng đúng, chung quy ra ta cũng là được sinh ra từ oán hận của muội, có thể trở thành tâm ma,nói theo một nghĩa nào đó, muội chung sống 5 năm nay cùng với ta là cũng giống như đang chung sống với tâm ma mình vậy, trừ khi muội từ bỏ được oán hận trong lòng ta mới biến mất, dung hòa trở lại trong con người muội.Nói Ngọc Nữ từ bỏ oán hận, làm sao mà nàng có thể từ bỏ dễ như thế được, từ nhỏ nâng sinh ra đã không có cha mẹ, nàng được một người tiều phu bắt gặp khi đang đốn củi, khi đó người tiều phu kia thấy có 2 người chết do rơi từ trên núi xuống, do xuất phát từ thiện tâm nên tiều phu quyết định chôn cất 2 người xấu số đó, sau khi chôn cất người đàn ông kia, người tiều thu bắt gặp có mộ đứa trẻ được người phụ nữ kia bảo hộ ôm trong lòng may mắn sống sót.Người tiều phu kia tên là Lý Đại Đầu, không vợ con sống bằng nghề đốn củi, đã 30 tuổi, ông ta thấy đứa bé kia tội nghiệp nên mới nhận nuôi cô bé,cô bé này có một đôi mắt rất đặc biệt,một bên có màu vàng kim con ngươi thì nhọn hoắc như mèo,một bên thì giống người bình thường nhưng lại mang màu xanh của ngọc bính lấp lánh tuyệt đẹp.Ngày qua tháng lại thoáng cái đứa trẻ kia đã lớn năm nay đã 12 tuổi rồi, Lý Đại Đầu gọi cô bé bằng một cái tên thân mật "Ngọc Nữ". Ngày càng lớn Ngọc Nữ càng xinh đẹp, tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng lại tỏa ra một khí chất thanh tao thoát tục đưa đến rất nhiều ánh mắt của người trong làng.Thôn của Ngọc Nữ sống nằm trong một thị trấn nhỏ của Mạc Quốc một trong những quốc gia lớn nhất Mạc La Đại Lục, bấy giờ trong làng có một tiểu công tử của một nhà vi ngoại họ Cao để ý tới khi chất thoát tục và dung mạo xinh đẹp của Ngọc Nữ nên đã xin bố mẹ muốn lấy Ngọc Nữ về làm vợ.Chú thích: Ngày xưa 12 tuổi là cưới được rồi nha mọi người, kiểu bắt dâu về nuôi ấy khi nào lớn thì mới tính chuyện kia.