Bắc Kinh, ngày X tháng X Thành phố thân yêu của ta, lâu rồi mới trở về. Ở đâu cũng không bằng về nhà_ Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đứng trước sân bay nhìn về phong cảnh xung quanh và nói. Cô ấy tên là Thẩm Yên Nhi, con gái của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Cô nàng đi du học ở Pháp từ năm 15 tuổi, đến nay cũng đã 10 năm rồi cô mới trở về. Lần này về là do ba cô nói có việc cần bàn với cô và cô cũng có ý định là sẽ ở lại trong nước để phát triển sự nghiệp của bản thân. Cô đang đứng đợi bác tài xế đến đón thì đúng lúc đó nhiều tiếng nói vang lên cùng lúc. Tránh ra!!! Tránh ra!!!_ Đám bảo vệ mặc vest đen đang dọn đường cho người đàn ông ở phía sau bước đi. Khí chất vương giả tỏa ra từ người anh ta cùng với gương mặt đẹp trai đã làm rung động đến nhiều cô gái ở gần đó. Anh ta lạnh lùng bước đi và xem xung quanh không tồn tại bất cứ người nào. Anh ta ngồi lên chiếc Cadilac và phóng như bay ra khỏi sân bay. Cô vừa nhìn theo hình ảnh đấy vừa nói "Đúng là đẹp trai thật nhưng hóng hách quá".…
Chương 17: Buổi sáng sau hôn nhân
Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận TrờiTác giả: Hàn Mộc HiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBắc Kinh, ngày X tháng X Thành phố thân yêu của ta, lâu rồi mới trở về. Ở đâu cũng không bằng về nhà_ Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đứng trước sân bay nhìn về phong cảnh xung quanh và nói. Cô ấy tên là Thẩm Yên Nhi, con gái của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Cô nàng đi du học ở Pháp từ năm 15 tuổi, đến nay cũng đã 10 năm rồi cô mới trở về. Lần này về là do ba cô nói có việc cần bàn với cô và cô cũng có ý định là sẽ ở lại trong nước để phát triển sự nghiệp của bản thân. Cô đang đứng đợi bác tài xế đến đón thì đúng lúc đó nhiều tiếng nói vang lên cùng lúc. Tránh ra!!! Tránh ra!!!_ Đám bảo vệ mặc vest đen đang dọn đường cho người đàn ông ở phía sau bước đi. Khí chất vương giả tỏa ra từ người anh ta cùng với gương mặt đẹp trai đã làm rung động đến nhiều cô gái ở gần đó. Anh ta lạnh lùng bước đi và xem xung quanh không tồn tại bất cứ người nào. Anh ta ngồi lên chiếc Cadilac và phóng như bay ra khỏi sân bay. Cô vừa nhìn theo hình ảnh đấy vừa nói "Đúng là đẹp trai thật nhưng hóng hách quá".… Sáng hôm sau..."Hmm... trời ơi...cái gì...đè trên... người mình vậy". Thẩm Yên Nhi trong lúc mơ màng màng cảm nhận được cái gì đó đang đè lên người mình. Cô đưa tay đẩy cái đó ra khỏi người mình.Không một chút nhúc nhích. Cô bừng tỉnh trong cơn buồn ngủ. Mở mắt ra, cô thấy một cảnh tượng dở khóc dở cười.Chân của Dương Hàn Thiên gác qua hông của Thẩm Yên Nhi. Đầu cô gối lên cánh tay của anh. Cái chăn thì nằm trên sàn lúc nào không biết. Đặc biệt, tay kia của anh thì để trên ngực cô."Á....á.... b**n th** lưu manh...Dương Hàn Thiên!!! anh tỉnh dậy cho tôi!!!" Mặt cô đỏ bừng, tức giận hét lên.Bị người phụ nữ trong lòng làm tỉnh giấc, Dương Hàn Thiên nhíu mày, từ từ mở mắt. "Chuyện gì???". Giọng anh khàn khàn vì mới ngủ thức dậy."Chuyện gì?? Hừ...Anh tự nhìn đi" Mặt cô còn đỏ hơn lúc nảy. Vừa nói vừa chỉ chỉ lên người mình."À..." Anh nhìn theo tay cô chỉ thì thấy dc. Anh giở nụ cười lưu manh "Thì sao, hửm???""Hồn nhạt!!!Thì bỏ ra chứ sao!!! Cô tức giận quay mặt đi chổ khác.Bắt gặp mặt này của cô, anh có chút buồn cười, kéo cô vào lòng ôm chặt hơn, chân vẫn không bỏ xuống. "Không bỏ" anh cất giọng nhàn nhạt đầu tựa vào hõm vai của cô."Được..." cô vương tay nâng mặt ôm cổ anh, cắm mạnh lên cổ. Đến khi trên cổ ứ đọng máu trên, cô mới buông ra.Anh hít một ngụm khí lạnh vì đau. Không ngờ tới hành động của cô. Ánh mắt xẹt qua tia ranh mãnh.Anh xoay người cô lại, tay chống bên vai cô "Em lại muốn chọc lửa???"Cốc cốc...."Thiếu gia, phu nhân có Phong thiếu gia và Bạch Thiếu gia đến chơi". Một giọng nói ngoài của cất lên, phá tan bầu không khí trong phòng.Thẩm Yên Nhi hơi xấu hổ đẩy anh ra.Dương Hàn Thiên sa sầm mặt, lạnh lùng cất giọng "Ừ".10 phút sau..."Hai người tìm tôi có chuyện gì???" Dương Hàn Thiên bước xuống lầu, phong thái lạnh lùng cao quý như vương tử trong bộ vest đen.Theo sau là Thẩm Yên Nhi. Lúc này tóc cô đã được cột cao. Kèm theo đó là một váy dài màu xanh đen và áo sơ mi trắng đơn giản. Người cô toát lên vẻ đẹp trang nhã, thanh lịch."Tiểu tử thối, kết hôn không báo cho 2 lão tử ta một tiếng, có đáng mặt là anh em không???" Người được gọi là Bạch thiếu lên tiếng, trong giọng nói pha chút hờn dỗi."Có ý kiến???" Vừa nói anh vừa bước đến ngồi lên ghế sofa đắt tiền.
Sáng hôm sau...
"Hmm... trời ơi...cái gì...đè trên... người mình vậy". Thẩm Yên Nhi trong lúc mơ màng màng cảm nhận được cái gì đó đang đè lên người mình. Cô đưa tay đẩy cái đó ra khỏi người mình.
Không một chút nhúc nhích. Cô bừng tỉnh trong cơn buồn ngủ. Mở mắt ra, cô thấy một cảnh tượng dở khóc dở cười.
Chân của Dương Hàn Thiên gác qua hông của Thẩm Yên Nhi. Đầu cô gối lên cánh tay của anh. Cái chăn thì nằm trên sàn lúc nào không biết. Đặc biệt, tay kia của anh thì để trên ngực cô.
"Á....á.... b**n th** lưu manh...Dương Hàn Thiên!!! anh tỉnh dậy cho tôi!!!" Mặt cô đỏ bừng, tức giận hét lên.
Bị người phụ nữ trong lòng làm tỉnh giấc, Dương Hàn Thiên nhíu mày, từ từ mở mắt. "Chuyện gì???". Giọng anh khàn khàn vì mới ngủ thức dậy.
"Chuyện gì?? Hừ...Anh tự nhìn đi" Mặt cô còn đỏ hơn lúc nảy. Vừa nói vừa chỉ chỉ lên người mình.
"À..." Anh nhìn theo tay cô chỉ thì thấy dc. Anh giở nụ cười lưu manh "Thì sao, hửm???"
"Hồn nhạt!!!Thì bỏ ra chứ sao!!! Cô tức giận quay mặt đi chổ khác.
Bắt gặp mặt này của cô, anh có chút buồn cười, kéo cô vào lòng ôm chặt hơn, chân vẫn không bỏ xuống. "Không bỏ" anh cất giọng nhàn nhạt đầu tựa vào hõm vai của cô.
"Được..." cô vương tay nâng mặt ôm cổ anh, cắm mạnh lên cổ. Đến khi trên cổ ứ đọng máu trên, cô mới buông ra.
Anh hít một ngụm khí lạnh vì đau. Không ngờ tới hành động của cô. Ánh mắt xẹt qua tia ranh mãnh.
Anh xoay người cô lại, tay chống bên vai cô "Em lại muốn chọc lửa???"
Cốc cốc....
"Thiếu gia, phu nhân có Phong thiếu gia và Bạch Thiếu gia đến chơi". Một giọng nói ngoài của cất lên, phá tan bầu không khí trong phòng.
Thẩm Yên Nhi hơi xấu hổ đẩy anh ra.
Dương Hàn Thiên sa sầm mặt, lạnh lùng cất giọng "Ừ".
10 phút sau...
"Hai người tìm tôi có chuyện gì???" Dương Hàn Thiên bước xuống lầu, phong thái lạnh lùng cao quý như vương tử trong bộ vest đen.
Theo sau là Thẩm Yên Nhi. Lúc này tóc cô đã được cột cao. Kèm theo đó là một váy dài màu xanh đen và áo sơ mi trắng đơn giản. Người cô toát lên vẻ đẹp trang nhã, thanh lịch.
"Tiểu tử thối, kết hôn không báo cho 2 lão tử ta một tiếng, có đáng mặt là anh em không???" Người được gọi là Bạch thiếu lên tiếng, trong giọng nói pha chút hờn dỗi.
"Có ý kiến???" Vừa nói anh vừa bước đến ngồi lên ghế sofa đắt tiền.
Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận TrờiTác giả: Hàn Mộc HiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBắc Kinh, ngày X tháng X Thành phố thân yêu của ta, lâu rồi mới trở về. Ở đâu cũng không bằng về nhà_ Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đứng trước sân bay nhìn về phong cảnh xung quanh và nói. Cô ấy tên là Thẩm Yên Nhi, con gái của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Cô nàng đi du học ở Pháp từ năm 15 tuổi, đến nay cũng đã 10 năm rồi cô mới trở về. Lần này về là do ba cô nói có việc cần bàn với cô và cô cũng có ý định là sẽ ở lại trong nước để phát triển sự nghiệp của bản thân. Cô đang đứng đợi bác tài xế đến đón thì đúng lúc đó nhiều tiếng nói vang lên cùng lúc. Tránh ra!!! Tránh ra!!!_ Đám bảo vệ mặc vest đen đang dọn đường cho người đàn ông ở phía sau bước đi. Khí chất vương giả tỏa ra từ người anh ta cùng với gương mặt đẹp trai đã làm rung động đến nhiều cô gái ở gần đó. Anh ta lạnh lùng bước đi và xem xung quanh không tồn tại bất cứ người nào. Anh ta ngồi lên chiếc Cadilac và phóng như bay ra khỏi sân bay. Cô vừa nhìn theo hình ảnh đấy vừa nói "Đúng là đẹp trai thật nhưng hóng hách quá".… Sáng hôm sau..."Hmm... trời ơi...cái gì...đè trên... người mình vậy". Thẩm Yên Nhi trong lúc mơ màng màng cảm nhận được cái gì đó đang đè lên người mình. Cô đưa tay đẩy cái đó ra khỏi người mình.Không một chút nhúc nhích. Cô bừng tỉnh trong cơn buồn ngủ. Mở mắt ra, cô thấy một cảnh tượng dở khóc dở cười.Chân của Dương Hàn Thiên gác qua hông của Thẩm Yên Nhi. Đầu cô gối lên cánh tay của anh. Cái chăn thì nằm trên sàn lúc nào không biết. Đặc biệt, tay kia của anh thì để trên ngực cô."Á....á.... b**n th** lưu manh...Dương Hàn Thiên!!! anh tỉnh dậy cho tôi!!!" Mặt cô đỏ bừng, tức giận hét lên.Bị người phụ nữ trong lòng làm tỉnh giấc, Dương Hàn Thiên nhíu mày, từ từ mở mắt. "Chuyện gì???". Giọng anh khàn khàn vì mới ngủ thức dậy."Chuyện gì?? Hừ...Anh tự nhìn đi" Mặt cô còn đỏ hơn lúc nảy. Vừa nói vừa chỉ chỉ lên người mình."À..." Anh nhìn theo tay cô chỉ thì thấy dc. Anh giở nụ cười lưu manh "Thì sao, hửm???""Hồn nhạt!!!Thì bỏ ra chứ sao!!! Cô tức giận quay mặt đi chổ khác.Bắt gặp mặt này của cô, anh có chút buồn cười, kéo cô vào lòng ôm chặt hơn, chân vẫn không bỏ xuống. "Không bỏ" anh cất giọng nhàn nhạt đầu tựa vào hõm vai của cô."Được..." cô vương tay nâng mặt ôm cổ anh, cắm mạnh lên cổ. Đến khi trên cổ ứ đọng máu trên, cô mới buông ra.Anh hít một ngụm khí lạnh vì đau. Không ngờ tới hành động của cô. Ánh mắt xẹt qua tia ranh mãnh.Anh xoay người cô lại, tay chống bên vai cô "Em lại muốn chọc lửa???"Cốc cốc...."Thiếu gia, phu nhân có Phong thiếu gia và Bạch Thiếu gia đến chơi". Một giọng nói ngoài của cất lên, phá tan bầu không khí trong phòng.Thẩm Yên Nhi hơi xấu hổ đẩy anh ra.Dương Hàn Thiên sa sầm mặt, lạnh lùng cất giọng "Ừ".10 phút sau..."Hai người tìm tôi có chuyện gì???" Dương Hàn Thiên bước xuống lầu, phong thái lạnh lùng cao quý như vương tử trong bộ vest đen.Theo sau là Thẩm Yên Nhi. Lúc này tóc cô đã được cột cao. Kèm theo đó là một váy dài màu xanh đen và áo sơ mi trắng đơn giản. Người cô toát lên vẻ đẹp trang nhã, thanh lịch."Tiểu tử thối, kết hôn không báo cho 2 lão tử ta một tiếng, có đáng mặt là anh em không???" Người được gọi là Bạch thiếu lên tiếng, trong giọng nói pha chút hờn dỗi."Có ý kiến???" Vừa nói anh vừa bước đến ngồi lên ghế sofa đắt tiền.