- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi…
Chương 257
Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… - Ba mẹ con vẫn ở Đế Quốc. Ít nhất cũng cần 1 tháng để con quay lại đó đi? _ Lam Uyên nhìn Văn Hồng Nhan trình bày _ Bà không muốn gặp mẹ con?Khuôn mặt Văn Hồng Nhan có chút cứng lại, lắc đầu bất đắc dĩ:- Chỉ có thế hệ trẻ mới có thể từ đảo ra vào tự do mà thôi. Người già chúng ta từ lâu đã gắn liền với chỗ này rồi...Họ Vũ không quan tâm lắm, hỏi tiếp:- Vậy con sắp xếp về gặp ba mẹ nhé?Văn Hồng Nhan mím mím môi, vẻ mặt không cam tâm.- Đưa Lam Lam về đảo được không?- Mẹ con còn chưa biết bà ấy là trẻ thất lạc đâu? Một tháng này quay lại nhất định không đủ cho người thường bình tĩnh tiếp nhận.Thẩm Trác Nghiêm tỏ vẻ không ngạc nhiên:- Trưởng lão, để con cùng Nhã Ly quay về đi!- -----------Lâu lắm mới ra chap ngắn như này nhưng yên tâm đi, sắp hết quyển 1 rồi.
- Ba mẹ con vẫn ở Đế Quốc. Ít nhất cũng cần 1 tháng để con quay lại đó đi? _ Lam Uyên nhìn Văn Hồng Nhan trình bày _ Bà không muốn gặp mẹ con?
Khuôn mặt Văn Hồng Nhan có chút cứng lại, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Chỉ có thế hệ trẻ mới có thể từ đảo ra vào tự do mà thôi. Người già chúng ta từ lâu đã gắn liền với chỗ này rồi...
Họ Vũ không quan tâm lắm, hỏi tiếp:
- Vậy con sắp xếp về gặp ba mẹ nhé?
Văn Hồng Nhan mím mím môi, vẻ mặt không cam tâm.
- Đưa Lam Lam về đảo được không?
- Mẹ con còn chưa biết bà ấy là trẻ thất lạc đâu? Một tháng này quay lại nhất định không đủ cho người thường bình tĩnh tiếp nhận.
Thẩm Trác Nghiêm tỏ vẻ không ngạc nhiên:
- Trưởng lão, để con cùng Nhã Ly quay về đi!
- -----------
Lâu lắm mới ra chap ngắn như này nhưng yên tâm đi, sắp hết quyển 1 rồi.
Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… - Ba mẹ con vẫn ở Đế Quốc. Ít nhất cũng cần 1 tháng để con quay lại đó đi? _ Lam Uyên nhìn Văn Hồng Nhan trình bày _ Bà không muốn gặp mẹ con?Khuôn mặt Văn Hồng Nhan có chút cứng lại, lắc đầu bất đắc dĩ:- Chỉ có thế hệ trẻ mới có thể từ đảo ra vào tự do mà thôi. Người già chúng ta từ lâu đã gắn liền với chỗ này rồi...Họ Vũ không quan tâm lắm, hỏi tiếp:- Vậy con sắp xếp về gặp ba mẹ nhé?Văn Hồng Nhan mím mím môi, vẻ mặt không cam tâm.- Đưa Lam Lam về đảo được không?- Mẹ con còn chưa biết bà ấy là trẻ thất lạc đâu? Một tháng này quay lại nhất định không đủ cho người thường bình tĩnh tiếp nhận.Thẩm Trác Nghiêm tỏ vẻ không ngạc nhiên:- Trưởng lão, để con cùng Nhã Ly quay về đi!- -----------Lâu lắm mới ra chap ngắn như này nhưng yên tâm đi, sắp hết quyển 1 rồi.