Tác giả:

- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi…

Chương 262

Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… Dạ Trạch gác tay lên trán, nhắm mắt định thần. Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên giục giã. Người đàn ông phong thái yêu nghiệt lười biếng vươn tay nhấc máy:- Wei?- Dạ Trạch?- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:- Lạc gần năm ngày rồi...- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?......Tút..Tút..Tút...Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới mặt đất. Nhân viên tiếp tân thấy Dạ Trạch đi ra từ văn phòng, cúi đầu chào. Gần tới cửa, anh đột nhiên xoay người, chỉ vào người tiếp tân:- Báo cấp cao huy động nhân sự đi tìm người. Kháng lệnh lập tức gọi Đường Thụy đến chém chết!Năm ngày, 120 tiếng. Thời tiết ở Pháp rất lạnh, không nơi nương tựa, cô có thể chống chọi bao lâu chứ?Lam Uyên, đợi anh!- -----------------------------Viên cảnh sát áp giải lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ chìm xuống lòng sông, môi mím thành một đường thẳng, mặt không đổi sắc mà bỏ đi. Dù sao cũng chẳng phải là người đầu tiên dùng cách này chạy trốn.- -----------------------------Ôi tôi phải cảnh báo các bạn vì Quyển 2 thật sự rất kinh dị. Đặc biệt là Chương 188 hay Q2 C4.Spoil: Lam Uyên chết, lúc Lam Tinh tìm được thì chỉ gom được tóc vụn và vài lớp da bị bong do ngâm ngước lâu ngày. Rất nhiều kiến thức cho ai hứng thú với xác chết và rất nhiều nước mắt cho ai thích Dạ Trạch.

Dạ Trạch gác tay lên trán, nhắm mắt định thần. Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên giục giã. Người đàn ông phong thái yêu nghiệt lười biếng vươn tay nhấc máy:

- Wei?

- Dạ Trạch?

- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.

- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...

Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.

- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?

Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:

- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.

Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:

- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?

- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.

- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...

Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:

- Lạc gần năm ngày rồi...

- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?...

...Tút..Tút..Tút...

Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới mặt đất. Nhân viên tiếp tân thấy Dạ Trạch đi ra từ văn phòng, cúi đầu chào. Gần tới cửa, anh đột nhiên xoay người, chỉ vào người tiếp tân:

- Báo cấp cao huy động nhân sự đi tìm người. Kháng lệnh lập tức gọi Đường Thụy đến chém chết!

Năm ngày, 120 tiếng. Thời tiết ở Pháp rất lạnh, không nơi nương tựa, cô có thể chống chọi bao lâu chứ?

Lam Uyên, đợi anh!

- -----------------------------

Viên cảnh sát áp giải lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ chìm xuống lòng sông, môi mím thành một đường thẳng, mặt không đổi sắc mà bỏ đi. Dù sao cũng chẳng phải là người đầu tiên dùng cách này chạy trốn.

- -----------------------------

Ôi tôi phải cảnh báo các bạn vì Quyển 2 thật sự rất kinh dị. Đặc biệt là Chương 188 hay Q2 C4.

Spoil: Lam Uyên chết, lúc Lam Tinh tìm được thì chỉ gom được tóc vụn và vài lớp da bị bong do ngâm ngước lâu ngày. Rất nhiều kiến thức cho ai hứng thú với xác chết và rất nhiều nước mắt cho ai thích Dạ Trạch.

Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… Dạ Trạch gác tay lên trán, nhắm mắt định thần. Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên giục giã. Người đàn ông phong thái yêu nghiệt lười biếng vươn tay nhấc máy:- Wei?- Dạ Trạch?- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:- Lạc gần năm ngày rồi...- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?......Tút..Tút..Tút...Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới mặt đất. Nhân viên tiếp tân thấy Dạ Trạch đi ra từ văn phòng, cúi đầu chào. Gần tới cửa, anh đột nhiên xoay người, chỉ vào người tiếp tân:- Báo cấp cao huy động nhân sự đi tìm người. Kháng lệnh lập tức gọi Đường Thụy đến chém chết!Năm ngày, 120 tiếng. Thời tiết ở Pháp rất lạnh, không nơi nương tựa, cô có thể chống chọi bao lâu chứ?Lam Uyên, đợi anh!- -----------------------------Viên cảnh sát áp giải lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ chìm xuống lòng sông, môi mím thành một đường thẳng, mặt không đổi sắc mà bỏ đi. Dù sao cũng chẳng phải là người đầu tiên dùng cách này chạy trốn.- -----------------------------Ôi tôi phải cảnh báo các bạn vì Quyển 2 thật sự rất kinh dị. Đặc biệt là Chương 188 hay Q2 C4.Spoil: Lam Uyên chết, lúc Lam Tinh tìm được thì chỉ gom được tóc vụn và vài lớp da bị bong do ngâm ngước lâu ngày. Rất nhiều kiến thức cho ai hứng thú với xác chết và rất nhiều nước mắt cho ai thích Dạ Trạch.

Chương 262