- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi…
Chương 279
Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… Đạn lại tới. Cô gái thảm hại núp mình sau thùng rác, lần mò tìm vũ khí trong túi đồ cá nhân.- Có cần giúp đỡ không?J xuất hiện cách đó không xa, nhởn nhơ tránh đạn dưới một khung cửa thọt lỏm xuống do với bức tường gồ ghề. Không thể phủ định rằng, gã chọn vị trí rất chuẩn xác. Lam Uyên chật vật điều chỉnh cơ thể núp gọn lại, cố gắng không để bản thân dính thêm vài cái lỗ nữa.- A... không cần thì thôi vậy... _ J tặc lưỡi tiếc rẻ, giơ tay chào tạm biệt V _ Hẹn gặp lại sau nhé, nếu cô còn sống!"Đoàng" _ Lam Uyên nổ súng, xuyên qua phần áo trước ngực J, găm vào tường. May mà cô tìm thấy hàng nóng kịp thời.- Không cần nóng tính vậy chứ? _ Gã cười hềnh hệch, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên _ Tôi chỉ đùa thôi mà...Vừa nói, gã vừa rút súng từ sau thắt lưng ra, kính cẩn hôn lên nòng thép nguội lạnh, ánh mắt đẩy đưa liếc sang Lam Uyên:- Cô là người đầu tiên đấy!V biết ý hắn là gì.Đồng đội ra tay cứu nhau ở đây không phải là một chuyện phổ biến, nếu nói trắng ra là chẳng ai làm như thế. Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, đơn giản thôi. Được rồi, nếu cô còn sống thì có thể xem xét mời hắn một chầu rượu ở quầy bar.Cuối cùng, Lam Uyên không phải ra tay. J vừa nổ súng được một lúc thì trận giao chiến kết thúc. Gã huýt một điệu sáo dài không theo nhịp điệu:- Tôi thật sự có hứng thú... _ Gã dừng lại, cất súng vào bao da đeo ở sau thắt lưng rồi nói tiếp _... với thân phận của cô!Dưới cái nhìn đầy áp lực và đe dọa của Lam Uyên, tựa như con chó hoang bị dồn đến đường cùng, có thể hóa điên quay lại cắn người bất kỳ lúc nào, J bổ sung thêm:- Vì tôi là một quý ông nên tôi quyết định sẽ tôn trọng sự riêng tư của cô. Nếu cô muốn... có thể tìm tôi để tâm sự.Gã đẩy mạnh khung cửa nhỏ trên bức tường ban nãy, lẩn đi nhanh như một cơn gió. Vài giây sau trong gió truyền tới tiếng vọng: “Quên mất không nhắc, trong xác có bom tự hủy!”- Mòe! _ Lam Uyên gằn lên, bật người nhảy ra sau cánh cửa đã bị J “đẩy” gần nát; sau tai vang lên tiếng nổ quen thuộc cùng mùi cháy khét của thịt.- ----Ola, mình đã tìm thấy q2 c16 trên mess Cao Lam Trang bản đời thực gửi. Tuần trước mượn điện thoại nó type rồi nó gửi lại cho trên mess mà quên khuấy mất.
Đạn lại tới. Cô gái thảm hại núp mình sau thùng rác, lần mò tìm vũ khí trong túi đồ cá nhân.
- Có cần giúp đỡ không?
J xuất hiện cách đó không xa, nhởn nhơ tránh đạn dưới một khung cửa thọt lỏm xuống do với bức tường gồ ghề. Không thể phủ định rằng, gã chọn vị trí rất chuẩn xác. Lam Uyên chật vật điều chỉnh cơ thể núp gọn lại, cố gắng không để bản thân dính thêm vài cái lỗ nữa.
- A... không cần thì thôi vậy... _ J tặc lưỡi tiếc rẻ, giơ tay chào tạm biệt V _ Hẹn gặp lại sau nhé, nếu cô còn sống!
"Đoàng" _ Lam Uyên nổ súng, xuyên qua phần áo trước ngực J, găm vào tường. May mà cô tìm thấy hàng nóng kịp thời.
- Không cần nóng tính vậy chứ? _ Gã cười hềnh hệch, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên _ Tôi chỉ đùa thôi mà...
Vừa nói, gã vừa rút súng từ sau thắt lưng ra, kính cẩn hôn lên nòng thép nguội lạnh, ánh mắt đẩy đưa liếc sang Lam Uyên:
- Cô là người đầu tiên đấy!
V biết ý hắn là gì.
Đồng đội ra tay cứu nhau ở đây không phải là một chuyện phổ biến, nếu nói trắng ra là chẳng ai làm như thế. Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, đơn giản thôi. Được rồi, nếu cô còn sống thì có thể xem xét mời hắn một chầu rượu ở quầy bar.
Cuối cùng, Lam Uyên không phải ra tay. J vừa nổ súng được một lúc thì trận giao chiến kết thúc. Gã huýt một điệu sáo dài không theo nhịp điệu:
- Tôi thật sự có hứng thú... _ Gã dừng lại, cất súng vào bao da đeo ở sau thắt lưng rồi nói tiếp _... với thân phận của cô!
Dưới cái nhìn đầy áp lực và đe dọa của Lam Uyên, tựa như con chó hoang bị dồn đến đường cùng, có thể hóa điên quay lại cắn người bất kỳ lúc nào, J bổ sung thêm:
- Vì tôi là một quý ông nên tôi quyết định sẽ tôn trọng sự riêng tư của cô. Nếu cô muốn... có thể tìm tôi để tâm sự.
Gã đẩy mạnh khung cửa nhỏ trên bức tường ban nãy, lẩn đi nhanh như một cơn gió. Vài giây sau trong gió truyền tới tiếng vọng: “Quên mất không nhắc, trong xác có bom tự hủy!”
- Mòe! _ Lam Uyên gằn lên, bật người nhảy ra sau cánh cửa đã bị J “đẩy” gần nát; sau tai vang lên tiếng nổ quen thuộc cùng mùi cháy khét của thịt.
- ----
Ola, mình đã tìm thấy q2 c16 trên mess Cao Lam Trang bản đời thực gửi. Tuần trước mượn điện thoại nó type rồi nó gửi lại cho trên mess mà quên khuấy mất.
Nhân Duyên Của Chúng TaTác giả: Bất LựcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường- Mình nói này Lam Uyên, cậu cứ lang thang khắp chốn bao giờ mới lấy chồng đây? Lam Uyên nghe bạn thân yêu nói, liền trợn người mắt lên hung dữ: - Mình còn chưa vội, cậu vội cái gì? Tô Thiên Bình ôm khuôn mặt đầy oán khí: - Là mẹ mình lại giục cưới. Lam Uyên, cậu có thể bớt thời gian qua nói chuyện với mẹ mình một chút không, hiện tại mình không dám về nhà nữa rồi. Nếu có cậu, mẹ sẽ không làm lớn chuyện, bắt mình đi xem mắt! - Còn có người bạn nào như cậu nữa không? - Lam Uyên lại to tiếng quát - Lôi bạn đi chết thay? Mình đi mới là lạ! - Suỵttt!!! Thiên Bình đột nhiên nhào tới che miệng Lam Uyên, nói nhỏ tới tai cô: - Phía sau có anh đẹp trai, cậu nói quá lớn rồi! Lam Uyên không cam tâm, há miệng ngoạm lấy tay Tô Thiên Bình, thành công khiến cô khủng hoảng gào lên: - Mẹ nó! Vũ Lam Uyên, cậu quá ghê tởm rồi, lai có thể cắn mình?! Nhìn xem tay mình... Vừa nói, Thiên Bình lập tức lao tới phía đối diện cướp lấy hộp giấy ăn, liên tục ra sức chà xát lau sạch tay mình, miệng liên tục gọi… Đạn lại tới. Cô gái thảm hại núp mình sau thùng rác, lần mò tìm vũ khí trong túi đồ cá nhân.- Có cần giúp đỡ không?J xuất hiện cách đó không xa, nhởn nhơ tránh đạn dưới một khung cửa thọt lỏm xuống do với bức tường gồ ghề. Không thể phủ định rằng, gã chọn vị trí rất chuẩn xác. Lam Uyên chật vật điều chỉnh cơ thể núp gọn lại, cố gắng không để bản thân dính thêm vài cái lỗ nữa.- A... không cần thì thôi vậy... _ J tặc lưỡi tiếc rẻ, giơ tay chào tạm biệt V _ Hẹn gặp lại sau nhé, nếu cô còn sống!"Đoàng" _ Lam Uyên nổ súng, xuyên qua phần áo trước ngực J, găm vào tường. May mà cô tìm thấy hàng nóng kịp thời.- Không cần nóng tính vậy chứ? _ Gã cười hềnh hệch, hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên _ Tôi chỉ đùa thôi mà...Vừa nói, gã vừa rút súng từ sau thắt lưng ra, kính cẩn hôn lên nòng thép nguội lạnh, ánh mắt đẩy đưa liếc sang Lam Uyên:- Cô là người đầu tiên đấy!V biết ý hắn là gì.Đồng đội ra tay cứu nhau ở đây không phải là một chuyện phổ biến, nếu nói trắng ra là chẳng ai làm như thế. Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu, đơn giản thôi. Được rồi, nếu cô còn sống thì có thể xem xét mời hắn một chầu rượu ở quầy bar.Cuối cùng, Lam Uyên không phải ra tay. J vừa nổ súng được một lúc thì trận giao chiến kết thúc. Gã huýt một điệu sáo dài không theo nhịp điệu:- Tôi thật sự có hứng thú... _ Gã dừng lại, cất súng vào bao da đeo ở sau thắt lưng rồi nói tiếp _... với thân phận của cô!Dưới cái nhìn đầy áp lực và đe dọa của Lam Uyên, tựa như con chó hoang bị dồn đến đường cùng, có thể hóa điên quay lại cắn người bất kỳ lúc nào, J bổ sung thêm:- Vì tôi là một quý ông nên tôi quyết định sẽ tôn trọng sự riêng tư của cô. Nếu cô muốn... có thể tìm tôi để tâm sự.Gã đẩy mạnh khung cửa nhỏ trên bức tường ban nãy, lẩn đi nhanh như một cơn gió. Vài giây sau trong gió truyền tới tiếng vọng: “Quên mất không nhắc, trong xác có bom tự hủy!”- Mòe! _ Lam Uyên gằn lên, bật người nhảy ra sau cánh cửa đã bị J “đẩy” gần nát; sau tai vang lên tiếng nổ quen thuộc cùng mùi cháy khét của thịt.- ----Ola, mình đã tìm thấy q2 c16 trên mess Cao Lam Trang bản đời thực gửi. Tuần trước mượn điện thoại nó type rồi nó gửi lại cho trên mess mà quên khuấy mất.