Bé vừa chuyển đến thị trấn Z khi lên 2 tuổi. Thật ra thì thị trấn này chỉ cách thành phố có 10 cậy số nên rất tiện cho công việc của ba mẹ bé. Nói chứ ba bé là luật sư nổi tiếng đó nha. Còn mẹ bé cũng không kém, mẹ bé chính là nhà thiết kế thời trang của một cô gì gì đó làm diễn viên nổi tiếng lắm đo! Thị trấn này gần thành phố là vậy, nhưng thị trấn vẫn là luôn thấp hơn thành phố chứ. Vậy mà nhiều lúc bé tưởng cái thị trấn phía Bắc của Trung Quốc này mới chính là thành phố á. Thủ nói xem, một thị trấn với các thứ khoa học tiên tiến, đường đi còn ít bụi hơn cả đường thành phố, ở đây còn có một khu đồng ruộng thi thoảng có bóng của chiếc diều còn trên thành phố thì nhộn nhịp xe cô đông đúc hơn ở đây nhiều! Nhưng nói gì thì nói cái nơi này vừa dặt chân đã thích. Ấy vậy mà bé chưa gì đã cho cái thị trấn này là thành phố nhưng chỉ là thành phố trong con tim non nớt của bé thôi! .... Dọn dẹp xong nhà cửa. Bé theo ba mẹ đi chào hỏi hàng xóm mới đo nha. Hàng xóm mới của bé thật sự cũng chẳng…
Chương 71: Cướp tôn noãn tịch
Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Nhất Cửu Huyền ÂmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBé vừa chuyển đến thị trấn Z khi lên 2 tuổi. Thật ra thì thị trấn này chỉ cách thành phố có 10 cậy số nên rất tiện cho công việc của ba mẹ bé. Nói chứ ba bé là luật sư nổi tiếng đó nha. Còn mẹ bé cũng không kém, mẹ bé chính là nhà thiết kế thời trang của một cô gì gì đó làm diễn viên nổi tiếng lắm đo! Thị trấn này gần thành phố là vậy, nhưng thị trấn vẫn là luôn thấp hơn thành phố chứ. Vậy mà nhiều lúc bé tưởng cái thị trấn phía Bắc của Trung Quốc này mới chính là thành phố á. Thủ nói xem, một thị trấn với các thứ khoa học tiên tiến, đường đi còn ít bụi hơn cả đường thành phố, ở đây còn có một khu đồng ruộng thi thoảng có bóng của chiếc diều còn trên thành phố thì nhộn nhịp xe cô đông đúc hơn ở đây nhiều! Nhưng nói gì thì nói cái nơi này vừa dặt chân đã thích. Ấy vậy mà bé chưa gì đã cho cái thị trấn này là thành phố nhưng chỉ là thành phố trong con tim non nớt của bé thôi! .... Dọn dẹp xong nhà cửa. Bé theo ba mẹ đi chào hỏi hàng xóm mới đo nha. Hàng xóm mới của bé thật sự cũng chẳng… Dương Phong bước tới, cái bóng áo trắng dần lui tới chỗ Viên Băng Nghiên, Quý Nhan Nhan và Lục Triển Bách.Viên Băng Nghiên mở to mắt. Đây không phải là Dương Phong ngày trước học cùng bọn cô sao? Không phải cậu ta thất tình liền " chim cút " sang nước ngoài sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện rồi?Viên Băng Nghiên buông cổ áo Lục Triển Bách. Giờ này cô thật sự đã gần đoán ra được tên này về đây lẽ nào có dụng ý gì?Viên Băng Nghiên trong lòng thầm nghĩ. Cảm giác gì đó bức bách cô và Quý Nhan Nhan phải đi. Cả hai không hẹn mà nhìn nhau sau đó... Bỏ lại không gian cho hai người.Lục Triển Bách không phải con người yêu đuối, sức vẫn còn sau cú đấm của Viên Băng Nghiên. Anh dựa tường nhàm chán nhìn về chỗ Dương Phong.Dương Phong mở đầu bằng một câu chào hỏi lấy lệ:- Lau rồi không gặp! Không biết anh còn khỏe không?Câu nói này nghe qua như chê bai sức khỏe của Lục Triển Bách.- Không sao! Tinh lực vẫn chàn đầy!Lục Triển Bách nhàm chán liếc mắt.Dương Phong muốn nói gì đó. Lục Triển Bách cắt ngang, nhanh chóng là cuộc hội thoại trở nên nóng hơn.- Rốt cuộc, cậu về đây muốn cướp Tôn Noãn Tịch lần nữa ở tay tôi?
Dương Phong bước tới, cái bóng áo trắng dần lui tới chỗ Viên Băng Nghiên, Quý Nhan Nhan và Lục Triển Bách.
Viên Băng Nghiên mở to mắt. Đây không phải là Dương Phong ngày trước học cùng bọn cô sao? Không phải cậu ta thất tình liền " chim cút " sang nước ngoài sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện rồi?
Viên Băng Nghiên buông cổ áo Lục Triển Bách. Giờ này cô thật sự đã gần đoán ra được tên này về đây lẽ nào có dụng ý gì?
Viên Băng Nghiên trong lòng thầm nghĩ. Cảm giác gì đó bức bách cô và Quý Nhan Nhan phải đi. Cả hai không hẹn mà nhìn nhau sau đó... Bỏ lại không gian cho hai người.
Lục Triển Bách không phải con người yêu đuối, sức vẫn còn sau cú đấm của Viên Băng Nghiên. Anh dựa tường nhàm chán nhìn về chỗ Dương Phong.
Dương Phong mở đầu bằng một câu chào hỏi lấy lệ:
- Lau rồi không gặp! Không biết anh còn khỏe không?
Câu nói này nghe qua như chê bai sức khỏe của Lục Triển Bách.
- Không sao! Tinh lực vẫn chàn đầy!
Lục Triển Bách nhàm chán liếc mắt.
Dương Phong muốn nói gì đó. Lục Triển Bách cắt ngang, nhanh chóng là cuộc hội thoại trở nên nóng hơn.
- Rốt cuộc, cậu về đây muốn cướp Tôn Noãn Tịch lần nữa ở tay tôi?
Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!Tác giả: Nhất Cửu Huyền ÂmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBé vừa chuyển đến thị trấn Z khi lên 2 tuổi. Thật ra thì thị trấn này chỉ cách thành phố có 10 cậy số nên rất tiện cho công việc của ba mẹ bé. Nói chứ ba bé là luật sư nổi tiếng đó nha. Còn mẹ bé cũng không kém, mẹ bé chính là nhà thiết kế thời trang của một cô gì gì đó làm diễn viên nổi tiếng lắm đo! Thị trấn này gần thành phố là vậy, nhưng thị trấn vẫn là luôn thấp hơn thành phố chứ. Vậy mà nhiều lúc bé tưởng cái thị trấn phía Bắc của Trung Quốc này mới chính là thành phố á. Thủ nói xem, một thị trấn với các thứ khoa học tiên tiến, đường đi còn ít bụi hơn cả đường thành phố, ở đây còn có một khu đồng ruộng thi thoảng có bóng của chiếc diều còn trên thành phố thì nhộn nhịp xe cô đông đúc hơn ở đây nhiều! Nhưng nói gì thì nói cái nơi này vừa dặt chân đã thích. Ấy vậy mà bé chưa gì đã cho cái thị trấn này là thành phố nhưng chỉ là thành phố trong con tim non nớt của bé thôi! .... Dọn dẹp xong nhà cửa. Bé theo ba mẹ đi chào hỏi hàng xóm mới đo nha. Hàng xóm mới của bé thật sự cũng chẳng… Dương Phong bước tới, cái bóng áo trắng dần lui tới chỗ Viên Băng Nghiên, Quý Nhan Nhan và Lục Triển Bách.Viên Băng Nghiên mở to mắt. Đây không phải là Dương Phong ngày trước học cùng bọn cô sao? Không phải cậu ta thất tình liền " chim cút " sang nước ngoài sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện rồi?Viên Băng Nghiên buông cổ áo Lục Triển Bách. Giờ này cô thật sự đã gần đoán ra được tên này về đây lẽ nào có dụng ý gì?Viên Băng Nghiên trong lòng thầm nghĩ. Cảm giác gì đó bức bách cô và Quý Nhan Nhan phải đi. Cả hai không hẹn mà nhìn nhau sau đó... Bỏ lại không gian cho hai người.Lục Triển Bách không phải con người yêu đuối, sức vẫn còn sau cú đấm của Viên Băng Nghiên. Anh dựa tường nhàm chán nhìn về chỗ Dương Phong.Dương Phong mở đầu bằng một câu chào hỏi lấy lệ:- Lau rồi không gặp! Không biết anh còn khỏe không?Câu nói này nghe qua như chê bai sức khỏe của Lục Triển Bách.- Không sao! Tinh lực vẫn chàn đầy!Lục Triển Bách nhàm chán liếc mắt.Dương Phong muốn nói gì đó. Lục Triển Bách cắt ngang, nhanh chóng là cuộc hội thoại trở nên nóng hơn.- Rốt cuộc, cậu về đây muốn cướp Tôn Noãn Tịch lần nữa ở tay tôi?