Tác giả:

Tại trường Đại Học XYZ, thành phố A Cô là sinh viên năm cuối của trường đại học trong thành phố A, là con cưng của Chủ tịch tập đoàn Công nghệ - Giải trí Nguyệt Vân, là em gái cưng của Chủ tịch tập đoàn Tử Vân. Tóm lại cô là báu vật của gia đình. Ngoài thân phận đó ra, cô còn là sát thủ đứng đầu thế giới với IQ cực cao, là thủ lĩnh Bang nhóm sát thủ Huyết Linh. Tại biệt thự Hàn gia! Ngồi bàn uống nước có một người phụ nữ ngoài 35 tuổi, tóc buộc cao, khuôn mặt hiền dịu. Bên cạnh là người đàn ông tầm 40, mặc vec nhìn rất chín chắn. Ngoài ra còn có cậu thanh niên chừng 25 tuổi, dáng người cao, mặc vec ngồi uống trà. Đó là mami, papa và anh hai cô. Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu trắng, tóc được thả ngang vai. Từ trên lầu đi xuống, cô cất tiếng hỏi: - Mami, papa, anh hai!!! Mọi người gọi con có việc gì không vậy? - Không có việc không được gọi em à! Anh hai cô đặt chén trà xuống bàn, hướng cô trả lời. Cô vừa mới đặt chân xuống khỏi bậc thang, bên ngoài có tiếng vọng vào: - Thưa tiểu thư, đồ…

Chương 13

Cả Nhà Đế Vương Phúc HắcTác giả: Hàn Vân ThươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTại trường Đại Học XYZ, thành phố A Cô là sinh viên năm cuối của trường đại học trong thành phố A, là con cưng của Chủ tịch tập đoàn Công nghệ - Giải trí Nguyệt Vân, là em gái cưng của Chủ tịch tập đoàn Tử Vân. Tóm lại cô là báu vật của gia đình. Ngoài thân phận đó ra, cô còn là sát thủ đứng đầu thế giới với IQ cực cao, là thủ lĩnh Bang nhóm sát thủ Huyết Linh. Tại biệt thự Hàn gia! Ngồi bàn uống nước có một người phụ nữ ngoài 35 tuổi, tóc buộc cao, khuôn mặt hiền dịu. Bên cạnh là người đàn ông tầm 40, mặc vec nhìn rất chín chắn. Ngoài ra còn có cậu thanh niên chừng 25 tuổi, dáng người cao, mặc vec ngồi uống trà. Đó là mami, papa và anh hai cô. Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu trắng, tóc được thả ngang vai. Từ trên lầu đi xuống, cô cất tiếng hỏi: - Mami, papa, anh hai!!! Mọi người gọi con có việc gì không vậy? - Không có việc không được gọi em à! Anh hai cô đặt chén trà xuống bàn, hướng cô trả lời. Cô vừa mới đặt chân xuống khỏi bậc thang, bên ngoài có tiếng vọng vào: - Thưa tiểu thư, đồ… Nàng thường trốn phủ đi chơi xa. Một lần do chưa quen dường nên bị lạc. Đi mãi, đi mãi thì lạc vào một rừng trúc. Từ trước tới giờ, nàng rất thích trúc. Tò mò lại gần đó, ai ngờ nàng lại bị lực hút nào đó kéo thẳng vào giữa rừng. Ngạc nhiên xuất hiện dáy mắt rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó la sự cảnh giác của một sát thủ chân chính, sát khí tỏa ra, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng nơi nàng dặt chân lên.Đi một hồi thì thấy căn nhà ba gian đơn xơ bằng trúc, xung quanh là thảo dược quý và một số loài độc dược. Tò mò nhưng chưa đánh mất lý trí, nàng tỉnh tảo đứng cách xa chỗ đó một khoảng khá xa:- Có ai ở nhà không. Ta đi lạc nên muốn vào xin ở nhờ.- Cô nương vào tự nhiên. Nhà ta có ông bà lão này thôi.Trong nhà có tiếng vọng ra đáp lời nàng, khiến nàng giật mình chốc lát. Đây là một khoảng cách khiến người thường không thể nghe được tiếng nàng nói chuyện. Nếu muốn nghe thì phải có nội công thâm hậu. Nàng cận trọng bước từng bước thì trong nhà có vô số lá trúc nhỏ mà sắc lao ra với tốc độ nhanh chóng mặt. may mà nàng cso võ công cùng với sự nhạy bén của sát thủ tránh né nếu không thì nàng hiện tại sẽ là con nhím hấp lá trúc rồi.Hết lá trúc rồi đến độc dược chào đón nàng. Nàng thầm nghĩ: " Trong nhà này mà là hai ông bà bình thường chắc cả thiên hạ này toàn người thường mất ". Lòng vừa nghĩ vừa phân tích độc. Ánh mắt lóe sáng, đây là độc nàng nghiên cứu khi ở hiện đại, nàng vội lấy từ ngực ra một viên thuốc màu đỏ, cho vào miệng rồi từ từ ngồi xuống điều khí. Trong nhà lại vọng ra tiếng:- Nha đầu này thật không tầm thường. Biết cả độc và võ công.- Hai người cũng đâu tầm thường.Mắt nàng nhắm nhưng tai không điếc nên vẫn nghe được tiếng nói đó. Thản nhiên đáp lại bằng giọng khinh bỉ. Hai người trong nhà ngạc nhiên trước thái độ của nàng, liền đẩy cửa nhà thì thấy một cô gái 18 tuổi, y phục màu trắng, tóc cột bằng dải luạ kết hợp với trâm bạch ngọc. xung quanh tỏa ra khí chất tao nhã, không nhuốm bụi trần. Nàng từ từ mở mắt thì giật mình khi thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm. Hai người kia nhận thấy sự thô lỗ của mình thì giả bộ kho khan rồi dìu nàng đứng lên. Ông lão khi hỏi nàng:- Nha đầu, ngươi bái ta và lão bà làm sư phụ đi. Chúng ta sẽ truyền thụ toàn bộ võ học cùng y - độc dược cả đời cho ngươi.Nàng ngạc nhiên đáp lại:- Tại sao ta phải làm vậy???còn nữa ^o^/^o^/(≧∀≦)ゞ(≧∀≦)ゞ

Nàng thường trốn phủ đi chơi xa. Một lần do chưa quen dường nên bị lạc. Đi mãi, đi mãi thì lạc vào một rừng trúc. Từ trước tới giờ, nàng rất thích trúc. Tò mò lại gần đó, ai ngờ nàng lại bị lực hút nào đó kéo thẳng vào giữa rừng. Ngạc nhiên xuất hiện dáy mắt rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó la sự cảnh giác của một sát thủ chân chính, sát khí tỏa ra, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng nơi nàng dặt chân lên.

Đi một hồi thì thấy căn nhà ba gian đơn xơ bằng trúc, xung quanh là thảo dược quý và một số loài độc dược. Tò mò nhưng chưa đánh mất lý trí, nàng tỉnh tảo đứng cách xa chỗ đó một khoảng khá xa:

- Có ai ở nhà không. Ta đi lạc nên muốn vào xin ở nhờ.

- Cô nương vào tự nhiên. Nhà ta có ông bà lão này thôi.

Trong nhà có tiếng vọng ra đáp lời nàng, khiến nàng giật mình chốc lát. Đây là một khoảng cách khiến người thường không thể nghe được tiếng nàng nói chuyện. Nếu muốn nghe thì phải có nội công thâm hậu. Nàng cận trọng bước từng bước thì trong nhà có vô số lá trúc nhỏ mà sắc lao ra với tốc độ nhanh chóng mặt. may mà nàng cso võ công cùng với sự nhạy bén của sát thủ tránh né nếu không thì nàng hiện tại sẽ là con nhím hấp lá trúc rồi.

Hết lá trúc rồi đến độc dược chào đón nàng. Nàng thầm nghĩ: " Trong nhà này mà là hai ông bà bình thường chắc cả thiên hạ này toàn người thường mất ". Lòng vừa nghĩ vừa phân tích độc. Ánh mắt lóe sáng, đây là độc nàng nghiên cứu khi ở hiện đại, nàng vội lấy từ ngực ra một viên thuốc màu đỏ, cho vào miệng rồi từ từ ngồi xuống điều khí. Trong nhà lại vọng ra tiếng:

- Nha đầu này thật không tầm thường. Biết cả độc và võ công.

- Hai người cũng đâu tầm thường.

Mắt nàng nhắm nhưng tai không điếc nên vẫn nghe được tiếng nói đó. Thản nhiên đáp lại bằng giọng khinh bỉ. Hai người trong nhà ngạc nhiên trước thái độ của nàng, liền đẩy cửa nhà thì thấy một cô gái 18 tuổi, y phục màu trắng, tóc cột bằng dải luạ kết hợp với trâm bạch ngọc. xung quanh tỏa ra khí chất tao nhã, không nhuốm bụi trần. Nàng từ từ mở mắt thì giật mình khi thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm. Hai người kia nhận thấy sự thô lỗ của mình thì giả bộ kho khan rồi dìu nàng đứng lên. Ông lão khi hỏi nàng:

- Nha đầu, ngươi bái ta và lão bà làm sư phụ đi. Chúng ta sẽ truyền thụ toàn bộ võ học cùng y - độc dược cả đời cho ngươi.

Nàng ngạc nhiên đáp lại:

- Tại sao ta phải làm vậy???

còn nữa ^o^/^o^/(≧∀≦)ゞ(≧∀≦)ゞ

Cả Nhà Đế Vương Phúc HắcTác giả: Hàn Vân ThươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTại trường Đại Học XYZ, thành phố A Cô là sinh viên năm cuối của trường đại học trong thành phố A, là con cưng của Chủ tịch tập đoàn Công nghệ - Giải trí Nguyệt Vân, là em gái cưng của Chủ tịch tập đoàn Tử Vân. Tóm lại cô là báu vật của gia đình. Ngoài thân phận đó ra, cô còn là sát thủ đứng đầu thế giới với IQ cực cao, là thủ lĩnh Bang nhóm sát thủ Huyết Linh. Tại biệt thự Hàn gia! Ngồi bàn uống nước có một người phụ nữ ngoài 35 tuổi, tóc buộc cao, khuôn mặt hiền dịu. Bên cạnh là người đàn ông tầm 40, mặc vec nhìn rất chín chắn. Ngoài ra còn có cậu thanh niên chừng 25 tuổi, dáng người cao, mặc vec ngồi uống trà. Đó là mami, papa và anh hai cô. Hôm nay, cô mặc chiếc váy màu trắng, tóc được thả ngang vai. Từ trên lầu đi xuống, cô cất tiếng hỏi: - Mami, papa, anh hai!!! Mọi người gọi con có việc gì không vậy? - Không có việc không được gọi em à! Anh hai cô đặt chén trà xuống bàn, hướng cô trả lời. Cô vừa mới đặt chân xuống khỏi bậc thang, bên ngoài có tiếng vọng vào: - Thưa tiểu thư, đồ… Nàng thường trốn phủ đi chơi xa. Một lần do chưa quen dường nên bị lạc. Đi mãi, đi mãi thì lạc vào một rừng trúc. Từ trước tới giờ, nàng rất thích trúc. Tò mò lại gần đó, ai ngờ nàng lại bị lực hút nào đó kéo thẳng vào giữa rừng. Ngạc nhiên xuất hiện dáy mắt rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó la sự cảnh giác của một sát thủ chân chính, sát khí tỏa ra, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng nơi nàng dặt chân lên.Đi một hồi thì thấy căn nhà ba gian đơn xơ bằng trúc, xung quanh là thảo dược quý và một số loài độc dược. Tò mò nhưng chưa đánh mất lý trí, nàng tỉnh tảo đứng cách xa chỗ đó một khoảng khá xa:- Có ai ở nhà không. Ta đi lạc nên muốn vào xin ở nhờ.- Cô nương vào tự nhiên. Nhà ta có ông bà lão này thôi.Trong nhà có tiếng vọng ra đáp lời nàng, khiến nàng giật mình chốc lát. Đây là một khoảng cách khiến người thường không thể nghe được tiếng nàng nói chuyện. Nếu muốn nghe thì phải có nội công thâm hậu. Nàng cận trọng bước từng bước thì trong nhà có vô số lá trúc nhỏ mà sắc lao ra với tốc độ nhanh chóng mặt. may mà nàng cso võ công cùng với sự nhạy bén của sát thủ tránh né nếu không thì nàng hiện tại sẽ là con nhím hấp lá trúc rồi.Hết lá trúc rồi đến độc dược chào đón nàng. Nàng thầm nghĩ: " Trong nhà này mà là hai ông bà bình thường chắc cả thiên hạ này toàn người thường mất ". Lòng vừa nghĩ vừa phân tích độc. Ánh mắt lóe sáng, đây là độc nàng nghiên cứu khi ở hiện đại, nàng vội lấy từ ngực ra một viên thuốc màu đỏ, cho vào miệng rồi từ từ ngồi xuống điều khí. Trong nhà lại vọng ra tiếng:- Nha đầu này thật không tầm thường. Biết cả độc và võ công.- Hai người cũng đâu tầm thường.Mắt nàng nhắm nhưng tai không điếc nên vẫn nghe được tiếng nói đó. Thản nhiên đáp lại bằng giọng khinh bỉ. Hai người trong nhà ngạc nhiên trước thái độ của nàng, liền đẩy cửa nhà thì thấy một cô gái 18 tuổi, y phục màu trắng, tóc cột bằng dải luạ kết hợp với trâm bạch ngọc. xung quanh tỏa ra khí chất tao nhã, không nhuốm bụi trần. Nàng từ từ mở mắt thì giật mình khi thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm. Hai người kia nhận thấy sự thô lỗ của mình thì giả bộ kho khan rồi dìu nàng đứng lên. Ông lão khi hỏi nàng:- Nha đầu, ngươi bái ta và lão bà làm sư phụ đi. Chúng ta sẽ truyền thụ toàn bộ võ học cùng y - độc dược cả đời cho ngươi.Nàng ngạc nhiên đáp lại:- Tại sao ta phải làm vậy???còn nữa ^o^/^o^/(≧∀≦)ゞ(≧∀≦)ゞ

Chương 13