Tác giả:

Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều "chăm sóc" chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ trong tách trà cô ta đem tới cứ…

Chương 140: Thành công đưa về

Nam Chính Thuộc Về Nữ PhụTác giả: VanilTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều "chăm sóc" chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ trong tách trà cô ta đem tới cứ… "Đứa trẻ này đang sốt cao quá! Rốt cuộc bọn người Bạch Xà vô cảm tới mức nào mà lại để một đứa trẻ bệnh như thế này cơ chứ?" Y Dạ lo lắng nhìn Lưu Viễn nằm mê man, hơi thở nóng hẩm, mệt nhọc."Bọn họ vô cảm tới mức người chết trừ khi liên quan tới chúng, nếu không, nhất định không cứu" hệ thống châm biếm."... Tác dụng của thuốc hình như chưa cao lắm, còn không biết hắn đã ăn gì chưa nữa, không thể cho thêm một liều nữa được""Lốc cốc""Ối!"Dường như đường xe ngựa đi có hơi xóc, nhảy lên nhảy xuống, Lưu Viễn đang nằm suýt chút rớt xuống đất."Suýt chút là rơi xuống rồi mà hắn vẫn còn ngủ, mệt tới thế sao?" là Y Dạ nhanh tay đỡ Lưu Viễn, hảo tâm cho tên nhóc này kê đầu lên chân, giữ không cho hắn rơi nữa."Kí chủ... cũng đủ dịu dàng" hệ thống khen cho lòng tốt của Y Dạ."Cảm ơn, nhưng nghe ngươi nói không hiểu sao ta cứ thấy ngài ngại..." Y Dạ đỏ mặt......"Chiếc xe ngựa kia, từ chỗ nào tới đây?" xe ngựa của Y Dạ tới, liền bị lính gác của Ngọc Lục Bảo chặn lại."Là ta" Y Dạ vén màn ra."Công chúa! Thỉnh an công chúa! Là lỗi nô tài" tên lính gác kia nhận ra liền vội nhận tội."Không sao, giúp ta bế người trong xe đi"Tên lính canh kia theo lệnh Y Dạ, trèo vào trong xe, bế Lưu Viễn ra. Cỗ xe sau khi Y Dạ đi một lát liền tự động biến mất.*Tên nhóc nào đây? Nhìn người nhỏ nhỏ, gầy trơ xương thế này, lại còn ăn mặc bẩn thỉu... Công chúa đây là nhặt ăn mày hay mua nô lệ vậy?? Sao lâu lâu người lại dắt vài đứa trẻ lạ mặt về vậy chứ?* tên lính canh đã làm ở Ngọc Lục Bảo từ lâu, cứ mỗi lần thấy Y Dạ dắt người về hắn lại khó hiểu. *Ngọc Lục Bảo... chắc công chúa không có ý định thu nhận trẻ mồ côi chứ?*....."Đặt hắn ở đây rồi lui đi" Y Dạ dẫn người vào một phòng trong hậu viện nhỏ.Tên lính theo lệnh, đặt Lưu Viễn lên giường rồi kính cẩn lui ra."Ồ, hạ sốt rồi này! Cả người mát hơn rồi!" Y Dạ sờ lên trán Lưu Viễn, vui mừng khi hắn hạ sốt."Sau này nên làm thế nào đây nhỉ? Đem nam chính theo vào cung hay cứ để hắn ở lại hậu viện này?""Sao lại để hắn trong hậu viện? Đem cho A Linh dạy dỗ như những đứa trẻ khác mà ngươi thu về không phải hơn sao?" hệ thống khó hiểu."Nam chính... chắc chắn death flag của ta sẽ ít có dính tới hắn nữa nhưng là nhân vật lớn nên đích thân ta sẽ nuôi dạy hắn! Chắc chắn thuần phục hắn dưới trướng mình" Y Dạ bật ngót tay, ngữ khí khẳng định chắc nịch."... Sao cũng được" hệ thống không thèm chấp."Rồi thì nên để hắn ở lại đây hay là mang theo hắn về cung đây nhỉ?" Y Dạ vẫn phân vân."Để lúc nào hắn dậy thì cho hắn quyết đi" hệ thống nói rồi lặn đi."Ừm... thế cũng được"Y Dạ đứng dậy, sờ lại trán Lưu Viễn lần nữa để chắc chắn rằng hắn đã hạ sốt thật sự.*Đúng là đỡ hơn rất nhiều rồi*Y Dạ lại nhìn nhìn Lưu Viễn rồi mới để ý tới quần áo hắn đang mặc."Đây là vải rách chứ quần áo gì...! Đi chuẩn bị cho hắn ít đồ vậy ~!" Y Dạ nghĩ thế rồi vui vẻ chạy đi.

"Đứa trẻ này đang sốt cao quá! Rốt cuộc bọn người Bạch Xà vô cảm tới mức nào mà lại để một đứa trẻ bệnh như thế này cơ chứ?" Y Dạ lo lắng nhìn Lưu Viễn nằm mê man, hơi thở nóng hẩm, mệt nhọc.

"Bọn họ vô cảm tới mức người chết trừ khi liên quan tới chúng, nếu không, nhất định không cứu" hệ thống châm biếm.

"... Tác dụng của thuốc hình như chưa cao lắm, còn không biết hắn đã ăn gì chưa nữa, không thể cho thêm một liều nữa được"

"Lốc cốc"

"Ối!"

Dường như đường xe ngựa đi có hơi xóc, nhảy lên nhảy xuống, Lưu Viễn đang nằm suýt chút rớt xuống đất.

"Suýt chút là rơi xuống rồi mà hắn vẫn còn ngủ, mệt tới thế sao?" là Y Dạ nhanh tay đỡ Lưu Viễn, hảo tâm cho tên nhóc này kê đầu lên chân, giữ không cho hắn rơi nữa.

"Kí chủ... cũng đủ dịu dàng" hệ thống khen cho lòng tốt của Y Dạ.

"Cảm ơn, nhưng nghe ngươi nói không hiểu sao ta cứ thấy ngài ngại..." Y Dạ đỏ mặt.

.....

"Chiếc xe ngựa kia, từ chỗ nào tới đây?" xe ngựa của Y Dạ tới, liền bị lính gác của Ngọc Lục Bảo chặn lại.

"Là ta" Y Dạ vén màn ra.

"Công chúa! Thỉnh an công chúa! Là lỗi nô tài" tên lính gác kia nhận ra liền vội nhận tội.

"Không sao, giúp ta bế người trong xe đi"

Tên lính canh kia theo lệnh Y Dạ, trèo vào trong xe, bế Lưu Viễn ra. Cỗ xe sau khi Y Dạ đi một lát liền tự động biến mất.

*Tên nhóc nào đây? Nhìn người nhỏ nhỏ, gầy trơ xương thế này, lại còn ăn mặc bẩn thỉu... Công chúa đây là nhặt ăn mày hay mua nô lệ vậy?? Sao lâu lâu người lại dắt vài đứa trẻ lạ mặt về vậy chứ?* tên lính canh đã làm ở Ngọc Lục Bảo từ lâu, cứ mỗi lần thấy Y Dạ dắt người về hắn lại khó hiểu. *Ngọc Lục Bảo... chắc công chúa không có ý định thu nhận trẻ mồ côi chứ?*

.....

"Đặt hắn ở đây rồi lui đi" Y Dạ dẫn người vào một phòng trong hậu viện nhỏ.

Tên lính theo lệnh, đặt Lưu Viễn lên giường rồi kính cẩn lui ra.

"Ồ, hạ sốt rồi này! Cả người mát hơn rồi!" Y Dạ sờ lên trán Lưu Viễn, vui mừng khi hắn hạ sốt.

"Sau này nên làm thế nào đây nhỉ? Đem nam chính theo vào cung hay cứ để hắn ở lại hậu viện này?"

"Sao lại để hắn trong hậu viện? Đem cho A Linh dạy dỗ như những đứa trẻ khác mà ngươi thu về không phải hơn sao?" hệ thống khó hiểu.

"Nam chính... chắc chắn death flag của ta sẽ ít có dính tới hắn nữa nhưng là nhân vật lớn nên đích thân ta sẽ nuôi dạy hắn! Chắc chắn thuần phục hắn dưới trướng mình" Y Dạ bật ngót tay, ngữ khí khẳng định chắc nịch.

"... Sao cũng được" hệ thống không thèm chấp.

"Rồi thì nên để hắn ở lại đây hay là mang theo hắn về cung đây nhỉ?" Y Dạ vẫn phân vân.

"Để lúc nào hắn dậy thì cho hắn quyết đi" hệ thống nói rồi lặn đi.

"Ừm... thế cũng được"

Y Dạ đứng dậy, sờ lại trán Lưu Viễn lần nữa để chắc chắn rằng hắn đã hạ sốt thật sự.

*Đúng là đỡ hơn rất nhiều rồi*

Y Dạ lại nhìn nhìn Lưu Viễn rồi mới để ý tới quần áo hắn đang mặc.

"Đây là vải rách chứ quần áo gì...! Đi chuẩn bị cho hắn ít đồ vậy ~!" Y Dạ nghĩ thế rồi vui vẻ chạy đi.

Nam Chính Thuộc Về Nữ PhụTác giả: VanilTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy. Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô. Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi?!! Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì! Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy! Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều "chăm sóc" chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc. Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ trong tách trà cô ta đem tới cứ… "Đứa trẻ này đang sốt cao quá! Rốt cuộc bọn người Bạch Xà vô cảm tới mức nào mà lại để một đứa trẻ bệnh như thế này cơ chứ?" Y Dạ lo lắng nhìn Lưu Viễn nằm mê man, hơi thở nóng hẩm, mệt nhọc."Bọn họ vô cảm tới mức người chết trừ khi liên quan tới chúng, nếu không, nhất định không cứu" hệ thống châm biếm."... Tác dụng của thuốc hình như chưa cao lắm, còn không biết hắn đã ăn gì chưa nữa, không thể cho thêm một liều nữa được""Lốc cốc""Ối!"Dường như đường xe ngựa đi có hơi xóc, nhảy lên nhảy xuống, Lưu Viễn đang nằm suýt chút rớt xuống đất."Suýt chút là rơi xuống rồi mà hắn vẫn còn ngủ, mệt tới thế sao?" là Y Dạ nhanh tay đỡ Lưu Viễn, hảo tâm cho tên nhóc này kê đầu lên chân, giữ không cho hắn rơi nữa."Kí chủ... cũng đủ dịu dàng" hệ thống khen cho lòng tốt của Y Dạ."Cảm ơn, nhưng nghe ngươi nói không hiểu sao ta cứ thấy ngài ngại..." Y Dạ đỏ mặt......"Chiếc xe ngựa kia, từ chỗ nào tới đây?" xe ngựa của Y Dạ tới, liền bị lính gác của Ngọc Lục Bảo chặn lại."Là ta" Y Dạ vén màn ra."Công chúa! Thỉnh an công chúa! Là lỗi nô tài" tên lính gác kia nhận ra liền vội nhận tội."Không sao, giúp ta bế người trong xe đi"Tên lính canh kia theo lệnh Y Dạ, trèo vào trong xe, bế Lưu Viễn ra. Cỗ xe sau khi Y Dạ đi một lát liền tự động biến mất.*Tên nhóc nào đây? Nhìn người nhỏ nhỏ, gầy trơ xương thế này, lại còn ăn mặc bẩn thỉu... Công chúa đây là nhặt ăn mày hay mua nô lệ vậy?? Sao lâu lâu người lại dắt vài đứa trẻ lạ mặt về vậy chứ?* tên lính canh đã làm ở Ngọc Lục Bảo từ lâu, cứ mỗi lần thấy Y Dạ dắt người về hắn lại khó hiểu. *Ngọc Lục Bảo... chắc công chúa không có ý định thu nhận trẻ mồ côi chứ?*....."Đặt hắn ở đây rồi lui đi" Y Dạ dẫn người vào một phòng trong hậu viện nhỏ.Tên lính theo lệnh, đặt Lưu Viễn lên giường rồi kính cẩn lui ra."Ồ, hạ sốt rồi này! Cả người mát hơn rồi!" Y Dạ sờ lên trán Lưu Viễn, vui mừng khi hắn hạ sốt."Sau này nên làm thế nào đây nhỉ? Đem nam chính theo vào cung hay cứ để hắn ở lại hậu viện này?""Sao lại để hắn trong hậu viện? Đem cho A Linh dạy dỗ như những đứa trẻ khác mà ngươi thu về không phải hơn sao?" hệ thống khó hiểu."Nam chính... chắc chắn death flag của ta sẽ ít có dính tới hắn nữa nhưng là nhân vật lớn nên đích thân ta sẽ nuôi dạy hắn! Chắc chắn thuần phục hắn dưới trướng mình" Y Dạ bật ngót tay, ngữ khí khẳng định chắc nịch."... Sao cũng được" hệ thống không thèm chấp."Rồi thì nên để hắn ở lại đây hay là mang theo hắn về cung đây nhỉ?" Y Dạ vẫn phân vân."Để lúc nào hắn dậy thì cho hắn quyết đi" hệ thống nói rồi lặn đi."Ừm... thế cũng được"Y Dạ đứng dậy, sờ lại trán Lưu Viễn lần nữa để chắc chắn rằng hắn đã hạ sốt thật sự.*Đúng là đỡ hơn rất nhiều rồi*Y Dạ lại nhìn nhìn Lưu Viễn rồi mới để ý tới quần áo hắn đang mặc."Đây là vải rách chứ quần áo gì...! Đi chuẩn bị cho hắn ít đồ vậy ~!" Y Dạ nghĩ thế rồi vui vẻ chạy đi.

Chương 140: Thành công đưa về