Tác giả:

Editor: Xi - Beta: Nguyệt Trong gian phòng âm u với nền đất ẩm ướt, Lạc Thanh Mâu nằm rạp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, tay chân bị trói chặt lại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ độc nhất vô nhị giờ đây lại mang phần ảm đạm, bờ môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo dữ tợn trên mặt cô, từ trán kéo xuống tận cằm, mạnh mẽ phá hủy ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, kết hợp với sắc mặt trắng bệch cùng tóc rối bù, giống như một con quỷ, vô cùng dọa người. "Ừm... a..." Trong phòng lại truyền đến thanh âm thở gấp của phụ nữ, Hướng Ngọc Tuyết ăn mặc gợi cảm, váy ngắn nằm trên giường quấn lấy đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, thanh âm mềm mại đáng yêu, cô ta nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Thanh Mâu trên mặt đất, tận sâu trong đáy mắt mang theo vài phần cười nhạo, chẳng qua trên mặt lại nhíu mày, giống như cảm thấy có lỗi nói với người đàn ông bên trên. "Ư... a... Dật Tuấn, chị Thanh Mâu vẫn còn ở đây, chúng ta làm vậy không được lắm..." Nghe Hướng Ngọc Tuyết nói,…

Chương 37: Giọng hát đưa cô tới ác ma (3)

Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở VềTác giả: Phi TúTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Xi - Beta: Nguyệt Trong gian phòng âm u với nền đất ẩm ướt, Lạc Thanh Mâu nằm rạp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, tay chân bị trói chặt lại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ độc nhất vô nhị giờ đây lại mang phần ảm đạm, bờ môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo dữ tợn trên mặt cô, từ trán kéo xuống tận cằm, mạnh mẽ phá hủy ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, kết hợp với sắc mặt trắng bệch cùng tóc rối bù, giống như một con quỷ, vô cùng dọa người. "Ừm... a..." Trong phòng lại truyền đến thanh âm thở gấp của phụ nữ, Hướng Ngọc Tuyết ăn mặc gợi cảm, váy ngắn nằm trên giường quấn lấy đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, thanh âm mềm mại đáng yêu, cô ta nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Thanh Mâu trên mặt đất, tận sâu trong đáy mắt mang theo vài phần cười nhạo, chẳng qua trên mặt lại nhíu mày, giống như cảm thấy có lỗi nói với người đàn ông bên trên. "Ư... a... Dật Tuấn, chị Thanh Mâu vẫn còn ở đây, chúng ta làm vậy không được lắm..." Nghe Hướng Ngọc Tuyết nói,… Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!Editor: Tịch - Beta: NguyệtCố Thanh Mâu hát, trong thanh âm mang theo biểu cảm phong phú, giống như lâm vào cảnh tuyệt vọng, chất vấn thế gian, hay như chất vấn chính bản thân mình.Cô ngồi ở trên tảng đá, một làn gió nhu hòa nhẹ lướt qua, thổi tan mái tóc của cô, làn tóc che mất khuôn mặt, khiến người ta khó thấy rõ biểu cảm hiện giờ của Cố Thanh Mâu, chỉ có thể trông thấy cô ca hát, nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ xinh đẹp mê người, ánh trăng chiếu trên người, lại càng tô điểm thêm cho cô vẻ lạnh nhạt xa cách, giống như không còn liên quan đến thế giới này.Cố Thanh Mâu nhắm mắt lại, giọng hát không có chút biến đổi, ngược lại trở nên mềm mại vô cùng, bắt đầu một đoạn nhạc dâng trào, trong miệng ngâm nga giai điệu, không có ca từ, chỉ có sự tinh khiết của tiếng người ngâm xướng, vẻ thuần túy tinh khôi.Giống như là truyền thuyết của xa xưa, dùng để đánh thức ác ma, khúc ca từ thánh khiết cũng chuyển dần sang cảm giác quỷ dị, tất cả đều có sự giao thoa hài hòa, tuyệt không sẽ cảm thấy khó nghe."Rốt cục cũng đến ngày, mà nó thức tỉnh."Cố Thanh Mâu hát xong câu cuối cùng, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt rơi xuống tất cả mọi người, không gian vẫn yên tĩnh như trước, vẫn không có người nào nói chuyện.Khi cô hát, ở trong bóng tối kia, cặp mắt đó vẫn không ngừng quan sát, chưa bao giờ di chuyển, một mực nhìn chăm chú lên Cố Thanh Mâu cất giọng hát trên tảng đá, tựa như bị giọng hát của cô quyến rũ.Dường như giống lời cô nói, bài hát này chỉ dùng để đánh thức ác ma.Bây giờ thì ác ma đã nghe thấy, tiếp nhận triệu hồi, và sẽ xuất hiện.Người đàn ông nheo đôi mắt phượng dài, đáy mắt không có cảm xúc, trong mắt chỉ còn vui vẻ, giống như trẻ con, để người khác thấy cảm xúc của mình, sạch sẽ không có chút tạp chất. Con mắt của nam nhân chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu, giống như tìm được thứ yêu thích, sau đó lại bị cướp mất thứ yêu thích ấy."Tìm được em rồi." Thanh âm lạnh buốt, giấu kín trong bóng tối, khóe môi anh câu lên, phảng phất sự kiên nhẫn của thợ săn muốn săn bắt con mồi.Trong giọng nói là cảm xúc vui vẻ thuần túy, khiến cho người nghe không rét mà run, toàn thân lạnh buốt.Chỉ có điều giờ phút này, giọng nói ấy... Không một người nghe thấy, cũng không có ai phát giác.Cố Thanh Mâu cũng không phát hiện. Cô không biết rằng, tiếng ca ấy lại đưa đến một ác ma thật sự.

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Tịch - Beta: Nguyệt

Cố Thanh Mâu hát, trong thanh âm mang theo biểu cảm phong phú, giống như lâm vào cảnh tuyệt vọng, chất vấn thế gian, hay như chất vấn chính bản thân mình.

Cô ngồi ở trên tảng đá, một làn gió nhu hòa nhẹ lướt qua, thổi tan mái tóc của cô, làn tóc che mất khuôn mặt, khiến người ta khó thấy rõ biểu cảm hiện giờ của Cố Thanh Mâu, chỉ có thể trông thấy cô ca hát, nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ xinh đẹp mê người, ánh trăng chiếu trên người, lại càng tô điểm thêm cho cô vẻ lạnh nhạt xa cách, giống như không còn liên quan đến thế giới này.

Cố Thanh Mâu nhắm mắt lại, giọng hát không có chút biến đổi, ngược lại trở nên mềm mại vô cùng, bắt đầu một đoạn nhạc dâng trào, trong miệng ngâm nga giai điệu, không có ca từ, chỉ có sự tinh khiết của tiếng người ngâm xướng, vẻ thuần túy tinh khôi.

Giống như là truyền thuyết của xa xưa, dùng để đánh thức ác ma, khúc ca từ thánh khiết cũng chuyển dần sang cảm giác quỷ dị, tất cả đều có sự giao thoa hài hòa, tuyệt không sẽ cảm thấy khó nghe.

"Rốt cục cũng đến ngày, mà nó thức tỉnh."

Cố Thanh Mâu hát xong câu cuối cùng, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt rơi xuống tất cả mọi người, không gian vẫn yên tĩnh như trước, vẫn không có người nào nói chuyện.

Khi cô hát, ở trong bóng tối kia, cặp mắt đó vẫn không ngừng quan sát, chưa bao giờ di chuyển, một mực nhìn chăm chú lên Cố Thanh Mâu cất giọng hát trên tảng đá, tựa như bị giọng hát của cô quyến rũ.

Dường như giống lời cô nói, bài hát này chỉ dùng để đánh thức ác ma.

Bây giờ thì ác ma đã nghe thấy, tiếp nhận triệu hồi, và sẽ xuất hiện.

Người đàn ông nheo đôi mắt phượng dài, đáy mắt không có cảm xúc, trong mắt chỉ còn vui vẻ, giống như trẻ con, để người khác thấy cảm xúc của mình, sạch sẽ không có chút tạp chất. Con mắt của nam nhân chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu, giống như tìm được thứ yêu thích, sau đó lại bị cướp mất thứ yêu thích ấy.

"Tìm được em rồi." Thanh âm lạnh buốt, giấu kín trong bóng tối, khóe môi anh câu lên, phảng phất sự kiên nhẫn của thợ săn muốn săn bắt con mồi.

Trong giọng nói là cảm xúc vui vẻ thuần túy, khiến cho người nghe không rét mà run, toàn thân lạnh buốt.

Chỉ có điều giờ phút này, giọng nói ấy... Không một người nghe thấy, cũng không có ai phát giác.

Cố Thanh Mâu cũng không phát hiện. Cô không biết rằng, tiếng ca ấy lại đưa đến một ác ma thật sự.

Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở VềTác giả: Phi TúTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Xi - Beta: Nguyệt Trong gian phòng âm u với nền đất ẩm ướt, Lạc Thanh Mâu nằm rạp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, tay chân bị trói chặt lại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ độc nhất vô nhị giờ đây lại mang phần ảm đạm, bờ môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo dữ tợn trên mặt cô, từ trán kéo xuống tận cằm, mạnh mẽ phá hủy ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, kết hợp với sắc mặt trắng bệch cùng tóc rối bù, giống như một con quỷ, vô cùng dọa người. "Ừm... a..." Trong phòng lại truyền đến thanh âm thở gấp của phụ nữ, Hướng Ngọc Tuyết ăn mặc gợi cảm, váy ngắn nằm trên giường quấn lấy đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, thanh âm mềm mại đáng yêu, cô ta nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Thanh Mâu trên mặt đất, tận sâu trong đáy mắt mang theo vài phần cười nhạo, chẳng qua trên mặt lại nhíu mày, giống như cảm thấy có lỗi nói với người đàn ông bên trên. "Ư... a... Dật Tuấn, chị Thanh Mâu vẫn còn ở đây, chúng ta làm vậy không được lắm..." Nghe Hướng Ngọc Tuyết nói,… Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!Editor: Tịch - Beta: NguyệtCố Thanh Mâu hát, trong thanh âm mang theo biểu cảm phong phú, giống như lâm vào cảnh tuyệt vọng, chất vấn thế gian, hay như chất vấn chính bản thân mình.Cô ngồi ở trên tảng đá, một làn gió nhu hòa nhẹ lướt qua, thổi tan mái tóc của cô, làn tóc che mất khuôn mặt, khiến người ta khó thấy rõ biểu cảm hiện giờ của Cố Thanh Mâu, chỉ có thể trông thấy cô ca hát, nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ xinh đẹp mê người, ánh trăng chiếu trên người, lại càng tô điểm thêm cho cô vẻ lạnh nhạt xa cách, giống như không còn liên quan đến thế giới này.Cố Thanh Mâu nhắm mắt lại, giọng hát không có chút biến đổi, ngược lại trở nên mềm mại vô cùng, bắt đầu một đoạn nhạc dâng trào, trong miệng ngâm nga giai điệu, không có ca từ, chỉ có sự tinh khiết của tiếng người ngâm xướng, vẻ thuần túy tinh khôi.Giống như là truyền thuyết của xa xưa, dùng để đánh thức ác ma, khúc ca từ thánh khiết cũng chuyển dần sang cảm giác quỷ dị, tất cả đều có sự giao thoa hài hòa, tuyệt không sẽ cảm thấy khó nghe."Rốt cục cũng đến ngày, mà nó thức tỉnh."Cố Thanh Mâu hát xong câu cuối cùng, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt rơi xuống tất cả mọi người, không gian vẫn yên tĩnh như trước, vẫn không có người nào nói chuyện.Khi cô hát, ở trong bóng tối kia, cặp mắt đó vẫn không ngừng quan sát, chưa bao giờ di chuyển, một mực nhìn chăm chú lên Cố Thanh Mâu cất giọng hát trên tảng đá, tựa như bị giọng hát của cô quyến rũ.Dường như giống lời cô nói, bài hát này chỉ dùng để đánh thức ác ma.Bây giờ thì ác ma đã nghe thấy, tiếp nhận triệu hồi, và sẽ xuất hiện.Người đàn ông nheo đôi mắt phượng dài, đáy mắt không có cảm xúc, trong mắt chỉ còn vui vẻ, giống như trẻ con, để người khác thấy cảm xúc của mình, sạch sẽ không có chút tạp chất. Con mắt của nam nhân chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu, giống như tìm được thứ yêu thích, sau đó lại bị cướp mất thứ yêu thích ấy."Tìm được em rồi." Thanh âm lạnh buốt, giấu kín trong bóng tối, khóe môi anh câu lên, phảng phất sự kiên nhẫn của thợ săn muốn săn bắt con mồi.Trong giọng nói là cảm xúc vui vẻ thuần túy, khiến cho người nghe không rét mà run, toàn thân lạnh buốt.Chỉ có điều giờ phút này, giọng nói ấy... Không một người nghe thấy, cũng không có ai phát giác.Cố Thanh Mâu cũng không phát hiện. Cô không biết rằng, tiếng ca ấy lại đưa đến một ác ma thật sự.

Chương 37: Giọng hát đưa cô tới ác ma (3)