Tác giả:

" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo…

Chương 23: Một đám hề

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Mạc Thanh Yên ôm bọn họ, Lưu Nguyệt Nguyệt thấy Mạc Thanh Yên ôm Trương Lạc Trần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không khỏi cắn răng, cô ta nhất định phải khiến Mạc Thanh Yên biến mất mới được.Nếu không biến mất cũng khiến cho cô thân bại danh liệt, xem cô làm sao có thể kh*** g** đàn ông.Cả nhóm ngồi xuống, Lưu Nguyệt Nguyệt bưng chén rượu lên, "Chào mừng cô trở về."Sau đó bọn họ cùng uống, Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ. Nhìn thấy Lưu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Kỷ Vi, cô cũng không lên tiếng liếc nhìn Kỷ Vi. Nha đầu đó cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo con trai.Vẫn như cũ, cô thích con gái, có lẽ là có một chân với Lưu Nguyệt Nguyệt."Tiểu Yên, năm đó nghe nói cô nhảy xuống biển, chúng tôi đều buồn lắm."Bị mọi người nói chuyện tự sát năm đó, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Mạc Thanh Yên cũng không phải là kẻ ngốc đơn giản trước đây, không khỏi mỉm cười."Đó chỉ là lời đồn thôi, năm đó tôi chỉ đến nhà bà ngoại thôi, suốt năm năm chỉ ở thành phố. Chuyện năm đó, ông nội tôi cũng đã điều tra, mọi người không tin, có thể đi hỏi ông."Trước khi trở về, tất cả mọi chuyện ở đây cô đều điều tra rõ ràng. Năm đó sau khi cô rời đi, ông Mạc cũng đã sai người đi điều tra. Tuy không bắt được kẻ xấu thật sự, nhưng kẻ chết thay này cũng giải tỏa được nỗi oan cho Mạc Thanh Yên.Lưu Nguyệt Nguyệt và Kỷ Vi đều không ngờ, đồ ăn hại năm đó lại có thể lý trí như vậy. Liếc mắt nhìn nhau, biết không chiếm được ưu thế, Lưu Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đỡ lời."Vi Vi, đó chỉ là lời đồn, chúng ta phải tin tưởng tiểu Yên không phải loại người xằng bậy đó."Tất cả mọi người đều cười nói: "Đúng vậy, tiểu Yên của chúng ta thuần khiết nhất, nếu không phải bị người khác hại, sao có thể có những lời gièm pha như vậy được."Dường như tất cả mọi người đều tin tưởng cô, nhưng Mạc Thanh Yên biết. Những người đó đều giả tạo, không ai thật lòng với cô cả.Trương Lạc Trần thấy người đẹp có cái cổ thon dài, đôi môi hồng xinh đẹp, hai mắt chuyển động, không khỏi nuốt nước bọt. Cho dù bị mọi người vây hỏi nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả.Thật sự thu hút lòng người, con ngươi cũng nhiễm một màu xám xịt.Mạc Thanh Yên nhìn mấy người, tán gẫu, kể những kỷ niệm mấy năm này."Em gái tôi đâu, trước đây nó thích nhất là chơi với mọi người mà."Sắc mặt Lưu Nguyệt Nguyệt khẽ thay đổi, kế hoạch hôm nay không thể để Mạc Thanh Yên biết. Cô ta liền đáp: "Tiểu Tuyết đã rất lâu rồi không gặp chúng tôi, có lẽ là trách chúng tôi năm đó không giúp cô."Nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt Nguyệt, Mạc Thanh Yên cười nhạt, quả nhiên Lưu Nguyệt Nguyệt và Mạc Thanh Tuyết đi trên cùng một con đường, bằng không sao lại che chở cho cô ta như vậy.Lục Phong đứng lên, "Tôi dẫn mọi người đến một nơi rất hay, không ai được phép không đi, bằng không chính là trứng ung.""Xem ai sợ ai?" Người khác phụ họa theo.Mạc Thanh Yên biết đây mới là mục đích của họ, vốn muốn từ chối. Lại bị Lưu Nguyệt Nguyệt nắm lấy, "Tiểu Yên càng không thể không đi, tất cả những tiết mục hôm nay đều chuẩn bị cho cô, không thể làm tổn thương tấm lòng tình bạn cũ của chúng tôi được.""Đúng vậy, tiểu Yên nhất định phải tham gia."Trương Lạc Trần nhìn chằm chằm vào cô, "Đi đi, đừng để mọi người mất hứng."Cảm nhận được ánh mắt của Trương Lạc Trần rõ ràng có ý với cô. Nghĩ lại năm đó, cô đi theo sau hắn mà hắn còn không thèm liếc nhìn cô. Ngược lại lại khiến cô không khỏi cắn răng.Lúc này nhìn Trương Lạc Trần, cảm thấy mình năm đó đúng là mắt mù, sao có thể thích hắn được chứ. Mặt thì trắng, lại rất đa tình, giống kẻ ăn trong bát lại nhìn vào nồi."Có điều..."Mắt cô chuyển hướng, cho dù bọn họ tính toán thế nào, đợi lúc nữa sẽ để họ đấu tranh nội bộ.

Mạc Thanh Yên ôm bọn họ, Lưu Nguyệt Nguyệt thấy Mạc Thanh Yên ôm Trương Lạc Trần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không khỏi cắn răng, cô ta nhất định phải khiến Mạc Thanh Yên biến mất mới được.

Nếu không biến mất cũng khiến cho cô thân bại danh liệt, xem cô làm sao có thể kh*** g** đàn ông.

Cả nhóm ngồi xuống, Lưu Nguyệt Nguyệt bưng chén rượu lên, "Chào mừng cô trở về."

Sau đó bọn họ cùng uống, Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ. Nhìn thấy Lưu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Kỷ Vi, cô cũng không lên tiếng liếc nhìn Kỷ Vi. Nha đầu đó cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo con trai.

Vẫn như cũ, cô thích con gái, có lẽ là có một chân với Lưu Nguyệt Nguyệt.

"Tiểu Yên, năm đó nghe nói cô nhảy xuống biển, chúng tôi đều buồn lắm."

Bị mọi người nói chuyện tự sát năm đó, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Mạc Thanh Yên cũng không phải là kẻ ngốc đơn giản trước đây, không khỏi mỉm cười.

"Đó chỉ là lời đồn thôi, năm đó tôi chỉ đến nhà bà ngoại thôi, suốt năm năm chỉ ở thành phố. Chuyện năm đó, ông nội tôi cũng đã điều tra, mọi người không tin, có thể đi hỏi ông."

Trước khi trở về, tất cả mọi chuyện ở đây cô đều điều tra rõ ràng. Năm đó sau khi cô rời đi, ông Mạc cũng đã sai người đi điều tra. Tuy không bắt được kẻ xấu thật sự, nhưng kẻ chết thay này cũng giải tỏa được nỗi oan cho Mạc Thanh Yên.

Lưu Nguyệt Nguyệt và Kỷ Vi đều không ngờ, đồ ăn hại năm đó lại có thể lý trí như vậy. Liếc mắt nhìn nhau, biết không chiếm được ưu thế, Lưu Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đỡ lời.

"Vi Vi, đó chỉ là lời đồn, chúng ta phải tin tưởng tiểu Yên không phải loại người xằng bậy đó."

Tất cả mọi người đều cười nói: "Đúng vậy, tiểu Yên của chúng ta thuần khiết nhất, nếu không phải bị người khác hại, sao có thể có những lời gièm pha như vậy được."

Dường như tất cả mọi người đều tin tưởng cô, nhưng Mạc Thanh Yên biết. Những người đó đều giả tạo, không ai thật lòng với cô cả.

Trương Lạc Trần thấy người đẹp có cái cổ thon dài, đôi môi hồng xinh đẹp, hai mắt chuyển động, không khỏi nuốt nước bọt. Cho dù bị mọi người vây hỏi nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả.

Thật sự thu hút lòng người, con ngươi cũng nhiễm một màu xám xịt.

Mạc Thanh Yên nhìn mấy người, tán gẫu, kể những kỷ niệm mấy năm này.

"Em gái tôi đâu, trước đây nó thích nhất là chơi với mọi người mà."

Sắc mặt Lưu Nguyệt Nguyệt khẽ thay đổi, kế hoạch hôm nay không thể để Mạc Thanh Yên biết. Cô ta liền đáp: "Tiểu Tuyết đã rất lâu rồi không gặp chúng tôi, có lẽ là trách chúng tôi năm đó không giúp cô."

Nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt Nguyệt, Mạc Thanh Yên cười nhạt, quả nhiên Lưu Nguyệt Nguyệt và Mạc Thanh Tuyết đi trên cùng một con đường, bằng không sao lại che chở cho cô ta như vậy.

Lục Phong đứng lên, "Tôi dẫn mọi người đến một nơi rất hay, không ai được phép không đi, bằng không chính là trứng ung."

"Xem ai sợ ai?" Người khác phụ họa theo.

Mạc Thanh Yên biết đây mới là mục đích của họ, vốn muốn từ chối. Lại bị Lưu Nguyệt Nguyệt nắm lấy, "Tiểu Yên càng không thể không đi, tất cả những tiết mục hôm nay đều chuẩn bị cho cô, không thể làm tổn thương tấm lòng tình bạn cũ của chúng tôi được."

"Đúng vậy, tiểu Yên nhất định phải tham gia."

Trương Lạc Trần nhìn chằm chằm vào cô, "Đi đi, đừng để mọi người mất hứng."

Cảm nhận được ánh mắt của Trương Lạc Trần rõ ràng có ý với cô. Nghĩ lại năm đó, cô đi theo sau hắn mà hắn còn không thèm liếc nhìn cô. Ngược lại lại khiến cô không khỏi cắn răng.

Lúc này nhìn Trương Lạc Trần, cảm thấy mình năm đó đúng là mắt mù, sao có thể thích hắn được chứ. Mặt thì trắng, lại rất đa tình, giống kẻ ăn trong bát lại nhìn vào nồi.

"Có điều..."

Mắt cô chuyển hướng, cho dù bọn họ tính toán thế nào, đợi lúc nữa sẽ để họ đấu tranh nội bộ.

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Mạc Thanh Yên ôm bọn họ, Lưu Nguyệt Nguyệt thấy Mạc Thanh Yên ôm Trương Lạc Trần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không khỏi cắn răng, cô ta nhất định phải khiến Mạc Thanh Yên biến mất mới được.Nếu không biến mất cũng khiến cho cô thân bại danh liệt, xem cô làm sao có thể kh*** g** đàn ông.Cả nhóm ngồi xuống, Lưu Nguyệt Nguyệt bưng chén rượu lên, "Chào mừng cô trở về."Sau đó bọn họ cùng uống, Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ. Nhìn thấy Lưu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Kỷ Vi, cô cũng không lên tiếng liếc nhìn Kỷ Vi. Nha đầu đó cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo con trai.Vẫn như cũ, cô thích con gái, có lẽ là có một chân với Lưu Nguyệt Nguyệt."Tiểu Yên, năm đó nghe nói cô nhảy xuống biển, chúng tôi đều buồn lắm."Bị mọi người nói chuyện tự sát năm đó, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Mạc Thanh Yên cũng không phải là kẻ ngốc đơn giản trước đây, không khỏi mỉm cười."Đó chỉ là lời đồn thôi, năm đó tôi chỉ đến nhà bà ngoại thôi, suốt năm năm chỉ ở thành phố. Chuyện năm đó, ông nội tôi cũng đã điều tra, mọi người không tin, có thể đi hỏi ông."Trước khi trở về, tất cả mọi chuyện ở đây cô đều điều tra rõ ràng. Năm đó sau khi cô rời đi, ông Mạc cũng đã sai người đi điều tra. Tuy không bắt được kẻ xấu thật sự, nhưng kẻ chết thay này cũng giải tỏa được nỗi oan cho Mạc Thanh Yên.Lưu Nguyệt Nguyệt và Kỷ Vi đều không ngờ, đồ ăn hại năm đó lại có thể lý trí như vậy. Liếc mắt nhìn nhau, biết không chiếm được ưu thế, Lưu Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đỡ lời."Vi Vi, đó chỉ là lời đồn, chúng ta phải tin tưởng tiểu Yên không phải loại người xằng bậy đó."Tất cả mọi người đều cười nói: "Đúng vậy, tiểu Yên của chúng ta thuần khiết nhất, nếu không phải bị người khác hại, sao có thể có những lời gièm pha như vậy được."Dường như tất cả mọi người đều tin tưởng cô, nhưng Mạc Thanh Yên biết. Những người đó đều giả tạo, không ai thật lòng với cô cả.Trương Lạc Trần thấy người đẹp có cái cổ thon dài, đôi môi hồng xinh đẹp, hai mắt chuyển động, không khỏi nuốt nước bọt. Cho dù bị mọi người vây hỏi nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả.Thật sự thu hút lòng người, con ngươi cũng nhiễm một màu xám xịt.Mạc Thanh Yên nhìn mấy người, tán gẫu, kể những kỷ niệm mấy năm này."Em gái tôi đâu, trước đây nó thích nhất là chơi với mọi người mà."Sắc mặt Lưu Nguyệt Nguyệt khẽ thay đổi, kế hoạch hôm nay không thể để Mạc Thanh Yên biết. Cô ta liền đáp: "Tiểu Tuyết đã rất lâu rồi không gặp chúng tôi, có lẽ là trách chúng tôi năm đó không giúp cô."Nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt Nguyệt, Mạc Thanh Yên cười nhạt, quả nhiên Lưu Nguyệt Nguyệt và Mạc Thanh Tuyết đi trên cùng một con đường, bằng không sao lại che chở cho cô ta như vậy.Lục Phong đứng lên, "Tôi dẫn mọi người đến một nơi rất hay, không ai được phép không đi, bằng không chính là trứng ung.""Xem ai sợ ai?" Người khác phụ họa theo.Mạc Thanh Yên biết đây mới là mục đích của họ, vốn muốn từ chối. Lại bị Lưu Nguyệt Nguyệt nắm lấy, "Tiểu Yên càng không thể không đi, tất cả những tiết mục hôm nay đều chuẩn bị cho cô, không thể làm tổn thương tấm lòng tình bạn cũ của chúng tôi được.""Đúng vậy, tiểu Yên nhất định phải tham gia."Trương Lạc Trần nhìn chằm chằm vào cô, "Đi đi, đừng để mọi người mất hứng."Cảm nhận được ánh mắt của Trương Lạc Trần rõ ràng có ý với cô. Nghĩ lại năm đó, cô đi theo sau hắn mà hắn còn không thèm liếc nhìn cô. Ngược lại lại khiến cô không khỏi cắn răng.Lúc này nhìn Trương Lạc Trần, cảm thấy mình năm đó đúng là mắt mù, sao có thể thích hắn được chứ. Mặt thì trắng, lại rất đa tình, giống kẻ ăn trong bát lại nhìn vào nồi."Có điều..."Mắt cô chuyển hướng, cho dù bọn họ tính toán thế nào, đợi lúc nữa sẽ để họ đấu tranh nội bộ.

Chương 23: Một đám hề