Tác giả:

" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo…

Chương 268: Sự phản kích của anh

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Editor: Waveliterature VietnamMạc Thanh Yên khẽ ôm cổ cô bé, nâng mặt cô bé lên nhìn nhìn. Cô bé thấy là mẹ và chú đẹp trai thì nhanh chóng che miệng, sợ hai người nghe thấy những lời mình vừa nói."An An, con vừa đi đâu vậy?"Thấy bảo bối nhỏ của chính mình còn an toàn ở nhà, cô vừa mừng vừa kích động.Mà ánh mắt Lệ Đình Tuyệt trầm xuống, anh đã rõ chuyện gì xảy ra. Hai tên nhóc kia chắc chắn là cố ý. Một đêm có ý nghĩa như vậy lại bị phá hủy.Lúc này Khối Băng và Dương Quang đi đến, lúc đi ngang qua Lệ Đình Tuyệt, hai tên nhóc còn quay lại làm mặt quỷ với anh."Chú có thể đi rồi, nơi này không chào đón chú."Mạc Thanh Yên nhìn Angela cái gì cũng không biết, cô để cho bé tiếp tục chơi sau đó hỏi Băng Khối: "Không phải con nói không tìm thấy em sao? Không phải em vẫn ở nhà sao?"Băng Khối trầm ổn, thản nhiên nhìn thoáng qua Angela: "Lúc nãy bọn con mới chơi trốn tìm, em gái trốn quá giỏi cho nên bọn con không tìm thấy em."Mạc Thanh Yên nhìn con trai của mình, than nhẹ một tiếng."Chơi trò chơi có cần nói nghiêm trọng như vậy không? Con có biết là mẹ đã rất lo lắng không?"Lúc đó cô rất sợ hãi, cô nhóc kia vốn đã không để người bớt lo, đã đi lạc mấy lần cho nên cô đối với chuyện như thế này rất nhạy cảm.Băng Khối làm bộ gãi gãi đầu: "Bởi vì bọn con còn nhỏ mà, cho nên mỗi khi sợ hãi sẽ tìm mẹ đầu tiên."Lời giải thích này rất hợp lý, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, có chuyện gì cũng sẽ tìm mẹ, Mạc Thanh Yên cũng chỉ cười cười sau đó nhìn mấy đứa: "Angela, Băng Khối, Dương Quang, mấy đứa lên lầu ngủ đi."Angela đứng lên, chạy đến bên cạnh Lệ Đình Tuyệt ôm lấy đùi anh:"Con muốn ngủ với chú đẹp trai."Dương Quang đi ngang qua, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Angela nói: "Lát nữa anh muốn gọi video với tiểu ngạo kiều, em có muốn gọi cùng không?"Đôi mắt to tròn của Angela lập tức sáng lên, quay lại nhìn Lệ Đình Tuyệt, cuối cùng lựa chọn anh trai nhỏ."Có ạ."Cô bé được Dương Quang dắt lên lầu. Băng Khối đứng ở không xa quét mắt nhìn thân hình cao lớn của Lệ Đình Tuyệt."Trễ rồi, để người đàn ông xa lạ ở trong nhà mẹ thấy có được không?"Một bộ dáng ông cụ non, lời nói của cậu bé khiến mặt Mạc Thanh Yên không khỏi đỏ lên. Đây là ước định giữa bọn họ, muốn làm gương cho Angela.Cô nâng tay sờ đầu con trai."Mẹ biết rồi."Sau đó cô đi về phía Lệ Đình Tuyệt: "Em tiễn anh về."Sắc mặt lệ đình tuyệt càng đen. Mạc Thanh Yên ôm lấy cánh tay anh, kéo anh ra ngoài."Thật sự xin lỗi anh, em đã hứa với bọn nhỏ, buổi tối không thể đưa đàn ông về nhà."Trong sân, mùi hoa thơm nức mũi, trên con đường hơi tối hiện lên bóng dáng của thon dài của hai người ôm hôn nhau khó rời. Cuối cùng người đàn ông nào đó bị cô đẩy ra khỏi cửa: "Đi đường cẩn thận, về nhà nhớ gọi điện thoại cho em."Sau đó cánh cửa "Cạch " một tiếng đóng lại, người đàn ông đứng ở cửa nhìn ngọn đèn sáng trên lầu. Anh thề, một ngày nào đó anh sẽ vào ở chỗ này, mỗi ngày ở cùng cô.Xoay người trở lại trên xe, cô đơn bao trùm, anh rút một điếu thuốc ra hút. Nhíu nhíu mi, trước kia anh thích im lặng,thích một mình.Nhưng bây giờ, anh thích có cô ở bên cạnh. Thích cái miệng nhỏ nhắn suốt ngày lải nhải của cô, thích mùi hoa nhài thản nhiên trên người cô.Suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ở khách sạn, anh khẽ l**m môi. Hương vị của môi cô quá mê người, ngọt ngào mềm mại.Mạc Thanh Yên đi lên lầu, vào phòng ngủ của hai đứa con trai. Cô ngồi vào bên cạnh giường, nhìn hai đứa con trai ôm gối ôm hỏi:"Hai đứa có phải không muốn mẹ kết hôn."

Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên khẽ ôm cổ cô bé, nâng mặt cô bé lên nhìn nhìn. Cô bé thấy là mẹ và chú đẹp trai thì nhanh chóng che miệng, sợ hai người nghe thấy những lời mình vừa nói.

"An An, con vừa đi đâu vậy?"

Thấy bảo bối nhỏ của chính mình còn an toàn ở nhà, cô vừa mừng vừa kích động.

Mà ánh mắt Lệ Đình Tuyệt trầm xuống, anh đã rõ chuyện gì xảy ra. Hai tên nhóc kia chắc chắn là cố ý. Một đêm có ý nghĩa như vậy lại bị phá hủy.

Lúc này Khối Băng và Dương Quang đi đến, lúc đi ngang qua Lệ Đình Tuyệt, hai tên nhóc còn quay lại làm mặt quỷ với anh.

"Chú có thể đi rồi, nơi này không chào đón chú."

Mạc Thanh Yên nhìn Angela cái gì cũng không biết, cô để cho bé tiếp tục chơi sau đó hỏi Băng Khối: "Không phải con nói không tìm thấy em sao? Không phải em vẫn ở nhà sao?"

Băng Khối trầm ổn, thản nhiên nhìn thoáng qua Angela: "Lúc nãy bọn con mới chơi trốn tìm, em gái trốn quá giỏi cho nên bọn con không tìm thấy em."

Mạc Thanh Yên nhìn con trai của mình, than nhẹ một tiếng.

"Chơi trò chơi có cần nói nghiêm trọng như vậy không? Con có biết là mẹ đã rất lo lắng không?"

Lúc đó cô rất sợ hãi, cô nhóc kia vốn đã không để người bớt lo, đã đi lạc mấy lần cho nên cô đối với chuyện như thế này rất nhạy cảm.

Băng Khối làm bộ gãi gãi đầu: "Bởi vì bọn con còn nhỏ mà, cho nên mỗi khi sợ hãi sẽ tìm mẹ đầu tiên."

Lời giải thích này rất hợp lý, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, có chuyện gì cũng sẽ tìm mẹ, Mạc Thanh Yên cũng chỉ cười cười sau đó nhìn mấy đứa: "Angela, Băng Khối, Dương Quang, mấy đứa lên lầu ngủ đi."

Angela đứng lên, chạy đến bên cạnh Lệ Đình Tuyệt ôm lấy đùi anh:

"Con muốn ngủ với chú đẹp trai."

Dương Quang đi ngang qua, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Angela nói: "Lát nữa anh muốn gọi video với tiểu ngạo kiều, em có muốn gọi cùng không?"

Đôi mắt to tròn của Angela lập tức sáng lên, quay lại nhìn Lệ Đình Tuyệt, cuối cùng lựa chọn anh trai nhỏ.

"Có ạ."

Cô bé được Dương Quang dắt lên lầu. Băng Khối đứng ở không xa quét mắt nhìn thân hình cao lớn của Lệ Đình Tuyệt.

"Trễ rồi, để người đàn ông xa lạ ở trong nhà mẹ thấy có được không?"

Một bộ dáng ông cụ non, lời nói của cậu bé khiến mặt Mạc Thanh Yên không khỏi đỏ lên. Đây là ước định giữa bọn họ, muốn làm gương cho Angela.

Cô nâng tay sờ đầu con trai.

"Mẹ biết rồi."

Sau đó cô đi về phía Lệ Đình Tuyệt: "Em tiễn anh về."

Sắc mặt lệ đình tuyệt càng đen. Mạc Thanh Yên ôm lấy cánh tay anh, kéo anh ra ngoài.

"Thật sự xin lỗi anh, em đã hứa với bọn nhỏ, buổi tối không thể đưa đàn ông về nhà."

Trong sân, mùi hoa thơm nức mũi, trên con đường hơi tối hiện lên bóng dáng của thon dài của hai người ôm hôn nhau khó rời. 

Cuối cùng người đàn ông nào đó bị cô đẩy ra khỏi cửa: "Đi đường cẩn thận, về nhà nhớ gọi điện thoại cho em."

Sau đó cánh cửa "Cạch " một tiếng đóng lại, người đàn ông đứng ở cửa nhìn ngọn đèn sáng trên lầu. Anh thề, một ngày nào đó anh sẽ vào ở chỗ này, mỗi ngày ở cùng cô.

Xoay người trở lại trên xe, cô đơn bao trùm, anh rút một điếu thuốc ra hút. Nhíu nhíu mi, trước kia anh thích im lặng,thích một mình.

Nhưng bây giờ, anh thích có cô ở bên cạnh. Thích cái miệng nhỏ nhắn suốt ngày lải nhải của cô, thích mùi hoa nhài thản nhiên trên người cô.

Suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ở khách sạn, anh khẽ l**m môi. Hương vị của môi cô quá mê người, ngọt ngào mềm mại.

Mạc Thanh Yên đi lên lầu, vào phòng ngủ của hai đứa con trai. Cô ngồi vào bên cạnh giường, nhìn hai đứa con trai ôm gối ôm hỏi:

"Hai đứa có phải không muốn mẹ kết hôn."

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Editor: Waveliterature VietnamMạc Thanh Yên khẽ ôm cổ cô bé, nâng mặt cô bé lên nhìn nhìn. Cô bé thấy là mẹ và chú đẹp trai thì nhanh chóng che miệng, sợ hai người nghe thấy những lời mình vừa nói."An An, con vừa đi đâu vậy?"Thấy bảo bối nhỏ của chính mình còn an toàn ở nhà, cô vừa mừng vừa kích động.Mà ánh mắt Lệ Đình Tuyệt trầm xuống, anh đã rõ chuyện gì xảy ra. Hai tên nhóc kia chắc chắn là cố ý. Một đêm có ý nghĩa như vậy lại bị phá hủy.Lúc này Khối Băng và Dương Quang đi đến, lúc đi ngang qua Lệ Đình Tuyệt, hai tên nhóc còn quay lại làm mặt quỷ với anh."Chú có thể đi rồi, nơi này không chào đón chú."Mạc Thanh Yên nhìn Angela cái gì cũng không biết, cô để cho bé tiếp tục chơi sau đó hỏi Băng Khối: "Không phải con nói không tìm thấy em sao? Không phải em vẫn ở nhà sao?"Băng Khối trầm ổn, thản nhiên nhìn thoáng qua Angela: "Lúc nãy bọn con mới chơi trốn tìm, em gái trốn quá giỏi cho nên bọn con không tìm thấy em."Mạc Thanh Yên nhìn con trai của mình, than nhẹ một tiếng."Chơi trò chơi có cần nói nghiêm trọng như vậy không? Con có biết là mẹ đã rất lo lắng không?"Lúc đó cô rất sợ hãi, cô nhóc kia vốn đã không để người bớt lo, đã đi lạc mấy lần cho nên cô đối với chuyện như thế này rất nhạy cảm.Băng Khối làm bộ gãi gãi đầu: "Bởi vì bọn con còn nhỏ mà, cho nên mỗi khi sợ hãi sẽ tìm mẹ đầu tiên."Lời giải thích này rất hợp lý, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, có chuyện gì cũng sẽ tìm mẹ, Mạc Thanh Yên cũng chỉ cười cười sau đó nhìn mấy đứa: "Angela, Băng Khối, Dương Quang, mấy đứa lên lầu ngủ đi."Angela đứng lên, chạy đến bên cạnh Lệ Đình Tuyệt ôm lấy đùi anh:"Con muốn ngủ với chú đẹp trai."Dương Quang đi ngang qua, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Angela nói: "Lát nữa anh muốn gọi video với tiểu ngạo kiều, em có muốn gọi cùng không?"Đôi mắt to tròn của Angela lập tức sáng lên, quay lại nhìn Lệ Đình Tuyệt, cuối cùng lựa chọn anh trai nhỏ."Có ạ."Cô bé được Dương Quang dắt lên lầu. Băng Khối đứng ở không xa quét mắt nhìn thân hình cao lớn của Lệ Đình Tuyệt."Trễ rồi, để người đàn ông xa lạ ở trong nhà mẹ thấy có được không?"Một bộ dáng ông cụ non, lời nói của cậu bé khiến mặt Mạc Thanh Yên không khỏi đỏ lên. Đây là ước định giữa bọn họ, muốn làm gương cho Angela.Cô nâng tay sờ đầu con trai."Mẹ biết rồi."Sau đó cô đi về phía Lệ Đình Tuyệt: "Em tiễn anh về."Sắc mặt lệ đình tuyệt càng đen. Mạc Thanh Yên ôm lấy cánh tay anh, kéo anh ra ngoài."Thật sự xin lỗi anh, em đã hứa với bọn nhỏ, buổi tối không thể đưa đàn ông về nhà."Trong sân, mùi hoa thơm nức mũi, trên con đường hơi tối hiện lên bóng dáng của thon dài của hai người ôm hôn nhau khó rời. Cuối cùng người đàn ông nào đó bị cô đẩy ra khỏi cửa: "Đi đường cẩn thận, về nhà nhớ gọi điện thoại cho em."Sau đó cánh cửa "Cạch " một tiếng đóng lại, người đàn ông đứng ở cửa nhìn ngọn đèn sáng trên lầu. Anh thề, một ngày nào đó anh sẽ vào ở chỗ này, mỗi ngày ở cùng cô.Xoay người trở lại trên xe, cô đơn bao trùm, anh rút một điếu thuốc ra hút. Nhíu nhíu mi, trước kia anh thích im lặng,thích một mình.Nhưng bây giờ, anh thích có cô ở bên cạnh. Thích cái miệng nhỏ nhắn suốt ngày lải nhải của cô, thích mùi hoa nhài thản nhiên trên người cô.Suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ở khách sạn, anh khẽ l**m môi. Hương vị của môi cô quá mê người, ngọt ngào mềm mại.Mạc Thanh Yên đi lên lầu, vào phòng ngủ của hai đứa con trai. Cô ngồi vào bên cạnh giường, nhìn hai đứa con trai ôm gối ôm hỏi:"Hai đứa có phải không muốn mẹ kết hôn."

Chương 268: Sự phản kích của anh