Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Ninh thành, khách sạn năm sao KELOO. “Đi bắt gian với chị!” Mạc Tinh Nhu đưa một bức ảnh tới trước mặt Hứa Mễ Nặc. Ông chú trung niên trong ảnh, có đôi mắt tam giác Địa Trung Hải, mặt đầy ngấn mỡ, trên cổ đeo sợ dây chuyền vàng to như cái xích chó! Khuôn mặt của Hứa Mễ Nặc nhất thời trở nên vặn vẹo: “Bắt… bắt gian?” Hứa Mễ Nặc rất rất không thể thích ứng nổi, cô đột nhiên bị kéo đến cái khách sạn lớn này, lại còn phải đi bắt gian cái tên nhìn như con heo ở trong hình kia nữa, Mễ Nặc cảm thấy không thoải mái chút nào! “Anh ta tên là Hải Đại Đản, bạn trai mới của chị, nhưng còn chưa tới một tuần anh ta đã lêu lổng ở sau lưng chị!” Mạc Tinh Nhu mặc bộ sườn xám kiểu Trung Hoa, nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như mấy vũ nữ múa cột vậy. Cô ấy kéo Hứa Mễ Nặc lại: “Mễ Nặc, em là bạn thân nhất của chị, chị biết nhiệm vụ bắt gian này cực kỳ khổ cực và rất nguy hiểm, nhưng đây chính là tình bạn à nha!” “Chị buông tay em ra!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hất tay, thật sự không nói…

Chương 87: Trừng Phạt Cuối Cùng (2)

Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy CửaTác giả: Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)Truyện Ngôn TìnhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Ninh thành, khách sạn năm sao KELOO. “Đi bắt gian với chị!” Mạc Tinh Nhu đưa một bức ảnh tới trước mặt Hứa Mễ Nặc. Ông chú trung niên trong ảnh, có đôi mắt tam giác Địa Trung Hải, mặt đầy ngấn mỡ, trên cổ đeo sợ dây chuyền vàng to như cái xích chó! Khuôn mặt của Hứa Mễ Nặc nhất thời trở nên vặn vẹo: “Bắt… bắt gian?” Hứa Mễ Nặc rất rất không thể thích ứng nổi, cô đột nhiên bị kéo đến cái khách sạn lớn này, lại còn phải đi bắt gian cái tên nhìn như con heo ở trong hình kia nữa, Mễ Nặc cảm thấy không thoải mái chút nào! “Anh ta tên là Hải Đại Đản, bạn trai mới của chị, nhưng còn chưa tới một tuần anh ta đã lêu lổng ở sau lưng chị!” Mạc Tinh Nhu mặc bộ sườn xám kiểu Trung Hoa, nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như mấy vũ nữ múa cột vậy. Cô ấy kéo Hứa Mễ Nặc lại: “Mễ Nặc, em là bạn thân nhất của chị, chị biết nhiệm vụ bắt gian này cực kỳ khổ cực và rất nguy hiểm, nhưng đây chính là tình bạn à nha!” “Chị buông tay em ra!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hất tay, thật sự không nói… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.Nhưng tình cảnh của Hứa Mễ Nặc cũng không tốt hơn chỗ nào, trời sinh sức lực của trai gái luôn chênh lệch, nên cô ở trong tay của Viên Diệp Đình, căn bản là không có lực đánh trả.“Em nghĩ ra chưa? Một phút đã qua rất lâu rồi.” Viên Diệp Đình từ từ đưa tay về phía áo của cô, mắt thấy sắp đưa đến.“Tôi đi tìm giấy đăng ký kết hôn!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hét lên! Tuy tự do thành đáng quý, nhưng trong sạch quan trọng hơn!“Tìm nó làm gì?” Quả nhiên là Viên Diệp Đình không phụ sự mong đợi của mọi người bám sát theo vấn đề.Hứa Mễ Nặc đã không thể nào nghĩ được gì nữa, tình cảnh này quá nóng bỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ chảy máu mũi mất!“Không nói? Được rồi, có vẻ như cái áo thun này không hợp với em đâu, xé đi.” Viên Diệp Đình nghiêm trang nói những lời tục tĩu.Hứa Mễ Nặc thật sự muốn thuyết phục anh, nhưng giờ phút này cô lại không thể nghĩ ra ý tưởng nào tốt hơn: “Tôi… tôi muốn nhìn xem, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nó.”“Nghe rất cảm động đấy, nhưng đây không phải là sự thật. Em nói xem, tôi nên bắt đầu xé từ phía trên, hay là bắt đầu xé từ phía dưới?” Viên Diệp Đình không dễ gạt như vậy đâu!“Không… đừng… đừng… tôi… tôi… tôi nói thật!” Hứa Mễ Nặc đã bị dọa sợ đến nỗi não ngưng hoạt động, làm một xử nữ trong sáng, trải qua sự việc như thế này thật quá đáng sợ!Viên Diệp Đình dừng động tác trên tay lại, chờ cô nói thật.“Tôi… tôi hối hận, tôi không muốn hiệp nghị hôn nhân này nữa. Tôi muốn ly dị!” Dù sao đưa đầu ra cũng là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao, liều mạng vậy!“Oh, ly dị?!” Viên Diệp Đình vuốt cằm, như đang suy nghĩ đến cái gì đó.Hứa Mễ Nặc thừa dịp anh buông tay, lập tức cuốn mình lại, lăn đến góc đầu giường, nắm chặc cổ áo của mình trong tay, vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh.Nhưng mà, nếu sức lực chênh lệch là trời sinh, anh cho rằng anh co lên, người ta cũng không có biện pháp gì sao?Hai phút sau, Hứa Mễ Nặc không hiểu đạo lý này, lập tức có cơ hội được đích thân thể nghiệm!Viên Diệp Đình nhanh tay kéo Hứa Mễ Nặc qua, một tay giữ chặt lấy hai tay của cô cố định ở trên đỉnh đầu, để cả người cô nằm ở trên đùi anh.Hứa Mễ Nặc bị chuỗi biến cố này làm cho cả kinh đến nỗi quên cả phản ứng, chờ đến khi cô hiểu ra, cô đã lấy tư thế cực độ xấu hổ nằm ở trên người Viên Diệp Đình!Anh… anh đang muốn làm gì! Hứa Mễ Nặc thầm gào thét ở trong lòng.Cô còn chưa kịp cầu xin tha thứ, bàn tay của Viên Diệp Đình đã không thương tiếc rơi xuống, không sai, đây là chuyện mà mọi người thường xuyên gặp khi còn bé, th chuyện ―― đánh vào mông!Viên Diệp Đình tàn nhẫn, lòng dạ ác độc, xấu xa, không nương tay.Hứa Mễ Nặc muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng vừa cất tiếng lại là tiếng á á kêu loạn.Đau quá! Cô nằm ở trên đùi Viên Diệp Đình, giương nanh múa vuốt rơi lệ!Cô sai rồi, cô thật biết lỗi rồi, cô sẽ không dám nói bậy nói bạ nữa! Người đâu, ai có thể nghe được lời kêu cứu của cô!Không nhớ rõ là đã đánh mấy cái, cuối cùng Viên Diệp Đình cũng thu tay.Hứa Mễ Nặc lập tức bò dậy, lấy tay che mông nhảy cách xa anh ra, đứng ở trong góc phẫn hận nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình.“Lần sau còn dám nói bậy nói bạ nữa, thì sẽ không phải là mức độ này đâu!” Viên Diệp Đình thờ ơ thu tay lại, ánh mắt thâm trầm, sau khi đã xác nhận sự thật Lâm Nặc Bạch muốn chạy trốn còn muốn ly dị, anh đột nhiên cảm thấy phiền nào mà không thể nào giải thích được.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng tình cảnh của Hứa Mễ Nặc cũng không tốt hơn chỗ nào, trời sinh sức lực của trai gái luôn chênh lệch, nên cô ở trong tay của Viên Diệp Đình, căn bản là không có lực đánh trả.

“Em nghĩ ra chưa? Một phút đã qua rất lâu rồi.” Viên Diệp Đình từ từ đưa tay về phía áo của cô, mắt thấy sắp đưa đến.

“Tôi đi tìm giấy đăng ký kết hôn!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hét lên! Tuy tự do thành đáng quý, nhưng trong sạch quan trọng hơn!

“Tìm nó làm gì?” Quả nhiên là Viên Diệp Đình không phụ sự mong đợi của mọi người bám sát theo vấn đề.

Hứa Mễ Nặc đã không thể nào nghĩ được gì nữa, tình cảnh này quá nóng bỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ chảy máu mũi mất!

“Không nói? Được rồi, có vẻ như cái áo thun này không hợp với em đâu, xé đi.” Viên Diệp Đình nghiêm trang nói những lời tục tĩu.

Hứa Mễ Nặc thật sự muốn thuyết phục anh, nhưng giờ phút này cô lại không thể nghĩ ra ý tưởng nào tốt hơn: “Tôi… tôi muốn nhìn xem, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nó.”

“Nghe rất cảm động đấy, nhưng đây không phải là sự thật. Em nói xem, tôi nên bắt đầu xé từ phía trên, hay là bắt đầu xé từ phía dưới?” Viên Diệp Đình không dễ gạt như vậy đâu!

“Không… đừng… đừng… tôi… tôi… tôi nói thật!” Hứa Mễ Nặc đã bị dọa sợ đến nỗi não ngưng hoạt động, làm một xử nữ trong sáng, trải qua sự việc như thế này thật quá đáng sợ!

Viên Diệp Đình dừng động tác trên tay lại, chờ cô nói thật.

“Tôi… tôi hối hận, tôi không muốn hiệp nghị hôn nhân này nữa. Tôi muốn ly dị!” Dù sao đưa đầu ra cũng là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao, liều mạng vậy!

“Oh, ly dị?!” Viên Diệp Đình vuốt cằm, như đang suy nghĩ đến cái gì đó.

Hứa Mễ Nặc thừa dịp anh buông tay, lập tức cuốn mình lại, lăn đến góc đầu giường, nắm chặc cổ áo của mình trong tay, vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh.

Nhưng mà, nếu sức lực chênh lệch là trời sinh, anh cho rằng anh co lên, người ta cũng không có biện pháp gì sao?

Hai phút sau, Hứa Mễ Nặc không hiểu đạo lý này, lập tức có cơ hội được đích thân thể nghiệm!

Viên Diệp Đình nhanh tay kéo Hứa Mễ Nặc qua, một tay giữ chặt lấy hai tay của cô cố định ở trên đỉnh đầu, để cả người cô nằm ở trên đùi anh.

Hứa Mễ Nặc bị chuỗi biến cố này làm cho cả kinh đến nỗi quên cả phản ứng, chờ đến khi cô hiểu ra, cô đã lấy tư thế cực độ xấu hổ nằm ở trên người Viên Diệp Đình!

Anh… anh đang muốn làm gì! Hứa Mễ Nặc thầm gào thét ở trong lòng.

Cô còn chưa kịp cầu xin tha thứ, bàn tay của Viên Diệp Đình đã không thương tiếc rơi xuống, không sai, đây là chuyện mà mọi người thường xuyên gặp khi còn bé, th chuyện ―― đánh vào mông!

Viên Diệp Đình tàn nhẫn, lòng dạ ác độc, xấu xa, không nương tay.

Hứa Mễ Nặc muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng vừa cất tiếng lại là tiếng á á kêu loạn.

Đau quá! Cô nằm ở trên đùi Viên Diệp Đình, giương nanh múa vuốt rơi lệ!

Cô sai rồi, cô thật biết lỗi rồi, cô sẽ không dám nói bậy nói bạ nữa! Người đâu, ai có thể nghe được lời kêu cứu của cô!

Không nhớ rõ là đã đánh mấy cái, cuối cùng Viên Diệp Đình cũng thu tay.

Hứa Mễ Nặc lập tức bò dậy, lấy tay che mông nhảy cách xa anh ra, đứng ở trong góc phẫn hận nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình.

“Lần sau còn dám nói bậy nói bạ nữa, thì sẽ không phải là mức độ này đâu!” Viên Diệp Đình thờ ơ thu tay lại, ánh mắt thâm trầm, sau khi đã xác nhận sự thật Lâm Nặc Bạch muốn chạy trốn còn muốn ly dị, anh đột nhiên cảm thấy phiền nào mà không thể nào giải thích được.

Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy CửaTác giả: Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)Truyện Ngôn TìnhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Ninh thành, khách sạn năm sao KELOO. “Đi bắt gian với chị!” Mạc Tinh Nhu đưa một bức ảnh tới trước mặt Hứa Mễ Nặc. Ông chú trung niên trong ảnh, có đôi mắt tam giác Địa Trung Hải, mặt đầy ngấn mỡ, trên cổ đeo sợ dây chuyền vàng to như cái xích chó! Khuôn mặt của Hứa Mễ Nặc nhất thời trở nên vặn vẹo: “Bắt… bắt gian?” Hứa Mễ Nặc rất rất không thể thích ứng nổi, cô đột nhiên bị kéo đến cái khách sạn lớn này, lại còn phải đi bắt gian cái tên nhìn như con heo ở trong hình kia nữa, Mễ Nặc cảm thấy không thoải mái chút nào! “Anh ta tên là Hải Đại Đản, bạn trai mới của chị, nhưng còn chưa tới một tuần anh ta đã lêu lổng ở sau lưng chị!” Mạc Tinh Nhu mặc bộ sườn xám kiểu Trung Hoa, nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như mấy vũ nữ múa cột vậy. Cô ấy kéo Hứa Mễ Nặc lại: “Mễ Nặc, em là bạn thân nhất của chị, chị biết nhiệm vụ bắt gian này cực kỳ khổ cực và rất nguy hiểm, nhưng đây chính là tình bạn à nha!” “Chị buông tay em ra!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hất tay, thật sự không nói… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.Nhưng tình cảnh của Hứa Mễ Nặc cũng không tốt hơn chỗ nào, trời sinh sức lực của trai gái luôn chênh lệch, nên cô ở trong tay của Viên Diệp Đình, căn bản là không có lực đánh trả.“Em nghĩ ra chưa? Một phút đã qua rất lâu rồi.” Viên Diệp Đình từ từ đưa tay về phía áo của cô, mắt thấy sắp đưa đến.“Tôi đi tìm giấy đăng ký kết hôn!” Hứa Mễ Nặc liều mạng hét lên! Tuy tự do thành đáng quý, nhưng trong sạch quan trọng hơn!“Tìm nó làm gì?” Quả nhiên là Viên Diệp Đình không phụ sự mong đợi của mọi người bám sát theo vấn đề.Hứa Mễ Nặc đã không thể nào nghĩ được gì nữa, tình cảnh này quá nóng bỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ chảy máu mũi mất!“Không nói? Được rồi, có vẻ như cái áo thun này không hợp với em đâu, xé đi.” Viên Diệp Đình nghiêm trang nói những lời tục tĩu.Hứa Mễ Nặc thật sự muốn thuyết phục anh, nhưng giờ phút này cô lại không thể nghĩ ra ý tưởng nào tốt hơn: “Tôi… tôi muốn nhìn xem, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nó.”“Nghe rất cảm động đấy, nhưng đây không phải là sự thật. Em nói xem, tôi nên bắt đầu xé từ phía trên, hay là bắt đầu xé từ phía dưới?” Viên Diệp Đình không dễ gạt như vậy đâu!“Không… đừng… đừng… tôi… tôi… tôi nói thật!” Hứa Mễ Nặc đã bị dọa sợ đến nỗi não ngưng hoạt động, làm một xử nữ trong sáng, trải qua sự việc như thế này thật quá đáng sợ!Viên Diệp Đình dừng động tác trên tay lại, chờ cô nói thật.“Tôi… tôi hối hận, tôi không muốn hiệp nghị hôn nhân này nữa. Tôi muốn ly dị!” Dù sao đưa đầu ra cũng là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao, liều mạng vậy!“Oh, ly dị?!” Viên Diệp Đình vuốt cằm, như đang suy nghĩ đến cái gì đó.Hứa Mễ Nặc thừa dịp anh buông tay, lập tức cuốn mình lại, lăn đến góc đầu giường, nắm chặc cổ áo của mình trong tay, vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh.Nhưng mà, nếu sức lực chênh lệch là trời sinh, anh cho rằng anh co lên, người ta cũng không có biện pháp gì sao?Hai phút sau, Hứa Mễ Nặc không hiểu đạo lý này, lập tức có cơ hội được đích thân thể nghiệm!Viên Diệp Đình nhanh tay kéo Hứa Mễ Nặc qua, một tay giữ chặt lấy hai tay của cô cố định ở trên đỉnh đầu, để cả người cô nằm ở trên đùi anh.Hứa Mễ Nặc bị chuỗi biến cố này làm cho cả kinh đến nỗi quên cả phản ứng, chờ đến khi cô hiểu ra, cô đã lấy tư thế cực độ xấu hổ nằm ở trên người Viên Diệp Đình!Anh… anh đang muốn làm gì! Hứa Mễ Nặc thầm gào thét ở trong lòng.Cô còn chưa kịp cầu xin tha thứ, bàn tay của Viên Diệp Đình đã không thương tiếc rơi xuống, không sai, đây là chuyện mà mọi người thường xuyên gặp khi còn bé, th chuyện ―― đánh vào mông!Viên Diệp Đình tàn nhẫn, lòng dạ ác độc, xấu xa, không nương tay.Hứa Mễ Nặc muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng vừa cất tiếng lại là tiếng á á kêu loạn.Đau quá! Cô nằm ở trên đùi Viên Diệp Đình, giương nanh múa vuốt rơi lệ!Cô sai rồi, cô thật biết lỗi rồi, cô sẽ không dám nói bậy nói bạ nữa! Người đâu, ai có thể nghe được lời kêu cứu của cô!Không nhớ rõ là đã đánh mấy cái, cuối cùng Viên Diệp Đình cũng thu tay.Hứa Mễ Nặc lập tức bò dậy, lấy tay che mông nhảy cách xa anh ra, đứng ở trong góc phẫn hận nhìn chằm chằm vào Viên Diệp Đình.“Lần sau còn dám nói bậy nói bạ nữa, thì sẽ không phải là mức độ này đâu!” Viên Diệp Đình thờ ơ thu tay lại, ánh mắt thâm trầm, sau khi đã xác nhận sự thật Lâm Nặc Bạch muốn chạy trốn còn muốn ly dị, anh đột nhiên cảm thấy phiền nào mà không thể nào giải thích được.

Chương 87: Trừng Phạt Cuối Cùng (2)