Tác giả:

" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo…

Chương 292: Trừ bỏ cô ấy, ai tôi cũng không cưới

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Editor: Waveliterature VietnamMạc Thanh yên đứng đó hơi giật mình, cảm thấy lần này thật sự muốn chết người rồi, vì vậy đứng yên không dám cử động, giống như một đứa trẻ cúi cúi đầu.Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên, lãnh đạm nói: "Lại đây."Mạc Thanh Yên mới ngẩng mặt lên, đôi mắt to phủ đầy sương mù."Chúng ta vẫn nên cách xa một chút."Cái tên đàn ông yêu nghiệt kia, rõ ràng là đang làm việc, sao lại làm việc làm việc, liền tiến đến giường. Hơn nữa bộ dạng lúc nãy của bọn họ, càng nghĩ càng xấu hổ." Em sợ Ngôn Ngọc như vậy sao?"Bình thường chưa từng thấy cô sợ ai? Sao ở trước mặt Ngôn Ngọc lại nghe lời như vậy, tên đàn ông kia có chút khó chịu.Mạc Thanh Yên cắn cắn môi, "Em từ nhỏ đã sợ bác sĩ, không được sao?"Đây là lời nói thật, lúc nhỏ thân thể rất yếu, tiêm đến phát sợ, vì vậy nhìn thấy người mặc áo blouse trắng liền cảm thấy sợ hãi.Lệ Đình Tuyệt cười, "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."Mạc Thanh Yên nhìn giường rồi lại nhìn sô pha, cô vẫn nên là ngủ ở sô pha. Nếu không lúc nữa, lại phát sinh ra chuyện gì? Thân thể Lệ Đình Tuyệt không chịu được.Người nào đó sớm đã nhìn ra được suy nghĩ của cô, "Yên tâm, không làm gì cả, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi."Hơn mười ngày sau đó, hai người cứ như vậy, cô luôn ở bên anh. Đưa anh đi làm các loại kiểm tra, đỡ anh đi dạo, trải qua những ngày tháng ngọt ngào vui vẻ.Miệng vết thương đã liền lại, anh liền xuất viện, Mạc Thanh Yên giúp anh thu xếp đồ đạc, hai người đã ở đây hơn mười ngày, vì vậy có rất nhiều đồ đạc. Mạc Thanh Yên và thím Thích cùng nhau thu dọn."Tiểu Yên, mẹ vì sao không cho con đến thăm chú ấy?"Giọng nói non nớt của Angel truyền tới, ánh mắt mọi người đều chuyển qua, cô bé hôm nay mặc một chiếc váy bồng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên tai, nắm tay lão thái thái đi đến."Bà nội, sao bà lại tới đây?"Lệ Đình Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đen, thản nhiên ngồi trên sô pha, nhìn thấy lão thái thái có chút ngạc nhiên."Bà nội." Mạc Thanh Yên chào một tiếng.Angel trèo lên người Lệ Đình Tuyệt, ôm cổ anh ta nói chuyện, Mạc Thanh Yên lên tiếng nhắc nhở cô bé."An An, con đừng quá dùng lực, vết thương của chú vẫn chưa khỏi."Nghĩ đến nửa năm trong anh ta không được vận động mạnh, cô rất sợ Angel lại làm anh bị thương.Angel rất hiểu chuyện liền gật gật đầu, "Con biết rồi ạ."Lệ lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, "Thân thể cháy lại làm sao vậy?" Nếu không phải Angel nhỡ miệng nói ra, thì bà vẫn không hề biết cháu trai bị bệnh rồi.Bệnh viện của gia đình anh ta không ở, lại chạy đến nơi này, vì vậy không có ai thông báo cho người của Lệ gia.Lệ Đình Tuyệt đang cùng Angel nói chuyện, sau đó đáp lại lời lão thái thái."Bệnh cũ thôi, không sao rồi ạ."Lệ lão thái thái biết anh ta từ nhỏ đã rất yếu, đặc biệt là mười năm, bác sĩ đều nói là bệnh hiểm nghèo, cuối cùng lão gia đưa anh ta đến Mỹ điều trị, còn ở đó du học năm năm, năm năm trước vừa mới về nước.Năm năm trước nhìn thân thể anh ta hoàn toàn ổn rồi, lão thái thái còn vui đến phát khóc. Mấy năm qua đều không thấy anh bị bệnh, lần này sao lại nhập viện rồi? Bắt đầu lo lắng." Ta đi hỏi Ngôn Ngọc, lời của cháu, ta không tin."Nhìn thấy lão thái thái đứng dậy bước đi, Mạc Thanh Yên bước qua, "Hay là em đi nói với bà nội, anh bị thương là vì em."Lệ Đình Tuyệt nhìn cô, "Không cần, anh không muốn làm bà lo lắng."Anh ta thật ra là muốn bảo vệ Mạc Thanh Yên, không muốn để người nhà Lệ gia cho rằng, anh ta vì một cô gái mà đến cả tính mạng cũng không cần. Ở Lệ gia, anh ta cần phải đảm bảo an toàn tính mạng cho chính mình, bởi vì anh là người thừa kế của Lệ gia.

Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh yên đứng đó hơi giật mình, cảm thấy lần này thật sự muốn chết người rồi, vì vậy đứng yên không dám cử động, giống như một đứa trẻ cúi cúi đầu.

Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên, lãnh đạm nói: "Lại đây."

Mạc Thanh Yên mới ngẩng mặt lên, đôi mắt to phủ đầy sương mù.

"Chúng ta vẫn nên cách xa một chút."

Cái tên đàn ông yêu nghiệt kia, rõ ràng là đang làm việc, sao lại làm việc làm việc, liền tiến đến giường. Hơn nữa bộ dạng lúc nãy của bọn họ, càng nghĩ càng xấu hổ.

" Em sợ Ngôn Ngọc như vậy sao?"

Bình thường chưa từng thấy cô sợ ai? Sao ở trước mặt Ngôn Ngọc lại nghe lời như vậy, tên đàn ông kia có chút khó chịu.

Mạc Thanh Yên cắn cắn môi, "Em từ nhỏ đã sợ bác sĩ, không được sao?"

Đây là lời nói thật, lúc nhỏ thân thể rất yếu, tiêm đến phát sợ, vì vậy nhìn thấy người mặc áo blouse trắng liền cảm thấy sợ hãi.

Lệ Đình Tuyệt cười, "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."

Mạc Thanh Yên nhìn giường rồi lại nhìn sô pha, cô vẫn nên là ngủ ở sô pha. Nếu không lúc nữa, lại phát sinh ra chuyện gì? Thân thể Lệ Đình Tuyệt không chịu được.

Người nào đó sớm đã nhìn ra được suy nghĩ của cô, "Yên tâm, không làm gì cả, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi."

Hơn mười ngày sau đó, hai người cứ như vậy, cô luôn ở bên anh. Đưa anh đi làm các loại kiểm tra, đỡ anh đi dạo, trải qua những ngày tháng ngọt ngào vui vẻ.

Miệng vết thương đã liền lại, anh liền xuất viện, Mạc Thanh Yên giúp anh thu xếp đồ đạc, hai người đã ở đây hơn mười ngày, vì vậy có rất nhiều đồ đạc. Mạc Thanh Yên và thím Thích cùng nhau thu dọn.

"Tiểu Yên, mẹ vì sao không cho con đến thăm chú ấy?"

Giọng nói non nớt của Angel truyền tới, ánh mắt mọi người đều chuyển qua, cô bé hôm nay mặc một chiếc váy bồng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên tai, nắm tay lão thái thái đi đến.

"Bà nội, sao bà lại tới đây?"

Lệ Đình Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đen, thản nhiên ngồi trên sô pha, nhìn thấy lão thái thái có chút ngạc nhiên.

"Bà nội." Mạc Thanh Yên chào một tiếng.

Angel trèo lên người Lệ Đình Tuyệt, ôm cổ anh ta nói chuyện, Mạc Thanh Yên lên tiếng nhắc nhở cô bé.

"An An, con đừng quá dùng lực, vết thương của chú vẫn chưa khỏi."

Nghĩ đến nửa năm trong anh ta không được vận động mạnh, cô rất sợ Angel lại làm anh bị thương.

Angel rất hiểu chuyện liền gật gật đầu, "Con biết rồi ạ."

Lệ lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, "Thân thể cháy lại làm sao vậy?" Nếu không phải Angel nhỡ miệng nói ra, thì bà vẫn không hề biết cháu trai bị bệnh rồi.

Bệnh viện của gia đình anh ta không ở, lại chạy đến nơi này, vì vậy không có ai thông báo cho người của Lệ gia.

Lệ Đình Tuyệt đang cùng Angel nói chuyện, sau đó đáp lại lời lão thái thái.

"Bệnh cũ thôi, không sao rồi ạ."

Lệ lão thái thái biết anh ta từ nhỏ đã rất yếu, đặc biệt là mười năm, bác sĩ đều nói là bệnh hiểm nghèo, cuối cùng lão gia đưa anh ta đến Mỹ điều trị, còn ở đó du học năm năm, năm năm trước vừa mới về nước.

Năm năm trước nhìn thân thể anh ta hoàn toàn ổn rồi, lão thái thái còn vui đến phát khóc. Mấy năm qua đều không thấy anh bị bệnh, lần này sao lại nhập viện rồi? Bắt đầu lo lắng.

" Ta đi hỏi Ngôn Ngọc, lời của cháu, ta không tin."

Nhìn thấy lão thái thái đứng dậy bước đi, Mạc Thanh Yên bước qua, "Hay là em đi nói với bà nội, anh bị thương là vì em."

Lệ Đình Tuyệt nhìn cô, "Không cần, anh không muốn làm bà lo lắng."

Anh ta thật ra là muốn bảo vệ Mạc Thanh Yên, không muốn để người nhà Lệ gia cho rằng, anh ta vì một cô gái mà đến cả tính mạng cũng không cần. Ở Lệ gia, anh ta cần phải đảm bảo an toàn tính mạng cho chính mình, bởi vì anh là người thừa kế của Lệ gia.

Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!Tác giả: Tử Hạ MộcTruyện Ngôn Tình" Đau quá…" Trong căn phòng tối, người phụ nữ khẽ phát ra những âm thanh r*n r* thì thầm nhưng người đàn ông đang nằm trên cơ thể cô lại chưa hề có ý định dừng lại. Bàn tay đau đớn của cô siết chặt tấm lưng trần với những khối cơ chắc nịch của anh khiến làn da sáng bóng có đôi chỗ bị xước nhẹ. Người phụ nữ càng đau đớn thì đàn ông càng hưng phấn dữ dội. " Ồ…" Anh ta thốt lên với một sự khinh miệt vô tận. Bản thân anh cũng không biết phải mất bao lâu thì người phụ nữ này mới được đặt trở lại giường. Mạc Thanh Yên đã bất tỉnh, cô ấy gầy và yếu ớt đến mức không thể nào đáp ứng nổi những yêu cầu nh*c d*c đó. Ngay cả khi cô đã uống các loại thuốc k*ch th*ch thì sự đau đớn vẫn chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể cô một cách rõ ràng và mạnh bạo. Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh dậy mà hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Xoẹt…" Ánh sáng chói lóa xuất hiện ập vào một cách đột ngột. Theo phản xạ tự nhiên, Mạc Thanh Yên kéo tấm chăn lên che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình. Người đàn ông vừa kéo… Editor: Waveliterature VietnamMạc Thanh yên đứng đó hơi giật mình, cảm thấy lần này thật sự muốn chết người rồi, vì vậy đứng yên không dám cử động, giống như một đứa trẻ cúi cúi đầu.Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên, lãnh đạm nói: "Lại đây."Mạc Thanh Yên mới ngẩng mặt lên, đôi mắt to phủ đầy sương mù."Chúng ta vẫn nên cách xa một chút."Cái tên đàn ông yêu nghiệt kia, rõ ràng là đang làm việc, sao lại làm việc làm việc, liền tiến đến giường. Hơn nữa bộ dạng lúc nãy của bọn họ, càng nghĩ càng xấu hổ." Em sợ Ngôn Ngọc như vậy sao?"Bình thường chưa từng thấy cô sợ ai? Sao ở trước mặt Ngôn Ngọc lại nghe lời như vậy, tên đàn ông kia có chút khó chịu.Mạc Thanh Yên cắn cắn môi, "Em từ nhỏ đã sợ bác sĩ, không được sao?"Đây là lời nói thật, lúc nhỏ thân thể rất yếu, tiêm đến phát sợ, vì vậy nhìn thấy người mặc áo blouse trắng liền cảm thấy sợ hãi.Lệ Đình Tuyệt cười, "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."Mạc Thanh Yên nhìn giường rồi lại nhìn sô pha, cô vẫn nên là ngủ ở sô pha. Nếu không lúc nữa, lại phát sinh ra chuyện gì? Thân thể Lệ Đình Tuyệt không chịu được.Người nào đó sớm đã nhìn ra được suy nghĩ của cô, "Yên tâm, không làm gì cả, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi."Hơn mười ngày sau đó, hai người cứ như vậy, cô luôn ở bên anh. Đưa anh đi làm các loại kiểm tra, đỡ anh đi dạo, trải qua những ngày tháng ngọt ngào vui vẻ.Miệng vết thương đã liền lại, anh liền xuất viện, Mạc Thanh Yên giúp anh thu xếp đồ đạc, hai người đã ở đây hơn mười ngày, vì vậy có rất nhiều đồ đạc. Mạc Thanh Yên và thím Thích cùng nhau thu dọn."Tiểu Yên, mẹ vì sao không cho con đến thăm chú ấy?"Giọng nói non nớt của Angel truyền tới, ánh mắt mọi người đều chuyển qua, cô bé hôm nay mặc một chiếc váy bồng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên tai, nắm tay lão thái thái đi đến."Bà nội, sao bà lại tới đây?"Lệ Đình Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đen, thản nhiên ngồi trên sô pha, nhìn thấy lão thái thái có chút ngạc nhiên."Bà nội." Mạc Thanh Yên chào một tiếng.Angel trèo lên người Lệ Đình Tuyệt, ôm cổ anh ta nói chuyện, Mạc Thanh Yên lên tiếng nhắc nhở cô bé."An An, con đừng quá dùng lực, vết thương của chú vẫn chưa khỏi."Nghĩ đến nửa năm trong anh ta không được vận động mạnh, cô rất sợ Angel lại làm anh bị thương.Angel rất hiểu chuyện liền gật gật đầu, "Con biết rồi ạ."Lệ lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, "Thân thể cháy lại làm sao vậy?" Nếu không phải Angel nhỡ miệng nói ra, thì bà vẫn không hề biết cháu trai bị bệnh rồi.Bệnh viện của gia đình anh ta không ở, lại chạy đến nơi này, vì vậy không có ai thông báo cho người của Lệ gia.Lệ Đình Tuyệt đang cùng Angel nói chuyện, sau đó đáp lại lời lão thái thái."Bệnh cũ thôi, không sao rồi ạ."Lệ lão thái thái biết anh ta từ nhỏ đã rất yếu, đặc biệt là mười năm, bác sĩ đều nói là bệnh hiểm nghèo, cuối cùng lão gia đưa anh ta đến Mỹ điều trị, còn ở đó du học năm năm, năm năm trước vừa mới về nước.Năm năm trước nhìn thân thể anh ta hoàn toàn ổn rồi, lão thái thái còn vui đến phát khóc. Mấy năm qua đều không thấy anh bị bệnh, lần này sao lại nhập viện rồi? Bắt đầu lo lắng." Ta đi hỏi Ngôn Ngọc, lời của cháu, ta không tin."Nhìn thấy lão thái thái đứng dậy bước đi, Mạc Thanh Yên bước qua, "Hay là em đi nói với bà nội, anh bị thương là vì em."Lệ Đình Tuyệt nhìn cô, "Không cần, anh không muốn làm bà lo lắng."Anh ta thật ra là muốn bảo vệ Mạc Thanh Yên, không muốn để người nhà Lệ gia cho rằng, anh ta vì một cô gái mà đến cả tính mạng cũng không cần. Ở Lệ gia, anh ta cần phải đảm bảo an toàn tính mạng cho chính mình, bởi vì anh là người thừa kế của Lệ gia.

Chương 292: Trừ bỏ cô ấy, ai tôi cũng không cưới