Tác giả:

~ Các người đừng có quá đáng, đó là tài sản cha để lại cho tôi, ai cho các người cái quyền đó. An Tân Hạ cười khẩy: ~ Mày đùa tao à, chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang, lấy cái quyền gì mà đòi tài sản. Năm đó, mẹ mày là lừa cha tao, bây giờ lên mặt đòi tài sản. An gia chúng tao vất vả nuôi mày những 19 năm, nếu năm đó không có chúng ta nuôi thì không biết mày còn sống không. An Nhạc Nhạc không kìm nổi, tức giận nói: ~ Nuôi tôi, các người nói nuôi tôi ư? Buồn cười thật. Các người đối xử với tôi có khác gì con ở không. Được, coi như số tài sản đó là tiền các người nuôi tôi, Bây giờ, tôi với các người đoạt tuyệt quan hệ. Nói rồi, cô toan chạy ra khỏi An gia, nhưng lại nghe thấy giọng nói của An Tân Hạ: ~ Báo cho mày một tin vui, tháng sau, tao và Lục Di Sơ sẽ đính hôn đấy. Lục Di Sơ... Và.... An Tân Hạ sao.... Không thể nào, cô và Lục Di Sơ đang yêu nhau mà, 2 năm rồi, sao có thể đính hôn với An Tân Hạ. ~ Sao tôi phải tin cô? Cô nói giọng chắc nịnh, trong đầu ngập suy nghĩ "Chắc chắn…

Chương 27: Minh Hạ

Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp SủngTác giả: Nhạc Tố TốTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng~ Các người đừng có quá đáng, đó là tài sản cha để lại cho tôi, ai cho các người cái quyền đó. An Tân Hạ cười khẩy: ~ Mày đùa tao à, chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang, lấy cái quyền gì mà đòi tài sản. Năm đó, mẹ mày là lừa cha tao, bây giờ lên mặt đòi tài sản. An gia chúng tao vất vả nuôi mày những 19 năm, nếu năm đó không có chúng ta nuôi thì không biết mày còn sống không. An Nhạc Nhạc không kìm nổi, tức giận nói: ~ Nuôi tôi, các người nói nuôi tôi ư? Buồn cười thật. Các người đối xử với tôi có khác gì con ở không. Được, coi như số tài sản đó là tiền các người nuôi tôi, Bây giờ, tôi với các người đoạt tuyệt quan hệ. Nói rồi, cô toan chạy ra khỏi An gia, nhưng lại nghe thấy giọng nói của An Tân Hạ: ~ Báo cho mày một tin vui, tháng sau, tao và Lục Di Sơ sẽ đính hôn đấy. Lục Di Sơ... Và.... An Tân Hạ sao.... Không thể nào, cô và Lục Di Sơ đang yêu nhau mà, 2 năm rồi, sao có thể đính hôn với An Tân Hạ. ~ Sao tôi phải tin cô? Cô nói giọng chắc nịnh, trong đầu ngập suy nghĩ "Chắc chắn… Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Hàn Kỳ theo thói quen, bật loa ngoài điện thoại lên nghe. Một tông giọng cao, nghe có vẻ trẻ con vang lên. An Nhạc Nhạc và Hàn Kỳ nhíu mày vì giọng nói khá to. Cậu thở dài.~ Em nói nhỏ lại đi, ồn quá.~ Ai vậy anh?An Nhạc Nhạc tò mò lên tiếng hỏi về danh tính của giọng nói kia. Cô chỉ vừa dứt lời, thì một loạt câu hỏi ùa đến.~ Giọng con gái hả? Ai vậy? Bạn gái anh hả?Hàn Kỳ nhíu mày, sắc mặt dần khó chịu.~ Không, là vợ của anh họ em, cô ấy tên An Nhạc Nhạc, nhỏ hơn em 1 tuổi.~ Vợ? Dạ Cảnh Lam?~ Ừ.Hàn Kỳ vừa “ừ” một tiếng. Đầu dây bên kia im lặng luôn. Có vẻ nhưng việc nhắc đến Dạ Cảnh Lam khiến hắn không thoải mái. Cậu mặc kệ, quay sang giới thiệu cho An Nhạc Nhạc.~ Cậu ta tên Minh Hạ, 19 tuổi, là em họ của Dạ thiếu.~ Dạ.An Nhạc Nhạc gật đầu, coi như đã hiểu. Cô suy ngẫm một chút, nếu hắn là em họ của Dạ Cảnh Lam. Há chẳng phải cô sẽ là chị dâu của hắn sao? Nghe có vẻ kỳ lạ...~ Lần này gọi anh là có chuyện gì?Hàn Kỳ lên tiếng hỏi Minh Hạ.~ Phải có chuyện thì em mới gọi cho anh được hả, tiểu Kỳ Kỳ?~ Trả lời, và ngừng việc gọi anh là tiểu Kỳ Kỳ lại.An Nhạc Nhạc nghe xong, bật cười thành tiếng. Cái tên “tiểu Kỳ Kỳ” nghe thật dễ thương làm sao.~ Này, em cười cái gì?~ Ha ha...nhưng..mà nghe đáng yêu thật.Cậu ngại, mặt dần dần đỏ lên. Minh Hạ để ý đến sự có mặt của An Nhạc Nhạc, hắn liền đổi sự chú ý lên người cô.~ Chào chị dâu.~ A..chào cậu.An Nhạc Nhạc luống cuống, cô không nghĩ hắn sẽ bắt chuyện với mình. Nhưng cái từ “chị dâu” kia nghe chẳng quen gì cả.~ Có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không?~ Tại sao?~ Nghe kỳ lắm, vì anh lớn tuổi hơn tôi mà.Minh Hạ ậm ừ, nghe rất có lý. Hắn im lặng một chút, rồi nói.~ Vậy chị có thể gọi tôi là Charlex, còn tôi sẽ gọi chị là tiểu Nhạc, được không?~ Được.~ Ngừng tám nhảm đi, em gọi anh có chuyện gì hả?Hàn Kỳ lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn.~ Chậc..anh làm gì mà phải gắt gỏng như thế? Được rồi, em gọi anh để báo là, em sắp xuống sân bay rồi, anh nhanh chóng đến đón em nhanh.~ Cái gì? Em về đây hả?~ Phải..anh đến đón em nhanh, cửa VIP nhé, em cúp đây.~ Charlex, từ đã, này...Đáp lại cậu là một chuỗi “tút...tút...tút” Minh Hạ tắt máy thật. Hàn Kỳ tức điên lên được, hơi dâu tự dưng phải đi đón tên nhóc này. Cậu quay sang An Nhạc Nhạc hỏi ý kiến.~ Em đi cùng anh chút được không?~ Vâng.An Nhạc Nhạc gật đầu, cô cũng muốn được nhìn mặt Minh Hạ, không biết hắn như thế nào nhỉ?

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Hàn Kỳ theo thói quen, bật loa ngoài điện thoại lên nghe. Một tông giọng cao, nghe có vẻ trẻ con vang lên. An Nhạc Nhạc và Hàn Kỳ nhíu mày vì giọng nói khá to. Cậu thở dài.

~ Em nói nhỏ lại đi, ồn quá.

~ Ai vậy anh?

An Nhạc Nhạc tò mò lên tiếng hỏi về danh tính của giọng nói kia. Cô chỉ vừa dứt lời, thì một loạt câu hỏi ùa đến.

~ Giọng con gái hả? Ai vậy? Bạn gái anh hả?

Hàn Kỳ nhíu mày, sắc mặt dần khó chịu.

~ Không, là vợ của anh họ em, cô ấy tên An Nhạc Nhạc, nhỏ hơn em 1 tuổi.

~ Vợ? Dạ Cảnh Lam?

~ Ừ.

Hàn Kỳ vừa “ừ” một tiếng. Đầu dây bên kia im lặng luôn. Có vẻ nhưng việc nhắc đến Dạ Cảnh Lam khiến hắn không thoải mái. Cậu mặc kệ, quay sang giới thiệu cho An Nhạc Nhạc.

~ Cậu ta tên Minh Hạ, 19 tuổi, là em họ của Dạ thiếu.

~ Dạ.

An Nhạc Nhạc gật đầu, coi như đã hiểu. Cô suy ngẫm một chút, nếu hắn là em họ của Dạ Cảnh Lam. Há chẳng phải cô sẽ là chị dâu của hắn sao? Nghe có vẻ kỳ lạ...

~ Lần này gọi anh là có chuyện gì?

Hàn Kỳ lên tiếng hỏi Minh Hạ.

~ Phải có chuyện thì em mới gọi cho anh được hả, tiểu Kỳ Kỳ?

~ Trả lời, và ngừng việc gọi anh là tiểu Kỳ Kỳ lại.

An Nhạc Nhạc nghe xong, bật cười thành tiếng. Cái tên “tiểu Kỳ Kỳ” nghe thật dễ thương làm sao.

~ Này, em cười cái gì?

~ Ha ha...nhưng..mà nghe đáng yêu thật.

Cậu ngại, mặt dần dần đỏ lên. Minh Hạ để ý đến sự có mặt của An Nhạc Nhạc, hắn liền đổi sự chú ý lên người cô.

~ Chào chị dâu.

~ A..chào cậu.

An Nhạc Nhạc luống cuống, cô không nghĩ hắn sẽ bắt chuyện với mình. Nhưng cái từ “chị dâu” kia nghe chẳng quen gì cả.

~ Có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không?

~ Tại sao?

~ Nghe kỳ lắm, vì anh lớn tuổi hơn tôi mà.

Minh Hạ ậm ừ, nghe rất có lý. Hắn im lặng một chút, rồi nói.

~ Vậy chị có thể gọi tôi là Charlex, còn tôi sẽ gọi chị là tiểu Nhạc, được không?

~ Được.

~ Ngừng tám nhảm đi, em gọi anh có chuyện gì hả?

Hàn Kỳ lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn.

~ Chậc..anh làm gì mà phải gắt gỏng như thế? Được rồi, em gọi anh để báo là, em sắp xuống sân bay rồi, anh nhanh chóng đến đón em nhanh.

~ Cái gì? Em về đây hả?

~ Phải..anh đến đón em nhanh, cửa VIP nhé, em cúp đây.

~ Charlex, từ đã, này...

Đáp lại cậu là một chuỗi “tút...tút...tút” Minh Hạ tắt máy thật. Hàn Kỳ tức điên lên được, hơi dâu tự dưng phải đi đón tên nhóc này. Cậu quay sang An Nhạc Nhạc hỏi ý kiến.

~ Em đi cùng anh chút được không?

~ Vâng.

An Nhạc Nhạc gật đầu, cô cũng muốn được nhìn mặt Minh Hạ, không biết hắn như thế nào nhỉ?

Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp SủngTác giả: Nhạc Tố TốTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng~ Các người đừng có quá đáng, đó là tài sản cha để lại cho tôi, ai cho các người cái quyền đó. An Tân Hạ cười khẩy: ~ Mày đùa tao à, chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang, lấy cái quyền gì mà đòi tài sản. Năm đó, mẹ mày là lừa cha tao, bây giờ lên mặt đòi tài sản. An gia chúng tao vất vả nuôi mày những 19 năm, nếu năm đó không có chúng ta nuôi thì không biết mày còn sống không. An Nhạc Nhạc không kìm nổi, tức giận nói: ~ Nuôi tôi, các người nói nuôi tôi ư? Buồn cười thật. Các người đối xử với tôi có khác gì con ở không. Được, coi như số tài sản đó là tiền các người nuôi tôi, Bây giờ, tôi với các người đoạt tuyệt quan hệ. Nói rồi, cô toan chạy ra khỏi An gia, nhưng lại nghe thấy giọng nói của An Tân Hạ: ~ Báo cho mày một tin vui, tháng sau, tao và Lục Di Sơ sẽ đính hôn đấy. Lục Di Sơ... Và.... An Tân Hạ sao.... Không thể nào, cô và Lục Di Sơ đang yêu nhau mà, 2 năm rồi, sao có thể đính hôn với An Tân Hạ. ~ Sao tôi phải tin cô? Cô nói giọng chắc nịnh, trong đầu ngập suy nghĩ "Chắc chắn… Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Hàn Kỳ theo thói quen, bật loa ngoài điện thoại lên nghe. Một tông giọng cao, nghe có vẻ trẻ con vang lên. An Nhạc Nhạc và Hàn Kỳ nhíu mày vì giọng nói khá to. Cậu thở dài.~ Em nói nhỏ lại đi, ồn quá.~ Ai vậy anh?An Nhạc Nhạc tò mò lên tiếng hỏi về danh tính của giọng nói kia. Cô chỉ vừa dứt lời, thì một loạt câu hỏi ùa đến.~ Giọng con gái hả? Ai vậy? Bạn gái anh hả?Hàn Kỳ nhíu mày, sắc mặt dần khó chịu.~ Không, là vợ của anh họ em, cô ấy tên An Nhạc Nhạc, nhỏ hơn em 1 tuổi.~ Vợ? Dạ Cảnh Lam?~ Ừ.Hàn Kỳ vừa “ừ” một tiếng. Đầu dây bên kia im lặng luôn. Có vẻ nhưng việc nhắc đến Dạ Cảnh Lam khiến hắn không thoải mái. Cậu mặc kệ, quay sang giới thiệu cho An Nhạc Nhạc.~ Cậu ta tên Minh Hạ, 19 tuổi, là em họ của Dạ thiếu.~ Dạ.An Nhạc Nhạc gật đầu, coi như đã hiểu. Cô suy ngẫm một chút, nếu hắn là em họ của Dạ Cảnh Lam. Há chẳng phải cô sẽ là chị dâu của hắn sao? Nghe có vẻ kỳ lạ...~ Lần này gọi anh là có chuyện gì?Hàn Kỳ lên tiếng hỏi Minh Hạ.~ Phải có chuyện thì em mới gọi cho anh được hả, tiểu Kỳ Kỳ?~ Trả lời, và ngừng việc gọi anh là tiểu Kỳ Kỳ lại.An Nhạc Nhạc nghe xong, bật cười thành tiếng. Cái tên “tiểu Kỳ Kỳ” nghe thật dễ thương làm sao.~ Này, em cười cái gì?~ Ha ha...nhưng..mà nghe đáng yêu thật.Cậu ngại, mặt dần dần đỏ lên. Minh Hạ để ý đến sự có mặt của An Nhạc Nhạc, hắn liền đổi sự chú ý lên người cô.~ Chào chị dâu.~ A..chào cậu.An Nhạc Nhạc luống cuống, cô không nghĩ hắn sẽ bắt chuyện với mình. Nhưng cái từ “chị dâu” kia nghe chẳng quen gì cả.~ Có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không?~ Tại sao?~ Nghe kỳ lắm, vì anh lớn tuổi hơn tôi mà.Minh Hạ ậm ừ, nghe rất có lý. Hắn im lặng một chút, rồi nói.~ Vậy chị có thể gọi tôi là Charlex, còn tôi sẽ gọi chị là tiểu Nhạc, được không?~ Được.~ Ngừng tám nhảm đi, em gọi anh có chuyện gì hả?Hàn Kỳ lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn.~ Chậc..anh làm gì mà phải gắt gỏng như thế? Được rồi, em gọi anh để báo là, em sắp xuống sân bay rồi, anh nhanh chóng đến đón em nhanh.~ Cái gì? Em về đây hả?~ Phải..anh đến đón em nhanh, cửa VIP nhé, em cúp đây.~ Charlex, từ đã, này...Đáp lại cậu là một chuỗi “tút...tút...tút” Minh Hạ tắt máy thật. Hàn Kỳ tức điên lên được, hơi dâu tự dưng phải đi đón tên nhóc này. Cậu quay sang An Nhạc Nhạc hỏi ý kiến.~ Em đi cùng anh chút được không?~ Vâng.An Nhạc Nhạc gật đầu, cô cũng muốn được nhìn mặt Minh Hạ, không biết hắn như thế nào nhỉ?

Chương 27: Minh Hạ