Ở lối vào của khách sạn, một chiếc taxi nhanh chóng lao đến, từ trong xe một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước xuống. Cô gái trẻ xuất hiện với trang phục nền nã, giản dị, thoạt nhìn cứ ngỡ là con gái Lâm gia. Ẩn giấu dưới chiếc mũ rộng vành kia là một gương mặt vô cùng thanh tú và sắc sảo. Đặc biệt là đôi mắt trong veo như những ngôi sao của mùa hè tỏa sáng với ánh sáng rực rỡ. Tên gọi của nàng cũng không kém phần kiêu sa đó chính là Lam Thiên Vũ - một sinh viên của Học viện âm nhạc Hồng Kông, năm nay 21 tuổi. Lam Thiên Vũ mặt mày trông có vẻ nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên tia lửa mãnh liệt, cô vội vã chạy vào trong khách sạn. Trong không gian im ắng của phòng thang máy, điện thoại di động của Lam Thiên Vũ đột nhiên reo lên, cô trả lời điện thoại. Giọng nói đầy sốt sắng của người bạn thân thiết của cô vang lên: "Thiên Vũ, tớ đã vô tình trông thấy Tiêu Kì, có chuyện này tốt lành cho cậu đây, đừng có quá xúc động đấy nhé! Anh ta chẳng qua chỉ là mua vui với con bé kia mà thôi chứ chẳng có tình…
Chương 97: Tình cảm vợ chồng 6
Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác MaTác giả: Minh TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcỞ lối vào của khách sạn, một chiếc taxi nhanh chóng lao đến, từ trong xe một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước xuống. Cô gái trẻ xuất hiện với trang phục nền nã, giản dị, thoạt nhìn cứ ngỡ là con gái Lâm gia. Ẩn giấu dưới chiếc mũ rộng vành kia là một gương mặt vô cùng thanh tú và sắc sảo. Đặc biệt là đôi mắt trong veo như những ngôi sao của mùa hè tỏa sáng với ánh sáng rực rỡ. Tên gọi của nàng cũng không kém phần kiêu sa đó chính là Lam Thiên Vũ - một sinh viên của Học viện âm nhạc Hồng Kông, năm nay 21 tuổi. Lam Thiên Vũ mặt mày trông có vẻ nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên tia lửa mãnh liệt, cô vội vã chạy vào trong khách sạn. Trong không gian im ắng của phòng thang máy, điện thoại di động của Lam Thiên Vũ đột nhiên reo lên, cô trả lời điện thoại. Giọng nói đầy sốt sắng của người bạn thân thiết của cô vang lên: "Thiên Vũ, tớ đã vô tình trông thấy Tiêu Kì, có chuyện này tốt lành cho cậu đây, đừng có quá xúc động đấy nhé! Anh ta chẳng qua chỉ là mua vui với con bé kia mà thôi chứ chẳng có tình… Lam Thiên Vũ dừng tay lại, hai mắt kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, tại sao anh ta có thể như vậy chứ?Tốt hay xấu…."Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.Lam Thiên Vũ bất lực nói:"Anh làm gì vậy?"Dạ Diễm muốn hôn cô."Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra."Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra.""Tôi rất tôn trọng cô nên chỉ hôn nhẹ thôi mà." Giọng nói Dạ Diễm hết sức mờ ám, lạnh lùng hôn lên trán Lam Thiên Vũ, dọc theo hàng mi của cô, đôi mắt cô, từ từ chậm rãi di chuyển xuống…Lam Thiên Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích được, im lặng chịu đựng những cái chạm môi của anh…Một lúc sau, anh cứ thế hôn chậm rãi xuống dưới, khẽ cắn cằm cô…Lam Thiên Vũ trong người cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cơ thể, kêu lên:"Đừng như vậy nữa, mau thả tôi ra."Dạ Diễm không quan tâm đến phản ứng của cô, giống như đang nhấm nháp một loại rượu ngon hết sức say mê."Ahhhh" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.Một tay Dạ Diễm cầm chặt hai cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích, một tay khác s* s**ng người cô.Bỗng nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối đầy h*m m**n nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ mà nói:"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu.""Anh là đồ vô liêm sỉ, buông tôi ra.""Rõ ràng trong lòng cô có tôi, vậy thì chống cự làm chi?"
Lam Thiên Vũ dừng tay lại, hai mắt kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, tại sao anh ta có thể như vậy chứ?
Tốt hay xấu….
"Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:
"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"
Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,
Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.
Lam Thiên Vũ bất lực nói:
"Anh làm gì vậy?"
Dạ Diễm muốn hôn cô.
"Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra.
"Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:
"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"
Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:
"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra."
"Tôi rất tôn trọng cô nên chỉ hôn nhẹ thôi mà." Giọng nói Dạ Diễm hết sức mờ ám, lạnh lùng hôn lên trán Lam Thiên Vũ, dọc theo hàng mi của cô, đôi mắt cô, từ từ chậm rãi di chuyển xuống…
Lam Thiên Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích được, im lặng chịu đựng những cái chạm môi của anh…
Một lúc sau, anh cứ thế hôn chậm rãi xuống dưới, khẽ cắn cằm cô…
Lam Thiên Vũ trong người cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cơ thể, kêu lên:
"Đừng như vậy nữa, mau thả tôi ra."
Dạ Diễm không quan tâm đến phản ứng của cô, giống như đang nhấm nháp một loại rượu ngon hết sức say mê.
"Ahhhh" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.
Một tay Dạ Diễm cầm chặt hai cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích, một tay khác s* s**ng người cô.
Bỗng nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối đầy h*m m**n nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ mà nói:
"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu."
"Anh là đồ vô liêm sỉ, buông tôi ra."
"Rõ ràng trong lòng cô có tôi, vậy thì chống cự làm chi?"
Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác MaTác giả: Minh TịchTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcỞ lối vào của khách sạn, một chiếc taxi nhanh chóng lao đến, từ trong xe một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước xuống. Cô gái trẻ xuất hiện với trang phục nền nã, giản dị, thoạt nhìn cứ ngỡ là con gái Lâm gia. Ẩn giấu dưới chiếc mũ rộng vành kia là một gương mặt vô cùng thanh tú và sắc sảo. Đặc biệt là đôi mắt trong veo như những ngôi sao của mùa hè tỏa sáng với ánh sáng rực rỡ. Tên gọi của nàng cũng không kém phần kiêu sa đó chính là Lam Thiên Vũ - một sinh viên của Học viện âm nhạc Hồng Kông, năm nay 21 tuổi. Lam Thiên Vũ mặt mày trông có vẻ nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên tia lửa mãnh liệt, cô vội vã chạy vào trong khách sạn. Trong không gian im ắng của phòng thang máy, điện thoại di động của Lam Thiên Vũ đột nhiên reo lên, cô trả lời điện thoại. Giọng nói đầy sốt sắng của người bạn thân thiết của cô vang lên: "Thiên Vũ, tớ đã vô tình trông thấy Tiêu Kì, có chuyện này tốt lành cho cậu đây, đừng có quá xúc động đấy nhé! Anh ta chẳng qua chỉ là mua vui với con bé kia mà thôi chứ chẳng có tình… Lam Thiên Vũ dừng tay lại, hai mắt kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, tại sao anh ta có thể như vậy chứ?Tốt hay xấu…."Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.Lam Thiên Vũ bất lực nói:"Anh làm gì vậy?"Dạ Diễm muốn hôn cô."Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra."Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra.""Tôi rất tôn trọng cô nên chỉ hôn nhẹ thôi mà." Giọng nói Dạ Diễm hết sức mờ ám, lạnh lùng hôn lên trán Lam Thiên Vũ, dọc theo hàng mi của cô, đôi mắt cô, từ từ chậm rãi di chuyển xuống…Lam Thiên Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích được, im lặng chịu đựng những cái chạm môi của anh…Một lúc sau, anh cứ thế hôn chậm rãi xuống dưới, khẽ cắn cằm cô…Lam Thiên Vũ trong người cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cơ thể, kêu lên:"Đừng như vậy nữa, mau thả tôi ra."Dạ Diễm không quan tâm đến phản ứng của cô, giống như đang nhấm nháp một loại rượu ngon hết sức say mê."Ahhhh" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.Một tay Dạ Diễm cầm chặt hai cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích, một tay khác s* s**ng người cô.Bỗng nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối đầy h*m m**n nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ mà nói:"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu.""Anh là đồ vô liêm sỉ, buông tôi ra.""Rõ ràng trong lòng cô có tôi, vậy thì chống cự làm chi?"