Tác giả:

Editor: Linh. Sáng tinh mơ, lúc Phùng Liên Dung tỉnh dậy trời còn chưa sáng hẳn, Bảo Lan lấy nước ấm đến súc miệng, lại có lông ngựa tẩm muối sạch chải. Nàng nhắm mắt lại, cọ rửa đầu óc mơ màng một lần, Châu Lan lại dùng khăn mặt thấm nước ấm giúp nàng lau mặt, lúc này mí mắt mới miễn cưỡng mở ra. Nàng dang hai tay để các nàng giúp mặc quần áo. Lúc này vẫn là mùa đông lớn, tuyết rơi rất dày, lúc Phùng Liên Dung ngồi ăn bánh màn thầu, chợt nghe bên ngoài từng đợt âm thanh xẻng xúc tuyết, có chút chói tai khiến người đau răng, nàng không khỏi thở dài. “Chủ tử, rất nhanh liền đến mùa xuân, người cố gắng chịu đựng, về sau đi thỉnh an cũng sẽ không lạnh.” Chung ma ma như dỗ trẻ con trấn an nàng. Phùng Liên Dung nghĩ rằng cho dù trôi qua, sang năm vẫn còn có mùa đông mà. Nàng cúi đầu cắn bánh màn thầu, chỉ một chén nhỏ cháo đậu đỏ, một đĩa măng muối, còn có một đĩa thịt vịt khô, cũng coi như ăn thỏa mãn. “Bây giờ đi thôi.” Nàng đứng ở cửa, nhìn đến bên ngoài một mảnh đen kịt, cung tường…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...