"Cút! Dám giết em trai chưa ra đời của mày, Giang gia chứa không nổi mày." Mưa to dưới tiếng sấm, còn phát ra những âm thanh đáng sợ, thiếu nữ quỳ gối trước vườn hoa của cổng lớn, để mặc nước mưa cọ rửa thân thể yếu ớt của cô. Mọi thứ sớm đã không thể phân biệt rõ được trên mặt cô đến cùng là nước mưa hay là nước mắt, nhưng thiếu nữ vẫn như cũ quỳ thẳng tắp, quật cường hô: "Tôi không có đẩy cô ấy, là chính ả tự ngã xuống cầu thang, không phải tôi hại ả sẩy thai." Nam nhân thái độ cường ngạnh: "Giang Ánh Nguyệt, Tao cho mày năm phút đồng hồ, lập tức cút ra khỏi Giang gia. Hiện tại đi, mày còn có thể còn một cơ hội sống, nếu không tao báo cảnh sát thì mày chính là tội phạm giết người." "Ông là cha ruột của tôi, thi cốt mẹ tôi còn chưa lạnh, ông vì cái gì đối xử với tôi như vậy? Ả vẫn là bạn học của tôi, ông vì cái gì có thể cùng cái tiện nữ nhân kia làm ra loại chuyện này." Giang Ánh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn cha mình. "Ngậm miệng, cái gì tiện nữ nhân, cô ấy là mẹ kế của mày…
Tác giả: