“Trần Mỹ Mỹ!” “Trần Mỹ Mỹ, em đã tỉnh chưa?” “Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, chị không có thời gian nói nhiều với em đâu!” Bên tai cô ong ong, giống như có ai đó đang càm ràm, khiến cô vô cùng khó chịu, trong mũi nồng nặc mùi thuốc khử trung, khiến đầu óc cô choáng váng. Dọc theo hàng lang trắng tinh, sương mù dần tản ra, để lộ một gương mặt quen thuộc, là cô gái xinh đẹp Thẩm Vi An, bạn thân của cô, lúc này, đối diện với cô là một giọng cười man rợ, ánh mắt sáng quắc, đưa tay đẩy cô, rồi... cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm. “A…” Một tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cô cũng đã tỉnh. Lam Kim Ngọc sờ sờ mặt mình, sau đó đưa tay ra nhìn, may quá, là mồ hôi chứ không phải máu, may là cô không bị ném cho tan xương nát thịt. “Trần Mỹ Mỹ, tỉnh rồi thì mau dậy đi, tuy nhà chúng ta có tiền nhưng cũng không giàu tới mức có thể chi trả cho cái phòng VIP của bệnh viện này cả đời đâu” Ngồi bên cạnh giường là một cô gái trông rất quyến rũ, cao ráo như người mẫu, nhưng điều khiến cô thắc mắc hơn cả…

Truyện chữ