10h chủ nhật Trùng Khánh Cuối cùng cô cũng đặt chân tới Trùng Khánh sau bao ngày vất vả, tại sao lại vất vả? Cô là một biên kịch nhỏ nhoi, viết một kịch bản vô cùng bé nhỏ, đưa cho đạo diễn xem thì ông ấy gật đầu cái rụp vì kịch bản khá tuyệt. Cô đưa lời ngỏ các diễn viên trong phim là thành viên nhóm TFBOYS thì ông đạo diễn gật đầu tỏ ý hài lòng. Căn bản họ khá nổi tiếng, đến cái người không thần tượng họ như cô còn biết đến họ thì phim của cô mà có họ đóng, chắc chắn sẽ rất nổi rồi. Cô còn biết công ty của họ đặt tại Trùng Khánh nên cái người ngồi rú ở nhà như cô đương nhiên muốn đi, dù sao thì giống như đi chơi thôi nhưng ông đạo diễn liền lắc mạnh cái đầu, tỏ vẻ không đồng ý. Cô hiện tại chuẩn bị tốt nghiệp nên ông không muốn vì việc này mà ảnh hưởng tới việc học của cô Thiên a, đâu cần ông quan tâm cô như vậy chứ? Hỏi ba mẹ để cô đi một mình tới đó hả. Dẹp dẹp dẹp. Cô hiện tại là sinh viên năm cuối khoa biên kịch đại học Hí kịch Thượng Hải. Quê cô cũng ở Thượng Hải nên chỉ có…
Chương 11
[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là EmTác giả: Hana TrầnTruyện Đam Mỹ 10h chủ nhật Trùng Khánh Cuối cùng cô cũng đặt chân tới Trùng Khánh sau bao ngày vất vả, tại sao lại vất vả? Cô là một biên kịch nhỏ nhoi, viết một kịch bản vô cùng bé nhỏ, đưa cho đạo diễn xem thì ông ấy gật đầu cái rụp vì kịch bản khá tuyệt. Cô đưa lời ngỏ các diễn viên trong phim là thành viên nhóm TFBOYS thì ông đạo diễn gật đầu tỏ ý hài lòng. Căn bản họ khá nổi tiếng, đến cái người không thần tượng họ như cô còn biết đến họ thì phim của cô mà có họ đóng, chắc chắn sẽ rất nổi rồi. Cô còn biết công ty của họ đặt tại Trùng Khánh nên cái người ngồi rú ở nhà như cô đương nhiên muốn đi, dù sao thì giống như đi chơi thôi nhưng ông đạo diễn liền lắc mạnh cái đầu, tỏ vẻ không đồng ý. Cô hiện tại chuẩn bị tốt nghiệp nên ông không muốn vì việc này mà ảnh hưởng tới việc học của cô Thiên a, đâu cần ông quan tâm cô như vậy chứ? Hỏi ba mẹ để cô đi một mình tới đó hả. Dẹp dẹp dẹp. Cô hiện tại là sinh viên năm cuối khoa biên kịch đại học Hí kịch Thượng Hải. Quê cô cũng ở Thượng Hải nên chỉ có… Cái tên kia, cái tên kia, rốt cục hắn, như vậy là có cái ý tứ gì với cô chứ, nhìn mặt hắn khi nhìn cô kìaA a a, cô muốn giết người, cô muốn giết người- Tiểu Trân- Dạ- Bàn kia mới có khách kìa- DạMặt cô méo xệch, cầm danh sách menu đến bàn nơi có vị khách mới- Anh dùng gì ạ?Người đàn ông nọ nhìn cô khó chịu rồi nói- Nỡm ạ, không biết cách nhìn người hay sao chứ?Cô suýt phun nước bọn. Ôi trời, cái thể loại gì thế này. Bất giác, cô mở miệng- Chị, dùng gì ạ?- Tốt, nè, cho tui hỏi, người đàn ông kia, ngồi đây bao lâu rồi?Cô nhìn về phía cánh tay mà anh ta, ý lộn, cô ta, ý lộn, à mà đúng rồi, cô ta chỉLà Vương ThuầnCô phun nước bọt tập hai- Tui không biết rõ, chắc cũng được nửa tiếng- Thế à- cười cười- Cho tôi một nước camCô nghệt mặt ra, chủ đề chả liên quan- Giúp tôi đem tới cho anh ta, bảo có người tên Julia thầm mến anh nên tặngÀ, lần này có liên quan rồi- Giúp tôi hỏi tên mí số điện thoại, à địa chỉ nhà nữaCô gật nhẹ rồi xoay người, cố ngăn cho nụ cười không phát ra mãnh liệt nhất có thểVương Thuần, anh lần này chết chắc rồiCô lấy cốc nước cam mang đến bàn Vương Thuần- Mời anhAnh ngạc nhiên nhìn cô sau đó cười vui vẻ- Cảm ơn emCô cười suýt sặc nước, tuỳ tiện để cốc nước xuống bàn rồi nói- Có thể cho tôi chút thông tin của anh được không?Anh ngạc nhiên tập 2- Anh cho em thì em cho anh cái gì?Cô đặt một tờ giấy trắng, một tờ giấy đã ghi và một cái bút bi xuống bànĐể xem trò vui, chút hi sinh này có đáng gìVới lại cô đâu có hi sinh cái gì đâu- Địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi đây, anh ghi địa chỉ và số điện thoại của anh vào đây cho tôi- OK người đẹpAnh vui vẻ ghi vào tờ giấy cho cô.- Xong rồi người đẹpCô cầm tờ giấy và cái bút lên, đến cái bàn đối diện anh sau đó đặt nhẹ tờ giấy xuống bànMặt anh nghệt raNgười đàn ông vui vẻ cầm lấy tờ giấy của cô, liếc nhìn anh, thấy anh nhìn về phía này thì cười cười vẫy tayAnh muốn nônCô, thực sự, thực sự, thực sự đã dọa chết anhBữa trưa của cô chỉ đơn giản là một cốc mì nhưng cái người kia đâu có để cô sống yênChậc, ăn mì mà cũng bị nghẹn- Em không sao chứ?- anh vỗ vỗ vai côCô nghẹn tập hai- Có anh là tôi có sao rồi đấyCô lườm anh, lấy cốc nước tu một mạch, hừ lạnh một tiếng rồi đi vàoVừa định bước vào thì cô nghe thấy có tiếng gọi- Anh yêuNgụm nước đang cho vào miệng cũng được cô suýt phun ra cho bằng sạchĐầu cô lập tức quay 180 độ, nhìn về hướng phát ra tiếng độngNước lần này ở trong miệng cô đã không giữ được mà tuôn ra hết- Cậu bỏ ra, ai là anh yêu của cậu chứ- Ứ, người ta thích anh mà- Tránh raCô ở bên cạnh xem kịch hay, thực sự là cười ra nước mắtCô nói rồi mà, cho anh ta số điện thoại với địa chỉ nhà cũng đâu mất mát gì, quan trọng hơn làCô sẽ được xem kịch hay aCả buối chiều hắn ta phải lặn trốn mất tăm, cô cũng chẳng quan tâm. Càng nhàn, cô cũng sẽ không phải khó chịu vì thấy bản mặt của anh taNhưng mà nhìn vẻ mặt cười thành tiếng của anh ta sáng nay, quả thực, nếu anh ta ở lại, cô sẽ có trò vui để chơi đùa một chútTan làm, cô thấy anh ta chạy hồng hộc vào quán. Anh ta lấy đồng hồ ra xem giờ- May quá, vẫn kịp, Hoa Trân, chúng ta đi thôiCâu vừa nói ra, liền có câu khác chen vào- Sao anh lại bỏ người ta?Và một cánh tay quàng lấy cánh tay của Vương ThuầnMặt anh không còn một giọt máu- Hình như có người cần anh đưa về hơn- cô cười to- bái bai- Này Tiêu Hoa Trân, Tiêu Hoa TrânHaiz, lời bà chủ nói quả không sai, đụng vào cô phải nên cẩn thận, cẩn thận một chútCô vui vẻ trở về nhà. Hôm nay thực có chút bực mình nhưng hảo vui vẻ như vậy, chút bực mình này thì đáng gì chứNgày hôm sau đi làm, cô vác vẻ mặt vui cười bước vào quán. Vừa bước vào thấy anh đã ngồi một đống ở đó. Thấy cô đến thì chạy lại- Em sao lại trêu đùa anhCô nín cười, liếc mắt về phía anh- Tôi, trêu đùa anh?- Tại sao em lại hại anh thành ra như vậy? Địa chỉ nhà cho em, số điện thoại cho em, ngày sinh nhật cũng cho em, cơ mà tại sao em lại cho tên đó?- Anh cho tôi nên tôi làm gì là chuyện của tôi, còn cần anh quản sao?- Em thậm chí còn không liếc mắt nhìn- Nó là của tôi, tôi làm gì nó còn cần anh chỉ giáo sao?- Còn nữa, địa chỉ nhà của em, anh đi khắp thành phố Bắc Kinh này không tìm được nơi nào giống như thế này cả. Số điện thoại của em, tại sao lại biến thành không tồn tại rồi. Em nói đi, cái gì anh cũng cho em, sao em lại đối xử với anh như vậy?- Anh nói anh cái gì cũng cho tôi. Được thôi, anh cho tôi tự do đi- Tự do?- Cách xa tôi 10m, OK. Không gọi điện nhắn tin hay tới nhà tôi làm phiền. OK?-........Cô thực sự làm khó anhCô hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong, để mặc anh đơ đơ đứng đóCô chơi kế này cũng thực làm anh thảm rồiThế là hôm nay, quán đông hơn hẳn, chủ yếu là hủ nữ, đến để xem màn kịch hayMột nam nhân v* v*n một nam nhân khác nhưng nam nhân bị v* v*n lại cự tuyệtHảo, vở kịch này rất hayCòn cô, cái người viết nên vở kịch kia đang đứng ở một xó, dán mắt vào đôi trẻ, tự hào về chính bản thânCô là cô có công cho cả thế giới bằng cách viết nên vở kịch cho toàn dân hủ trong quán chiêm ngưỡng. Một vở kịch độc đáo, lạ lẫm, có chút quái, có chút băng lãnh, là vở kịch hài hước, độc nhất vô nhị nói về tình cảm giữa hai nam nhân với nhauGì chứ viết kịch bản về vấn đề này, cô đương nhiên rất rành rồiHôm nay cô hảo vui vẻ, hảo vui vẻ, thật sự thật sự rất vui vẻ. Nhìn vẻ mặt hắc tuyến của anh ta kìa, ha ha haĐụng tới lão nương ư, haiz, xin lỗi nhé, chú không có cửa rồiThế là mỗi ngày đi làm là một ngày vuiBỗng một ngày thấy anh ta đến có một mình, lại còn cười cười nhìn cô. Đến chiều thì lại nhận được điện thoại của Vương Cẩu tiên sinh-"Chị, dù chị có muốn trả thù tôi cũng không cần giới thiệu loại người này tới nhà tôi chứ. Chị muốn tôi nói cái bí mật ấy ra à?"- Không muốn, ngàn vạn lần không muốn, cơ mà có chuyện gì?-"Chị còn hỏi có chuyện gì, chị đến mà xem chuyện tốt của chị này?"Tút tút tút- Ê Ê ÊBực a, bực a, bực a, rốt cục có chuyện gì vậy, cô nhớ là cô chưa đắc tội với Vương Cẩu tiên sinh màXin bà chủ cho nghỉ sớm, cô tức tốc tới khu căn hộ của Vương Tuấn KhảiCô sốcCô sốcCô muốn chếtCha mẹ ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cái tên kia, cái tên kia, rốt cục hắn, như vậy là có cái ý tứ gì với cô chứ, nhìn mặt hắn khi nhìn cô kìaA a a, cô muốn giết người, cô muốn giết người
- Tiểu Trân
- Dạ
- Bàn kia mới có khách kìa
- Dạ
Mặt cô méo xệch, cầm danh sách menu đến bàn nơi có vị khách mới
- Anh dùng gì ạ?
Người đàn ông nọ nhìn cô khó chịu rồi nói
- Nỡm ạ, không biết cách nhìn người hay sao chứ?
Cô suýt phun nước bọn. Ôi trời, cái thể loại gì thế này. Bất giác, cô mở miệng
- Chị, dùng gì ạ?
- Tốt, nè, cho tui hỏi, người đàn ông kia, ngồi đây bao lâu rồi?
Cô nhìn về phía cánh tay mà anh ta, ý lộn, cô ta, ý lộn, à mà đúng rồi, cô ta chỉ
Là Vương Thuần
Cô phun nước bọt tập hai
- Tui không biết rõ, chắc cũng được nửa tiếng
- Thế à- cười cười- Cho tôi một nước cam
Cô nghệt mặt ra, chủ đề chả liên quan
- Giúp tôi đem tới cho anh ta, bảo có người tên Julia thầm mến anh nên tặng
À, lần này có liên quan rồi
- Giúp tôi hỏi tên mí số điện thoại, à địa chỉ nhà nữa
Cô gật nhẹ rồi xoay người, cố ngăn cho nụ cười không phát ra mãnh liệt nhất có thể
Vương Thuần, anh lần này chết chắc rồi
Cô lấy cốc nước cam mang đến bàn Vương Thuần
- Mời anh
Anh ngạc nhiên nhìn cô sau đó cười vui vẻ
- Cảm ơn em
Cô cười suýt sặc nước, tuỳ tiện để cốc nước xuống bàn rồi nói
- Có thể cho tôi chút thông tin của anh được không?
Anh ngạc nhiên tập 2
- Anh cho em thì em cho anh cái gì?
Cô đặt một tờ giấy trắng, một tờ giấy đã ghi và một cái bút bi xuống bàn
Để xem trò vui, chút hi sinh này có đáng gì
Với lại cô đâu có hi sinh cái gì đâu
- Địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi đây, anh ghi địa chỉ và số điện thoại của anh vào đây cho tôi
- OK người đẹp
Anh vui vẻ ghi vào tờ giấy cho cô.
- Xong rồi người đẹp
Cô cầm tờ giấy và cái bút lên, đến cái bàn đối diện anh sau đó đặt nhẹ tờ giấy xuống bàn
Mặt anh nghệt ra
Người đàn ông vui vẻ cầm lấy tờ giấy của cô, liếc nhìn anh, thấy anh nhìn về phía này thì cười cười vẫy tay
Anh muốn nôn
Cô, thực sự, thực sự, thực sự đã dọa chết anh
Bữa trưa của cô chỉ đơn giản là một cốc mì nhưng cái người kia đâu có để cô sống yên
Chậc, ăn mì mà cũng bị nghẹn
- Em không sao chứ?- anh vỗ vỗ vai cô
Cô nghẹn tập hai
- Có anh là tôi có sao rồi đấy
Cô lườm anh, lấy cốc nước tu một mạch, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào
Vừa định bước vào thì cô nghe thấy có tiếng gọi
- Anh yêu
Ngụm nước đang cho vào miệng cũng được cô suýt phun ra cho bằng sạch
Đầu cô lập tức quay 180 độ, nhìn về hướng phát ra tiếng động
Nước lần này ở trong miệng cô đã không giữ được mà tuôn ra hết
- Cậu bỏ ra, ai là anh yêu của cậu chứ
- Ứ, người ta thích anh mà
- Tránh ra
Cô ở bên cạnh xem kịch hay, thực sự là cười ra nước mắt
Cô nói rồi mà, cho anh ta số điện thoại với địa chỉ nhà cũng đâu mất mát gì, quan trọng hơn là
Cô sẽ được xem kịch hay a
Cả buối chiều hắn ta phải lặn trốn mất tăm, cô cũng chẳng quan tâm. Càng nhàn, cô cũng sẽ không phải khó chịu vì thấy bản mặt của anh ta
Nhưng mà nhìn vẻ mặt cười thành tiếng của anh ta sáng nay, quả thực, nếu anh ta ở lại, cô sẽ có trò vui để chơi đùa một chút
Tan làm, cô thấy anh ta chạy hồng hộc vào quán. Anh ta lấy đồng hồ ra xem giờ
- May quá, vẫn kịp, Hoa Trân, chúng ta đi thôi
Câu vừa nói ra, liền có câu khác chen vào
- Sao anh lại bỏ người ta?
Và một cánh tay quàng lấy cánh tay của Vương Thuần
Mặt anh không còn một giọt máu
- Hình như có người cần anh đưa về hơn- cô cười to- bái bai
- Này Tiêu Hoa Trân, Tiêu Hoa Trân
Haiz, lời bà chủ nói quả không sai, đụng vào cô phải nên cẩn thận, cẩn thận một chút
Cô vui vẻ trở về nhà. Hôm nay thực có chút bực mình nhưng hảo vui vẻ như vậy, chút bực mình này thì đáng gì chứ
Ngày hôm sau đi làm, cô vác vẻ mặt vui cười bước vào quán. Vừa bước vào thấy anh đã ngồi một đống ở đó. Thấy cô đến thì chạy lại
- Em sao lại trêu đùa anh
Cô nín cười, liếc mắt về phía anh
- Tôi, trêu đùa anh?
- Tại sao em lại hại anh thành ra như vậy? Địa chỉ nhà cho em, số điện thoại cho em, ngày sinh nhật cũng cho em, cơ mà tại sao em lại cho tên đó?
- Anh cho tôi nên tôi làm gì là chuyện của tôi, còn cần anh quản sao?
- Em thậm chí còn không liếc mắt nhìn
- Nó là của tôi, tôi làm gì nó còn cần anh chỉ giáo sao?
- Còn nữa, địa chỉ nhà của em, anh đi khắp thành phố Bắc Kinh này không tìm được nơi nào giống như thế này cả. Số điện thoại của em, tại sao lại biến thành không tồn tại rồi. Em nói đi, cái gì anh cũng cho em, sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Anh nói anh cái gì cũng cho tôi. Được thôi, anh cho tôi tự do đi
- Tự do?
- Cách xa tôi 10m, OK. Không gọi điện nhắn tin hay tới nhà tôi làm phiền. OK?
-........
Cô thực sự làm khó anh
Cô hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong, để mặc anh đơ đơ đứng đó
Cô chơi kế này cũng thực làm anh thảm rồi
Thế là hôm nay, quán đông hơn hẳn, chủ yếu là hủ nữ, đến để xem màn kịch hay
Một nam nhân v* v*n một nam nhân khác nhưng nam nhân bị v* v*n lại cự tuyệt
Hảo, vở kịch này rất hay
Còn cô, cái người viết nên vở kịch kia đang đứng ở một xó, dán mắt vào đôi trẻ, tự hào về chính bản thân
Cô là cô có công cho cả thế giới bằng cách viết nên vở kịch cho toàn dân hủ trong quán chiêm ngưỡng. Một vở kịch độc đáo, lạ lẫm, có chút quái, có chút băng lãnh, là vở kịch hài hước, độc nhất vô nhị nói về tình cảm giữa hai nam nhân với nhau
Gì chứ viết kịch bản về vấn đề này, cô đương nhiên rất rành rồi
Hôm nay cô hảo vui vẻ, hảo vui vẻ, thật sự thật sự rất vui vẻ. Nhìn vẻ mặt hắc tuyến của anh ta kìa, ha ha ha
Đụng tới lão nương ư, haiz, xin lỗi nhé, chú không có cửa rồi
Thế là mỗi ngày đi làm là một ngày vui
Bỗng một ngày thấy anh ta đến có một mình, lại còn cười cười nhìn cô. Đến chiều thì lại nhận được điện thoại của Vương Cẩu tiên sinh
-"Chị, dù chị có muốn trả thù tôi cũng không cần giới thiệu loại người này tới nhà tôi chứ. Chị muốn tôi nói cái bí mật ấy ra à?"
- Không muốn, ngàn vạn lần không muốn, cơ mà có chuyện gì?
-"Chị còn hỏi có chuyện gì, chị đến mà xem chuyện tốt của chị này?"
Tút tút tút
- Ê Ê Ê
Bực a, bực a, bực a, rốt cục có chuyện gì vậy, cô nhớ là cô chưa đắc tội với Vương Cẩu tiên sinh mà
Xin bà chủ cho nghỉ sớm, cô tức tốc tới khu căn hộ của Vương Tuấn Khải
Cô sốc
Cô sốc
Cô muốn chết
Cha mẹ ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?
[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là EmTác giả: Hana TrầnTruyện Đam Mỹ 10h chủ nhật Trùng Khánh Cuối cùng cô cũng đặt chân tới Trùng Khánh sau bao ngày vất vả, tại sao lại vất vả? Cô là một biên kịch nhỏ nhoi, viết một kịch bản vô cùng bé nhỏ, đưa cho đạo diễn xem thì ông ấy gật đầu cái rụp vì kịch bản khá tuyệt. Cô đưa lời ngỏ các diễn viên trong phim là thành viên nhóm TFBOYS thì ông đạo diễn gật đầu tỏ ý hài lòng. Căn bản họ khá nổi tiếng, đến cái người không thần tượng họ như cô còn biết đến họ thì phim của cô mà có họ đóng, chắc chắn sẽ rất nổi rồi. Cô còn biết công ty của họ đặt tại Trùng Khánh nên cái người ngồi rú ở nhà như cô đương nhiên muốn đi, dù sao thì giống như đi chơi thôi nhưng ông đạo diễn liền lắc mạnh cái đầu, tỏ vẻ không đồng ý. Cô hiện tại chuẩn bị tốt nghiệp nên ông không muốn vì việc này mà ảnh hưởng tới việc học của cô Thiên a, đâu cần ông quan tâm cô như vậy chứ? Hỏi ba mẹ để cô đi một mình tới đó hả. Dẹp dẹp dẹp. Cô hiện tại là sinh viên năm cuối khoa biên kịch đại học Hí kịch Thượng Hải. Quê cô cũng ở Thượng Hải nên chỉ có… Cái tên kia, cái tên kia, rốt cục hắn, như vậy là có cái ý tứ gì với cô chứ, nhìn mặt hắn khi nhìn cô kìaA a a, cô muốn giết người, cô muốn giết người- Tiểu Trân- Dạ- Bàn kia mới có khách kìa- DạMặt cô méo xệch, cầm danh sách menu đến bàn nơi có vị khách mới- Anh dùng gì ạ?Người đàn ông nọ nhìn cô khó chịu rồi nói- Nỡm ạ, không biết cách nhìn người hay sao chứ?Cô suýt phun nước bọn. Ôi trời, cái thể loại gì thế này. Bất giác, cô mở miệng- Chị, dùng gì ạ?- Tốt, nè, cho tui hỏi, người đàn ông kia, ngồi đây bao lâu rồi?Cô nhìn về phía cánh tay mà anh ta, ý lộn, cô ta, ý lộn, à mà đúng rồi, cô ta chỉLà Vương ThuầnCô phun nước bọt tập hai- Tui không biết rõ, chắc cũng được nửa tiếng- Thế à- cười cười- Cho tôi một nước camCô nghệt mặt ra, chủ đề chả liên quan- Giúp tôi đem tới cho anh ta, bảo có người tên Julia thầm mến anh nên tặngÀ, lần này có liên quan rồi- Giúp tôi hỏi tên mí số điện thoại, à địa chỉ nhà nữaCô gật nhẹ rồi xoay người, cố ngăn cho nụ cười không phát ra mãnh liệt nhất có thểVương Thuần, anh lần này chết chắc rồiCô lấy cốc nước cam mang đến bàn Vương Thuần- Mời anhAnh ngạc nhiên nhìn cô sau đó cười vui vẻ- Cảm ơn emCô cười suýt sặc nước, tuỳ tiện để cốc nước xuống bàn rồi nói- Có thể cho tôi chút thông tin của anh được không?Anh ngạc nhiên tập 2- Anh cho em thì em cho anh cái gì?Cô đặt một tờ giấy trắng, một tờ giấy đã ghi và một cái bút bi xuống bànĐể xem trò vui, chút hi sinh này có đáng gìVới lại cô đâu có hi sinh cái gì đâu- Địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi đây, anh ghi địa chỉ và số điện thoại của anh vào đây cho tôi- OK người đẹpAnh vui vẻ ghi vào tờ giấy cho cô.- Xong rồi người đẹpCô cầm tờ giấy và cái bút lên, đến cái bàn đối diện anh sau đó đặt nhẹ tờ giấy xuống bànMặt anh nghệt raNgười đàn ông vui vẻ cầm lấy tờ giấy của cô, liếc nhìn anh, thấy anh nhìn về phía này thì cười cười vẫy tayAnh muốn nônCô, thực sự, thực sự, thực sự đã dọa chết anhBữa trưa của cô chỉ đơn giản là một cốc mì nhưng cái người kia đâu có để cô sống yênChậc, ăn mì mà cũng bị nghẹn- Em không sao chứ?- anh vỗ vỗ vai côCô nghẹn tập hai- Có anh là tôi có sao rồi đấyCô lườm anh, lấy cốc nước tu một mạch, hừ lạnh một tiếng rồi đi vàoVừa định bước vào thì cô nghe thấy có tiếng gọi- Anh yêuNgụm nước đang cho vào miệng cũng được cô suýt phun ra cho bằng sạchĐầu cô lập tức quay 180 độ, nhìn về hướng phát ra tiếng độngNước lần này ở trong miệng cô đã không giữ được mà tuôn ra hết- Cậu bỏ ra, ai là anh yêu của cậu chứ- Ứ, người ta thích anh mà- Tránh raCô ở bên cạnh xem kịch hay, thực sự là cười ra nước mắtCô nói rồi mà, cho anh ta số điện thoại với địa chỉ nhà cũng đâu mất mát gì, quan trọng hơn làCô sẽ được xem kịch hay aCả buối chiều hắn ta phải lặn trốn mất tăm, cô cũng chẳng quan tâm. Càng nhàn, cô cũng sẽ không phải khó chịu vì thấy bản mặt của anh taNhưng mà nhìn vẻ mặt cười thành tiếng của anh ta sáng nay, quả thực, nếu anh ta ở lại, cô sẽ có trò vui để chơi đùa một chútTan làm, cô thấy anh ta chạy hồng hộc vào quán. Anh ta lấy đồng hồ ra xem giờ- May quá, vẫn kịp, Hoa Trân, chúng ta đi thôiCâu vừa nói ra, liền có câu khác chen vào- Sao anh lại bỏ người ta?Và một cánh tay quàng lấy cánh tay của Vương ThuầnMặt anh không còn một giọt máu- Hình như có người cần anh đưa về hơn- cô cười to- bái bai- Này Tiêu Hoa Trân, Tiêu Hoa TrânHaiz, lời bà chủ nói quả không sai, đụng vào cô phải nên cẩn thận, cẩn thận một chútCô vui vẻ trở về nhà. Hôm nay thực có chút bực mình nhưng hảo vui vẻ như vậy, chút bực mình này thì đáng gì chứNgày hôm sau đi làm, cô vác vẻ mặt vui cười bước vào quán. Vừa bước vào thấy anh đã ngồi một đống ở đó. Thấy cô đến thì chạy lại- Em sao lại trêu đùa anhCô nín cười, liếc mắt về phía anh- Tôi, trêu đùa anh?- Tại sao em lại hại anh thành ra như vậy? Địa chỉ nhà cho em, số điện thoại cho em, ngày sinh nhật cũng cho em, cơ mà tại sao em lại cho tên đó?- Anh cho tôi nên tôi làm gì là chuyện của tôi, còn cần anh quản sao?- Em thậm chí còn không liếc mắt nhìn- Nó là của tôi, tôi làm gì nó còn cần anh chỉ giáo sao?- Còn nữa, địa chỉ nhà của em, anh đi khắp thành phố Bắc Kinh này không tìm được nơi nào giống như thế này cả. Số điện thoại của em, tại sao lại biến thành không tồn tại rồi. Em nói đi, cái gì anh cũng cho em, sao em lại đối xử với anh như vậy?- Anh nói anh cái gì cũng cho tôi. Được thôi, anh cho tôi tự do đi- Tự do?- Cách xa tôi 10m, OK. Không gọi điện nhắn tin hay tới nhà tôi làm phiền. OK?-........Cô thực sự làm khó anhCô hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong, để mặc anh đơ đơ đứng đóCô chơi kế này cũng thực làm anh thảm rồiThế là hôm nay, quán đông hơn hẳn, chủ yếu là hủ nữ, đến để xem màn kịch hayMột nam nhân v* v*n một nam nhân khác nhưng nam nhân bị v* v*n lại cự tuyệtHảo, vở kịch này rất hayCòn cô, cái người viết nên vở kịch kia đang đứng ở một xó, dán mắt vào đôi trẻ, tự hào về chính bản thânCô là cô có công cho cả thế giới bằng cách viết nên vở kịch cho toàn dân hủ trong quán chiêm ngưỡng. Một vở kịch độc đáo, lạ lẫm, có chút quái, có chút băng lãnh, là vở kịch hài hước, độc nhất vô nhị nói về tình cảm giữa hai nam nhân với nhauGì chứ viết kịch bản về vấn đề này, cô đương nhiên rất rành rồiHôm nay cô hảo vui vẻ, hảo vui vẻ, thật sự thật sự rất vui vẻ. Nhìn vẻ mặt hắc tuyến của anh ta kìa, ha ha haĐụng tới lão nương ư, haiz, xin lỗi nhé, chú không có cửa rồiThế là mỗi ngày đi làm là một ngày vuiBỗng một ngày thấy anh ta đến có một mình, lại còn cười cười nhìn cô. Đến chiều thì lại nhận được điện thoại của Vương Cẩu tiên sinh-"Chị, dù chị có muốn trả thù tôi cũng không cần giới thiệu loại người này tới nhà tôi chứ. Chị muốn tôi nói cái bí mật ấy ra à?"- Không muốn, ngàn vạn lần không muốn, cơ mà có chuyện gì?-"Chị còn hỏi có chuyện gì, chị đến mà xem chuyện tốt của chị này?"Tút tút tút- Ê Ê ÊBực a, bực a, bực a, rốt cục có chuyện gì vậy, cô nhớ là cô chưa đắc tội với Vương Cẩu tiên sinh màXin bà chủ cho nghỉ sớm, cô tức tốc tới khu căn hộ của Vương Tuấn KhảiCô sốcCô sốcCô muốn chếtCha mẹ ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?