Đêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn.

Quyển 2 - Chương 9: Thanh sơn cựu

Niên Thiếu Vô TìnhTác giả: Diễm Ảnh Khuynh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn. Lúc này là giữa hè.Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.Một người ngồi một mình trong Lăng Ba đình đọc sách.Bởi vì đình nghỉ mát bốn phía đều có màn trúc tương phi buông xuống,Gió nhẹ phất qua, bóng râm lay động, chiếu lên áo trắng của người nọ, loang lổ sáng tối.Phương Ứng Khán nhìn bóng người thanh tuyển tuyệt tục phía xa kia,Trong lòng không khỏi hoài nghi đây rốt cuộc là thực hay là mộng?– Nhạn Quá Tiêu Tương của Thuỷ Thanh Hàn,– quả nhiên là danh bất hư truyền.– tương lai cho dù ngươi có oán ta hận ta,– ta cũng sẽ không buông tay.…Hắn lặng lẽ đi vào trong đình.Người nọ đọc sách vô cùng chăm chú, cho nên không hề phát hiện.– vài sợi tóc phủ xuống bên má y,– lại tăng thêm vài phần mỹ lệ khả ái.***Đông Nam,Mộng Thiên Nhai lâu,Vẫn như cũ là hai người.…“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”“Muốn ngươi phải chết.”Tôn Thanh Hà tà tà liếc hắn,“Ngươi an bài cho ta nào là d*m d*c nào là cướp của, nhiều tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ vì một câu nói khi xưa của ta?”“Ngươi cho ta là người như thế nào, có thể vô duyên vô cớ bị một tên cuồng đồ như ngươi lăng nhục.”Tôn Thanh Hà nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, không ngờ cũng là một loại phong tình.Nhớ tới mình phải chịu oan uổng bị truy sát bao lâu nay, trong lòng tự nhiên cũng căm giận,Ánh mắt liền dẫn theo vẻ ngoan tuyệt.Gã hỏi: “Long Thiệt Lan đâu?”“Nàng ta bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, ngươi đã tới, ta còn giữ nàng lại làm gì?”Địch Thiên Trùng ác ý nói như vậy.Tôn Thanh Hà cả giận: “Vậy còn Niếp Thanh? Hắn và ngươi không oán không thù, nhưng lại trúng ba chiêu ‘Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung’ của ngươi, ngươi đây là muốn gì?”“Ai bảo hắn là bằng hữu của ngươi? Chỉ có thể trách hắn kết giao vô ý, lại không biết lượng sức vì ngươi ra mặt.”Địch Thiên Trùng lúc này lại thản nhiên nói: “Ba chưởng đó vốn là để dành cho ngươi… Ngươi đều không phải luôn luôn rất kính ngưỡng Tra lão sao? Ta đây liền dùng công phu của lão giết ngươi, coi như là thành toàn cho ngươi.”Lời còn chưa dứt,Người của hắn đã động,Hắn quả nhiên dùng tuyệt học của Tra Khiếu Thiên.Chưởng phong kia không thể hình dung chỉ bằng hai chữ sắc bén,– nó là một loại khí thế phô thiên cái địa,– lại mang theo nỗi thương cảm núi xanh vẫn như cũ mà người xưa không còn.…Tôn Thanh Hà không né tránh,– chịu liền chịu thôi,– dù sao thì cũng không nhất định có thể giết được ta.Đợi được gã phát hiện một chưởng của đối phương thực sự là muốn lấy mạng của gã,Lúc này đã muộn,Gã có muốn tránh cũng tránh không thoát nữa.…Nhưng mà chưởng này cũng không đánh trúng gã.Bởi vì chỉ mới nửa đường,Chưởng phong liền biến mất.– nó đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ biến mất,– mà là có một người,– thay Tôn Thanh Hà tiếp một chưởng này.Lão hoá giải “Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung” của Địch Thiên Trùng xong,Liền quay sang Tôn Thanh Hà quát lớn: “Sao ngươi không tránh?”Tôn Thanh Hà lười biếng trả lời: “Ta không ngờ hắn thoạt nhìn nho nhã dịu dàng như tiểu cô nương, chưởng phong cư nhiên lại bá đạo như vậy.”Người tới thiếu chút nữa tức chết.…Địch Thiên Trùng liếc thấy người này,Kinh ngạc vô cùng,– không ngờ rằng lão cư nhiên sẽ đến.“Ngươi cư nhiên tới.”Hắn nói,“Cũng tốt. Chúng ta đã có rất nhiều năm chưa gặp mặt.”Hắn dùng một loại ngữ điệu mang theo cảm tình vô cùng phức tạp xưng hô đối phương,“Thần hầu… Sư phụ.”…Trên lầu Mộng Thiên nhai,Đứng giữa Địch Thiên Trùng và Tôn Thanh Hà.Đương nhiên là Gia Cát Thần hầu, Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa, Gia Cát Chính Ngã.~~~~~~~~~~~~~Lời tác giả:*Nằm trên đất lăn lăn giãy giãy* không chịu đâu~~~~~~~~~~Các ngươi bắt ta viết JQ~~~ lại không cho ta cho Tiểu Phương điều kiện sáng tạo~~~Các ngươi là một đám người xấu~~~Ta muốn đem viết một câu chuyện thật cẩu huyết~~~Muốn cho Tiểu Phương dùng Nhạn Quá Tiêu Tương~~~(Phương Ứng Khán: “cái gì quang minh lỗi lạc~~~ bản hầu có lúc nào từng quang minh lỗi lạc? Các ngươi tưởng ta là cùng một loại người với Tôn Thanh Hà Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch sao? Hừ!” Khuynh Thành cười gian~~~ mọi người: “Cút!!!”)

Lúc này là giữa hè.

Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.

Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.

Một người ngồi một mình trong Lăng Ba đình đọc sách.

Bởi vì đình nghỉ mát bốn phía đều có màn trúc tương phi buông xuống,

Gió nhẹ phất qua, bóng râm lay động, chiếu lên áo trắng của người nọ, loang lổ sáng tối.

Phương Ứng Khán nhìn bóng người thanh tuyển tuyệt tục phía xa kia,

Trong lòng không khỏi hoài nghi đây rốt cuộc là thực hay là mộng?

– Nhạn Quá Tiêu Tương của Thuỷ Thanh Hàn,

– quả nhiên là danh bất hư truyền.

– tương lai cho dù ngươi có oán ta hận ta,

– ta cũng sẽ không buông tay.

Hắn lặng lẽ đi vào trong đình.

Người nọ đọc sách vô cùng chăm chú, cho nên không hề phát hiện.

– vài sợi tóc phủ xuống bên má y,

– lại tăng thêm vài phần mỹ lệ khả ái.

***

Đông Nam,

Mộng Thiên Nhai lâu,

Vẫn như cũ là hai người.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Muốn ngươi phải chết.”

Tôn Thanh Hà tà tà liếc hắn,

“Ngươi an bài cho ta nào là d*m d*c nào là cướp của, nhiều tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ vì một câu nói khi xưa của ta?”

“Ngươi cho ta là người như thế nào, có thể vô duyên vô cớ bị một tên cuồng đồ như ngươi lăng nhục.”

Tôn Thanh Hà nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, không ngờ cũng là một loại phong tình.

Nhớ tới mình phải chịu oan uổng bị truy sát bao lâu nay, trong lòng tự nhiên cũng căm giận,

Ánh mắt liền dẫn theo vẻ ngoan tuyệt.

Gã hỏi: “Long Thiệt Lan đâu?”

“Nàng ta bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, ngươi đã tới, ta còn giữ nàng lại làm gì?”

Địch Thiên Trùng ác ý nói như vậy.

Tôn Thanh Hà cả giận: “Vậy còn Niếp Thanh? Hắn và ngươi không oán không thù, nhưng lại trúng ba chiêu ‘Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung’ của ngươi, ngươi đây là muốn gì?”

“Ai bảo hắn là bằng hữu của ngươi? Chỉ có thể trách hắn kết giao vô ý, lại không biết lượng sức vì ngươi ra mặt.”

Địch Thiên Trùng lúc này lại thản nhiên nói: “Ba chưởng đó vốn là để dành cho ngươi… Ngươi đều không phải luôn luôn rất kính ngưỡng Tra lão sao? Ta đây liền dùng công phu của lão giết ngươi, coi như là thành toàn cho ngươi.”

Lời còn chưa dứt,

Người của hắn đã động,

Hắn quả nhiên dùng tuyệt học của Tra Khiếu Thiên.

Chưởng phong kia không thể hình dung chỉ bằng hai chữ sắc bén,

– nó là một loại khí thế phô thiên cái địa,

– lại mang theo nỗi thương cảm núi xanh vẫn như cũ mà người xưa không còn.

Tôn Thanh Hà không né tránh,

– chịu liền chịu thôi,

– dù sao thì cũng không nhất định có thể giết được ta.

Đợi được gã phát hiện một chưởng của đối phương thực sự là muốn lấy mạng của gã,

Lúc này đã muộn,

Gã có muốn tránh cũng tránh không thoát nữa.

Nhưng mà chưởng này cũng không đánh trúng gã.

Bởi vì chỉ mới nửa đường,

Chưởng phong liền biến mất.

– nó đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ biến mất,

– mà là có một người,

– thay Tôn Thanh Hà tiếp một chưởng này.

Lão hoá giải “Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung” của Địch Thiên Trùng xong,

Liền quay sang Tôn Thanh Hà quát lớn: “Sao ngươi không tránh?”

Tôn Thanh Hà lười biếng trả lời: “Ta không ngờ hắn thoạt nhìn nho nhã dịu dàng như tiểu cô nương, chưởng phong cư nhiên lại bá đạo như vậy.”

Người tới thiếu chút nữa tức chết.

Địch Thiên Trùng liếc thấy người này,

Kinh ngạc vô cùng,

– không ngờ rằng lão cư nhiên sẽ đến.

“Ngươi cư nhiên tới.”

Hắn nói,

“Cũng tốt. Chúng ta đã có rất nhiều năm chưa gặp mặt.”

Hắn dùng một loại ngữ điệu mang theo cảm tình vô cùng phức tạp xưng hô đối phương,

“Thần hầu… Sư phụ.”

Trên lầu Mộng Thiên nhai,

Đứng giữa Địch Thiên Trùng và Tôn Thanh Hà.

Đương nhiên là Gia Cát Thần hầu, Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa, Gia Cát Chính Ngã.

~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

*Nằm trên đất lăn lăn giãy giãy* không chịu đâu~~~~~~~~~~

Các ngươi bắt ta viết JQ~~~ lại không cho ta cho Tiểu Phương điều kiện sáng tạo~~~

Các ngươi là một đám người xấu~~~

Ta muốn đem viết một câu chuyện thật cẩu huyết~~~

Muốn cho Tiểu Phương dùng Nhạn Quá Tiêu Tương~~~

(Phương Ứng Khán: “cái gì quang minh lỗi lạc~~~ bản hầu có lúc nào từng quang minh lỗi lạc? Các ngươi tưởng ta là cùng một loại người với Tôn Thanh Hà Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch sao? Hừ!” Khuynh Thành cười gian~~~ mọi người: “Cút!!!”)

Niên Thiếu Vô TìnhTác giả: Diễm Ảnh Khuynh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn. Lúc này là giữa hè.Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.Một người ngồi một mình trong Lăng Ba đình đọc sách.Bởi vì đình nghỉ mát bốn phía đều có màn trúc tương phi buông xuống,Gió nhẹ phất qua, bóng râm lay động, chiếu lên áo trắng của người nọ, loang lổ sáng tối.Phương Ứng Khán nhìn bóng người thanh tuyển tuyệt tục phía xa kia,Trong lòng không khỏi hoài nghi đây rốt cuộc là thực hay là mộng?– Nhạn Quá Tiêu Tương của Thuỷ Thanh Hàn,– quả nhiên là danh bất hư truyền.– tương lai cho dù ngươi có oán ta hận ta,– ta cũng sẽ không buông tay.…Hắn lặng lẽ đi vào trong đình.Người nọ đọc sách vô cùng chăm chú, cho nên không hề phát hiện.– vài sợi tóc phủ xuống bên má y,– lại tăng thêm vài phần mỹ lệ khả ái.***Đông Nam,Mộng Thiên Nhai lâu,Vẫn như cũ là hai người.…“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”“Muốn ngươi phải chết.”Tôn Thanh Hà tà tà liếc hắn,“Ngươi an bài cho ta nào là d*m d*c nào là cướp của, nhiều tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ vì một câu nói khi xưa của ta?”“Ngươi cho ta là người như thế nào, có thể vô duyên vô cớ bị một tên cuồng đồ như ngươi lăng nhục.”Tôn Thanh Hà nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, không ngờ cũng là một loại phong tình.Nhớ tới mình phải chịu oan uổng bị truy sát bao lâu nay, trong lòng tự nhiên cũng căm giận,Ánh mắt liền dẫn theo vẻ ngoan tuyệt.Gã hỏi: “Long Thiệt Lan đâu?”“Nàng ta bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, ngươi đã tới, ta còn giữ nàng lại làm gì?”Địch Thiên Trùng ác ý nói như vậy.Tôn Thanh Hà cả giận: “Vậy còn Niếp Thanh? Hắn và ngươi không oán không thù, nhưng lại trúng ba chiêu ‘Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung’ của ngươi, ngươi đây là muốn gì?”“Ai bảo hắn là bằng hữu của ngươi? Chỉ có thể trách hắn kết giao vô ý, lại không biết lượng sức vì ngươi ra mặt.”Địch Thiên Trùng lúc này lại thản nhiên nói: “Ba chưởng đó vốn là để dành cho ngươi… Ngươi đều không phải luôn luôn rất kính ngưỡng Tra lão sao? Ta đây liền dùng công phu của lão giết ngươi, coi như là thành toàn cho ngươi.”Lời còn chưa dứt,Người của hắn đã động,Hắn quả nhiên dùng tuyệt học của Tra Khiếu Thiên.Chưởng phong kia không thể hình dung chỉ bằng hai chữ sắc bén,– nó là một loại khí thế phô thiên cái địa,– lại mang theo nỗi thương cảm núi xanh vẫn như cũ mà người xưa không còn.…Tôn Thanh Hà không né tránh,– chịu liền chịu thôi,– dù sao thì cũng không nhất định có thể giết được ta.Đợi được gã phát hiện một chưởng của đối phương thực sự là muốn lấy mạng của gã,Lúc này đã muộn,Gã có muốn tránh cũng tránh không thoát nữa.…Nhưng mà chưởng này cũng không đánh trúng gã.Bởi vì chỉ mới nửa đường,Chưởng phong liền biến mất.– nó đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ biến mất,– mà là có một người,– thay Tôn Thanh Hà tiếp một chưởng này.Lão hoá giải “Thanh Sơn Y Cựu Tại Chưởng Trung” của Địch Thiên Trùng xong,Liền quay sang Tôn Thanh Hà quát lớn: “Sao ngươi không tránh?”Tôn Thanh Hà lười biếng trả lời: “Ta không ngờ hắn thoạt nhìn nho nhã dịu dàng như tiểu cô nương, chưởng phong cư nhiên lại bá đạo như vậy.”Người tới thiếu chút nữa tức chết.…Địch Thiên Trùng liếc thấy người này,Kinh ngạc vô cùng,– không ngờ rằng lão cư nhiên sẽ đến.“Ngươi cư nhiên tới.”Hắn nói,“Cũng tốt. Chúng ta đã có rất nhiều năm chưa gặp mặt.”Hắn dùng một loại ngữ điệu mang theo cảm tình vô cùng phức tạp xưng hô đối phương,“Thần hầu… Sư phụ.”…Trên lầu Mộng Thiên nhai,Đứng giữa Địch Thiên Trùng và Tôn Thanh Hà.Đương nhiên là Gia Cát Thần hầu, Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa, Gia Cát Chính Ngã.~~~~~~~~~~~~~Lời tác giả:*Nằm trên đất lăn lăn giãy giãy* không chịu đâu~~~~~~~~~~Các ngươi bắt ta viết JQ~~~ lại không cho ta cho Tiểu Phương điều kiện sáng tạo~~~Các ngươi là một đám người xấu~~~Ta muốn đem viết một câu chuyện thật cẩu huyết~~~Muốn cho Tiểu Phương dùng Nhạn Quá Tiêu Tương~~~(Phương Ứng Khán: “cái gì quang minh lỗi lạc~~~ bản hầu có lúc nào từng quang minh lỗi lạc? Các ngươi tưởng ta là cùng một loại người với Tôn Thanh Hà Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch sao? Hừ!” Khuynh Thành cười gian~~~ mọi người: “Cút!!!”)

Quyển 2 - Chương 9: Thanh sơn cựu