Đêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn.
Quyển 2 - Chương 30: Nhân tương mộ
Niên Thiếu Vô TìnhTác giả: Diễm Ảnh Khuynh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn. Tuyên Hoà năm thứ năm,Mồng chín tháng chín,Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.Triều thần và dân chúng đều rúng động.Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.Lúc cử hành tang lễ, đủ loại quan loại khóc rống ch** n**c mắt, tiếng khóc than rung chuyển đại địa.…Trong số những người đến phúng viếng, có hai người trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.Người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ sợ chính là đương kim thiên tử, Huy Tông Triệu Cát.Khi gã vừa mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng từng có hùng tâm tráng chí, nguyện nghiêm túc chăm lo triều chính.Bởi vì đương thời lúc đó cũng coi như chọn đúng hiền tài, cho nên vài năm đầu, Đại Tống quả thật cũng có một bầu không khí an cư lạc nghiệp.Đáng tiếc chính là,Tuy rằng gã một mặt rất thích làm việc lớn hám công to, mặt khác lại chỉ mong an nhàn hưởng lạc, để cho một số người lòng dạ khó lường thừa cơ mà vào, dần dần bị bọn gian thần đầu độc, cho nên triều chính hoang phế, quốc sự tiêu điều.Đương thời mỗi khi trung thần hiền thần can gián, gã đều cảm thấy không lọt tai, phiền não không chịu nổi, chỉ riêng Gia Cát mỗi khi có ý kiến, còn coi như thú vị, nên những khi có việc, gã cũng sẽ nhớ hỏi Gia Cát Thần hầu.Chẳng qua, tính cách Triệu Cát từ nhỏ đã thất thường, hơn nữa vây cánh Sái Kinh không ngừng châm ngòi thổi gió, gây xích mích thị phi, khiến gã dần dần cũng cảm thấy không kiên nhẫn trước những lời can gián của Gia Cát trong việc triều chính quốc sự.Thế nhưng dù vậy, Triệu Cát vẫn rất tôn trọng Gia Cát tiên sinh.– gã tôn trọng Gia Cát, bởi vì từ trước đến nay Gia Cát Thần hầu luôn có thể giúp gã trấn an lòng dân.– cũng như gã tín nhiệm Sái Kinh là vì Sái Kinh sẽ tạo điều kiện giúp gã chơi bời khoái lạc, giúp gã mượn cớ vui chơi.Bây giờ không còn Gia Cát, gã sợ triều đình hỗn loạn, tai hoạ sẽ buông xuống.– Triệu Cát tuy rằng hoang dâm, nhưng với vấn đề này, gã đương nhiên không ngốc.…Một người khác cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, đó là Sái Kinh.Trên linh đường,Sái Kinh hết sức đau thương, trước mặt mọi người đấm ngực giậm chân, khóc rất thảm thiết.Vừa khóc vừa ch** n**c mắt, lại biết lúc nào dừng, lúc nào tiếp tục, đúng lúc đúng chỗ, khiến cho mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.Nhưng mà,Trong lòng mỗi người thực sự nghĩ như thế nào, chỉ có người đó mới biết.Hơn nửa đời người, Sái Kinh và Gia Cát là kẻ địch (trong suy nghĩ của lão, đương nhiên là Gia Cát đối nghịch với lão).– chỉ cần có thể đả kích Gia Cát (hoặc là phe phái Thần Hầu phủ), lão liền dốc hết sức lực.– chỉ cần diệt trừ Gia Cát, trong triều sẽ không còn ai cản đường lão, ngăn trở việc của lão.Lão từng bố trí trăm nghìn âm mưu, bẫy rập, trăm thứ nghìn lần phái người hành thích ám sát, chỉ để có thể dồn Gia Cát Tiểu Hoa vào chỗ chết.Mà hôm nay,Gia Cát Thần hầu thực sự đã chết,Thế nhưng Sái Kinh không chỉ không cảm thấy chút vui mừng thắng lợi nào, trái lại từ đáy lòng lão chợt nảy sinh cảm giác thất bại.Lão cảm thấy mình đã già rồi.Loại cảm giác này thực ra đã quanh quẩn trong lòng lão suốt một thời gian dài.Thậm chí có một dạo, lão nghĩ mình sẽ không bệnh không tật mà chết, đột ngột chết đi.Nhưng ngoài dự đoán của lão là: Gia Cát Tiểu Hoa cư nhiên chết trước?– thật là nực cười!Suy nghĩ này nếu để người ngoài biết được quả thật có chút dở khóc dở cười.Nhưng đó xác thực là thế giới nội tâm của Sái Kinh.***Điều khiến người ta ngạc nhiên,Đó là Vô Tình không hề xuất hiện trên linh đường.– thân là đại đệ tử của Gia Cát Thần hầu, danh bộ đứng đầu Lục Phiến môn, vậy mà hoàng đế tự mình đăng môn phúng viếng, lại dám vắng mặt?– xét tình xét lý, vô luận như thế nào cũng không thể biện hộ.Nhưng mà y không xuất hiện,Nguyên nhân bởi vì y căn bản không cách nào ngồi dậy.– Thần hầu qua đời đối với y là một đả kích quá lớn!Kể từ khoảnh khắc đó, cả người Vô Tình đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.Hơn nữa bệnh cũ thương mới, từ lâu ăn uống khó khăn, y liền nằm trên giường không dậy nổi.Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy một chút hơi ấm.Điều duy nhất y nhớ kỹ,– là tay của thế thúc còn đang xoa đầu mình.– bàn tay vẫn ấm áp, vẫn như ngày thường.
Tuyên Hoà năm thứ năm,
Mồng chín tháng chín,
Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.
Triều thần và dân chúng đều rúng động.
Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.
Lúc cử hành tang lễ, đủ loại quan loại khóc rống ch** n**c mắt, tiếng khóc than rung chuyển đại địa.
…
Trong số những người đến phúng viếng, có hai người trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ sợ chính là đương kim thiên tử, Huy Tông Triệu Cát.
Khi gã vừa mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng từng có hùng tâm tráng chí, nguyện nghiêm túc chăm lo triều chính.
Bởi vì đương thời lúc đó cũng coi như chọn đúng hiền tài, cho nên vài năm đầu, Đại Tống quả thật cũng có một bầu không khí an cư lạc nghiệp.
Đáng tiếc chính là,
Tuy rằng gã một mặt rất thích làm việc lớn hám công to, mặt khác lại chỉ mong an nhàn hưởng lạc, để cho một số người lòng dạ khó lường thừa cơ mà vào, dần dần bị bọn gian thần đầu độc, cho nên triều chính hoang phế, quốc sự tiêu điều.
Đương thời mỗi khi trung thần hiền thần can gián, gã đều cảm thấy không lọt tai, phiền não không chịu nổi, chỉ riêng Gia Cát mỗi khi có ý kiến, còn coi như thú vị, nên những khi có việc, gã cũng sẽ nhớ hỏi Gia Cát Thần hầu.
Chẳng qua, tính cách Triệu Cát từ nhỏ đã thất thường, hơn nữa vây cánh Sái Kinh không ngừng châm ngòi thổi gió, gây xích mích thị phi, khiến gã dần dần cũng cảm thấy không kiên nhẫn trước những lời can gián của Gia Cát trong việc triều chính quốc sự.
Thế nhưng dù vậy, Triệu Cát vẫn rất tôn trọng Gia Cát tiên sinh.
– gã tôn trọng Gia Cát, bởi vì từ trước đến nay Gia Cát Thần hầu luôn có thể giúp gã trấn an lòng dân.
– cũng như gã tín nhiệm Sái Kinh là vì Sái Kinh sẽ tạo điều kiện giúp gã chơi bời khoái lạc, giúp gã mượn cớ vui chơi.
Bây giờ không còn Gia Cát, gã sợ triều đình hỗn loạn, tai hoạ sẽ buông xuống.
– Triệu Cát tuy rằng hoang dâm, nhưng với vấn đề này, gã đương nhiên không ngốc.
…
Một người khác cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, đó là Sái Kinh.
Trên linh đường,
Sái Kinh hết sức đau thương, trước mặt mọi người đấm ngực giậm chân, khóc rất thảm thiết.
Vừa khóc vừa ch** n**c mắt, lại biết lúc nào dừng, lúc nào tiếp tục, đúng lúc đúng chỗ, khiến cho mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.
Nhưng mà,
Trong lòng mỗi người thực sự nghĩ như thế nào, chỉ có người đó mới biết.
Hơn nửa đời người, Sái Kinh và Gia Cát là kẻ địch (trong suy nghĩ của lão, đương nhiên là Gia Cát đối nghịch với lão).
– chỉ cần có thể đả kích Gia Cát (hoặc là phe phái Thần Hầu phủ), lão liền dốc hết sức lực.
– chỉ cần diệt trừ Gia Cát, trong triều sẽ không còn ai cản đường lão, ngăn trở việc của lão.
Lão từng bố trí trăm nghìn âm mưu, bẫy rập, trăm thứ nghìn lần phái người hành thích ám sát, chỉ để có thể dồn Gia Cát Tiểu Hoa vào chỗ chết.
Mà hôm nay,
Gia Cát Thần hầu thực sự đã chết,
Thế nhưng Sái Kinh không chỉ không cảm thấy chút vui mừng thắng lợi nào, trái lại từ đáy lòng lão chợt nảy sinh cảm giác thất bại.
Lão cảm thấy mình đã già rồi.
Loại cảm giác này thực ra đã quanh quẩn trong lòng lão suốt một thời gian dài.
Thậm chí có một dạo, lão nghĩ mình sẽ không bệnh không tật mà chết, đột ngột chết đi.
Nhưng ngoài dự đoán của lão là: Gia Cát Tiểu Hoa cư nhiên chết trước?
– thật là nực cười!
Suy nghĩ này nếu để người ngoài biết được quả thật có chút dở khóc dở cười.
Nhưng đó xác thực là thế giới nội tâm của Sái Kinh.
***
Điều khiến người ta ngạc nhiên,
Đó là Vô Tình không hề xuất hiện trên linh đường.
– thân là đại đệ tử của Gia Cát Thần hầu, danh bộ đứng đầu Lục Phiến môn, vậy mà hoàng đế tự mình đăng môn phúng viếng, lại dám vắng mặt?
– xét tình xét lý, vô luận như thế nào cũng không thể biện hộ.
Nhưng mà y không xuất hiện,
Nguyên nhân bởi vì y căn bản không cách nào ngồi dậy.
– Thần hầu qua đời đối với y là một đả kích quá lớn!
Kể từ khoảnh khắc đó, cả người Vô Tình đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Hơn nữa bệnh cũ thương mới, từ lâu ăn uống khó khăn, y liền nằm trên giường không dậy nổi.
Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy một chút hơi ấm.
Điều duy nhất y nhớ kỹ,
– là tay của thế thúc còn đang xoa đầu mình.
– bàn tay vẫn ấm áp, vẫn như ngày thường.
Niên Thiếu Vô TìnhTác giả: Diễm Ảnh Khuynh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐêm trăng, Thành Biện Lương, Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có. Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ, Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay, “Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện, Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá, Kiếm đỏ thẫm. Một kiếm kia, Ánh đỏ thiên địa, Cũng ánh đỏ, Mắt hắn. Tuyên Hoà năm thứ năm,Mồng chín tháng chín,Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.Triều thần và dân chúng đều rúng động.Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.Lúc cử hành tang lễ, đủ loại quan loại khóc rống ch** n**c mắt, tiếng khóc than rung chuyển đại địa.…Trong số những người đến phúng viếng, có hai người trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.Người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ sợ chính là đương kim thiên tử, Huy Tông Triệu Cát.Khi gã vừa mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng từng có hùng tâm tráng chí, nguyện nghiêm túc chăm lo triều chính.Bởi vì đương thời lúc đó cũng coi như chọn đúng hiền tài, cho nên vài năm đầu, Đại Tống quả thật cũng có một bầu không khí an cư lạc nghiệp.Đáng tiếc chính là,Tuy rằng gã một mặt rất thích làm việc lớn hám công to, mặt khác lại chỉ mong an nhàn hưởng lạc, để cho một số người lòng dạ khó lường thừa cơ mà vào, dần dần bị bọn gian thần đầu độc, cho nên triều chính hoang phế, quốc sự tiêu điều.Đương thời mỗi khi trung thần hiền thần can gián, gã đều cảm thấy không lọt tai, phiền não không chịu nổi, chỉ riêng Gia Cát mỗi khi có ý kiến, còn coi như thú vị, nên những khi có việc, gã cũng sẽ nhớ hỏi Gia Cát Thần hầu.Chẳng qua, tính cách Triệu Cát từ nhỏ đã thất thường, hơn nữa vây cánh Sái Kinh không ngừng châm ngòi thổi gió, gây xích mích thị phi, khiến gã dần dần cũng cảm thấy không kiên nhẫn trước những lời can gián của Gia Cát trong việc triều chính quốc sự.Thế nhưng dù vậy, Triệu Cát vẫn rất tôn trọng Gia Cát tiên sinh.– gã tôn trọng Gia Cát, bởi vì từ trước đến nay Gia Cát Thần hầu luôn có thể giúp gã trấn an lòng dân.– cũng như gã tín nhiệm Sái Kinh là vì Sái Kinh sẽ tạo điều kiện giúp gã chơi bời khoái lạc, giúp gã mượn cớ vui chơi.Bây giờ không còn Gia Cát, gã sợ triều đình hỗn loạn, tai hoạ sẽ buông xuống.– Triệu Cát tuy rằng hoang dâm, nhưng với vấn đề này, gã đương nhiên không ngốc.…Một người khác cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, đó là Sái Kinh.Trên linh đường,Sái Kinh hết sức đau thương, trước mặt mọi người đấm ngực giậm chân, khóc rất thảm thiết.Vừa khóc vừa ch** n**c mắt, lại biết lúc nào dừng, lúc nào tiếp tục, đúng lúc đúng chỗ, khiến cho mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.Nhưng mà,Trong lòng mỗi người thực sự nghĩ như thế nào, chỉ có người đó mới biết.Hơn nửa đời người, Sái Kinh và Gia Cát là kẻ địch (trong suy nghĩ của lão, đương nhiên là Gia Cát đối nghịch với lão).– chỉ cần có thể đả kích Gia Cát (hoặc là phe phái Thần Hầu phủ), lão liền dốc hết sức lực.– chỉ cần diệt trừ Gia Cát, trong triều sẽ không còn ai cản đường lão, ngăn trở việc của lão.Lão từng bố trí trăm nghìn âm mưu, bẫy rập, trăm thứ nghìn lần phái người hành thích ám sát, chỉ để có thể dồn Gia Cát Tiểu Hoa vào chỗ chết.Mà hôm nay,Gia Cát Thần hầu thực sự đã chết,Thế nhưng Sái Kinh không chỉ không cảm thấy chút vui mừng thắng lợi nào, trái lại từ đáy lòng lão chợt nảy sinh cảm giác thất bại.Lão cảm thấy mình đã già rồi.Loại cảm giác này thực ra đã quanh quẩn trong lòng lão suốt một thời gian dài.Thậm chí có một dạo, lão nghĩ mình sẽ không bệnh không tật mà chết, đột ngột chết đi.Nhưng ngoài dự đoán của lão là: Gia Cát Tiểu Hoa cư nhiên chết trước?– thật là nực cười!Suy nghĩ này nếu để người ngoài biết được quả thật có chút dở khóc dở cười.Nhưng đó xác thực là thế giới nội tâm của Sái Kinh.***Điều khiến người ta ngạc nhiên,Đó là Vô Tình không hề xuất hiện trên linh đường.– thân là đại đệ tử của Gia Cát Thần hầu, danh bộ đứng đầu Lục Phiến môn, vậy mà hoàng đế tự mình đăng môn phúng viếng, lại dám vắng mặt?– xét tình xét lý, vô luận như thế nào cũng không thể biện hộ.Nhưng mà y không xuất hiện,Nguyên nhân bởi vì y căn bản không cách nào ngồi dậy.– Thần hầu qua đời đối với y là một đả kích quá lớn!Kể từ khoảnh khắc đó, cả người Vô Tình đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.Hơn nữa bệnh cũ thương mới, từ lâu ăn uống khó khăn, y liền nằm trên giường không dậy nổi.Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy một chút hơi ấm.Điều duy nhất y nhớ kỹ,– là tay của thế thúc còn đang xoa đầu mình.– bàn tay vẫn ấm áp, vẫn như ngày thường.