Tác giả:

Edit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô…

Chương 28: Thiếu niên phủ tướng quân (2)

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Tiêu chấm muối ớtBeta: MACPhong Như Khuynh đảo tròng mắt nhìn chung quanh.Trong Thú Các mọi người đã sớm yên tĩnh, đều đem ánh mắt nhìn về phía hai người Phong Như Khuynh.Ở giữa đám người kia, nàng còn lướt thấy một ánh mắt lạnh lẽo, tìm tòi nghiên cứu, nghi ngờ...Phong Như Khuynh chuyển tầm mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc áo gấm trong đám người.Thiếu niên này bộ dạng khoảng 18, 19 tuổi,dung nhan tuấn mỹ, tràn đầy ngây ngô, khuôn mặt lại hiện một tầng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Phong Như Khuynh, lại không tiến ra hỗ trợ.Lúc sau nhận ra được thân phận của thiếu niên, Phong Như Khuynh nhấp nhấp môi, đem ánh mắt trở về, lần nữa lại nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Phong Như Sương.Phong Như Sương gắt gao nắm chặt tay, hô hấp ngày càng khó khăn.Người trước mắt, rõ ràng vẫn là nữ nhân mập mạp đáng chết kia, vì sao lại làm cho nàng ta cảm thấy một tầng áp bách mạnh mẽ như thế. Ở dưới ánh mắt chăm chú kia, khiến nàng ta cảm thấy không còn chỗ để trốn.May mắn Thú Các nhanh chóng nâng lồng thú ra, cứu Phong Như Sương ra khỏi áp bách kia.Cái cảm giác khiến nàng ta hít thở không liền biến mất, Phong Như Sương dùng sức hít thở mấy cái để hòa hoãn, tay ôm ngực, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Phong Như Khuynh.Tầm mắt Phong Như Khuynh hiện giờ đều bị lồng thú hấp dẫn.Linh Thú trong lồng kia là một con sói xinh đẹp, một thân lông trắng như tuyết, thuần khiết sạch sẽ.Đôi mắt ánh sắc xanh thăm thẳm, hung hãn nhìn chằm chằm những thủ phạm tàn nhẫn trước mắt này.“Cái lồng thú này có được chế tạo đặc biệt gì không? Tuyết Lang có cơ hội chạy mất không?”“Bẩm công chúa, linh thú ở trong lồng của Thú Các ta sẽ không thể chạy ra được, nhưng Thiên sơn Tuyết Lang này trời sinh hung mãnh, khó mà thuần hóa, công chúa, người vẫn nên suy xét một chút...”“Không cần, ta muốn nó, ngươi phái người đem lồng thú này tới phủ công chúa cho ta, còn bạc thì tìm Phong Như Sương lấy là được rồi.” Phong Như Khuynh thâm ý cười, quay đầu nhìn về phía Phong Như Sương bên cạnh “Như Sương, chút bạc này vẫn là ngươi bỏ ra đi, còn nữa, lần sau nếu ngươi bôi nhọ ta cùng phụ hoàng, ta sẽ tức giận đấy.”Phong Như Sương môi run lên, im miệng không dám nói lời nào.Trong lòng nàng ta không khỏi hốt hoảng, tính toán có lẽ hôm nay nàng ta sẽ đổ máu đến nghẹn.“Đúng rồi ” Phong Như Khuynh vừa định rời đi giống như lại nghĩ đến cái gì tủm tỉm cười quay đầu nói “Thuận tiện ngươi nói cho Dung Quý phi một tiếng, Thiết Huyết lệnh kia của ta bị bà ấy mượn chơi nhiều năm thế, cũng nên trả lại cho ta rồi, ta tin tưởng Dung Quý phi không phải là loại người mượn đồ người khác rồi không chịu trả lại cho người ta.”Phong Như Sương kinh hoảng, sở dĩ nàng ta nguyện ý lấy ra nhiều bạc đến thế chỉ để làm Phong Như Khuynh quên đi chuyện Thiết Huyết lệnh, nhưng không nghĩ đến nàng vẫn còn nhắc tới việc này.Phong Như Khuynh rời đi trước, còn tưởng vẫn tìm được thiếu niên kia, nhưng có vẻ như thiếu niên đã rời đi trước, nàng tìm một vòng cũng không thấy được người nọ đâu.Nàng bất giác thở dài một tiếng: “Hắn đi thì thôi, hiện tại ta cũng rời khỏi hoàng cung, hiểu lầm cùng tướng quân phủ...... luôn luôn có cơ hội hóa giải.”Trên đường phía Nam phồn hoa náo nhiệt.Phong Như Khuynh sau khi rời khỏi Thú Các, liền tính toán về phủ công chúa.Nàng vừa đi vài bước, một mũi tên dài bất chợt phá không lao về phía sau ót nàng.Cao thủ trong cung ẩn giấu ở chỗ tối đang định ra tay, chợt ngay lúc này, cách đó không xa, một khối đá nhỏ bay tới đụng trúng mũi tên dài làm mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, cắt nhẹ qua mặt nàng.Phong Như Khuynh lau vết máu trên mặt, trên lưng cũng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Edit: Tiêu chấm muối ớt

Beta: MAC

Phong Như Khuynh đảo tròng mắt nhìn chung quanh.

Trong Thú Các mọi người đã sớm yên tĩnh, đều đem ánh mắt nhìn về phía hai người Phong Như Khuynh.

Ở giữa đám người kia, nàng còn lướt thấy một ánh mắt lạnh lẽo, tìm tòi nghiên cứu, nghi ngờ...

Phong Như Khuynh chuyển tầm mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc áo gấm trong đám người.

Thiếu niên này bộ dạng khoảng 18, 19 tuổi,dung nhan tuấn mỹ, tràn đầy ngây ngô, khuôn mặt lại hiện một tầng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Phong Như Khuynh, lại không tiến ra hỗ trợ.

Lúc sau nhận ra được thân phận của thiếu niên, Phong Như Khuynh nhấp nhấp môi, đem ánh mắt trở về, lần nữa lại nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Phong Như Sương.

Phong Như Sương gắt gao nắm chặt tay, hô hấp ngày càng khó khăn.

Người trước mắt, rõ ràng vẫn là nữ nhân mập mạp đáng chết kia, vì sao lại làm cho nàng ta cảm thấy một tầng áp bách mạnh mẽ như thế. Ở dưới ánh mắt chăm chú kia, khiến nàng ta cảm thấy không còn chỗ để trốn.

May mắn Thú Các nhanh chóng nâng lồng thú ra, cứu Phong Như Sương ra khỏi áp bách kia.

Cái cảm giác khiến nàng ta hít thở không liền biến mất, Phong Như Sương dùng sức hít thở mấy cái để hòa hoãn, tay ôm ngực, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Phong Như Khuynh.

Tầm mắt Phong Như Khuynh hiện giờ đều bị lồng thú hấp dẫn.

Linh Thú trong lồng kia là một con sói xinh đẹp, một thân lông trắng như tuyết, thuần khiết sạch sẽ.

Đôi mắt ánh sắc xanh thăm thẳm, hung hãn nhìn chằm chằm những thủ phạm tàn nhẫn trước mắt này.

“Cái lồng thú này có được chế tạo đặc biệt gì không? Tuyết Lang có cơ hội chạy mất không?”

“Bẩm công chúa, linh thú ở trong lồng của Thú Các ta sẽ không thể chạy ra được, nhưng Thiên sơn Tuyết Lang này trời sinh hung mãnh, khó mà thuần hóa, công chúa, người vẫn nên suy xét một chút...”

“Không cần, ta muốn nó, ngươi phái người đem lồng thú này tới phủ công chúa cho ta, còn bạc thì tìm Phong Như Sương lấy là được rồi.” Phong Như Khuynh thâm ý cười, quay đầu nhìn về phía Phong Như Sương bên cạnh “Như Sương, chút bạc này vẫn là ngươi bỏ ra đi, còn nữa, lần sau nếu ngươi bôi nhọ ta cùng phụ hoàng, ta sẽ tức giận đấy.”

Phong Như Sương môi run lên, im miệng không dám nói lời nào.

Trong lòng nàng ta không khỏi hốt hoảng, tính toán có lẽ hôm nay nàng ta sẽ đổ máu đến nghẹn.

“Đúng rồi ” Phong Như Khuynh vừa định rời đi giống như lại nghĩ đến cái gì tủm tỉm cười quay đầu nói “Thuận tiện ngươi nói cho Dung Quý phi một tiếng, Thiết Huyết lệnh kia của ta bị bà ấy mượn chơi nhiều năm thế, cũng nên trả lại cho ta rồi, ta tin tưởng Dung Quý phi không phải là loại người mượn đồ người khác rồi không chịu trả lại cho người ta.”

Phong Như Sương kinh hoảng, sở dĩ nàng ta nguyện ý lấy ra nhiều bạc đến thế chỉ để làm Phong Như Khuynh quên đi chuyện Thiết Huyết lệnh, nhưng không nghĩ đến nàng vẫn còn nhắc tới việc này.

Phong Như Khuynh rời đi trước, còn tưởng vẫn tìm được thiếu niên kia, nhưng có vẻ như thiếu niên đã rời đi trước, nàng tìm một vòng cũng không thấy được người nọ đâu.

Nàng bất giác thở dài một tiếng: “Hắn đi thì thôi, hiện tại ta cũng rời khỏi hoàng cung, hiểu lầm cùng tướng quân phủ...... luôn luôn có cơ hội hóa giải.”

Trên đường phía Nam phồn hoa náo nhiệt.

Phong Như Khuynh sau khi rời khỏi Thú Các, liền tính toán về phủ công chúa.

Nàng vừa đi vài bước, một mũi tên dài bất chợt phá không lao về phía sau ót nàng.

Cao thủ trong cung ẩn giấu ở chỗ tối đang định ra tay, chợt ngay lúc này, cách đó không xa, một khối đá nhỏ bay tới đụng trúng mũi tên dài làm mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, cắt nhẹ qua mặt nàng.

Phong Như Khuynh lau vết máu trên mặt, trên lưng cũng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại ChạyTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cò Lười Beta: MAC *hưu = ly hôn “Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……” …… Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc. “Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.” Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy. Giọng nói của nàng…… Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại. Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh? Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường. Khuôn mặt cô… Edit: Tiêu chấm muối ớtBeta: MACPhong Như Khuynh đảo tròng mắt nhìn chung quanh.Trong Thú Các mọi người đã sớm yên tĩnh, đều đem ánh mắt nhìn về phía hai người Phong Như Khuynh.Ở giữa đám người kia, nàng còn lướt thấy một ánh mắt lạnh lẽo, tìm tòi nghiên cứu, nghi ngờ...Phong Như Khuynh chuyển tầm mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc áo gấm trong đám người.Thiếu niên này bộ dạng khoảng 18, 19 tuổi,dung nhan tuấn mỹ, tràn đầy ngây ngô, khuôn mặt lại hiện một tầng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Phong Như Khuynh, lại không tiến ra hỗ trợ.Lúc sau nhận ra được thân phận của thiếu niên, Phong Như Khuynh nhấp nhấp môi, đem ánh mắt trở về, lần nữa lại nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của Phong Như Sương.Phong Như Sương gắt gao nắm chặt tay, hô hấp ngày càng khó khăn.Người trước mắt, rõ ràng vẫn là nữ nhân mập mạp đáng chết kia, vì sao lại làm cho nàng ta cảm thấy một tầng áp bách mạnh mẽ như thế. Ở dưới ánh mắt chăm chú kia, khiến nàng ta cảm thấy không còn chỗ để trốn.May mắn Thú Các nhanh chóng nâng lồng thú ra, cứu Phong Như Sương ra khỏi áp bách kia.Cái cảm giác khiến nàng ta hít thở không liền biến mất, Phong Như Sương dùng sức hít thở mấy cái để hòa hoãn, tay ôm ngực, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Phong Như Khuynh.Tầm mắt Phong Như Khuynh hiện giờ đều bị lồng thú hấp dẫn.Linh Thú trong lồng kia là một con sói xinh đẹp, một thân lông trắng như tuyết, thuần khiết sạch sẽ.Đôi mắt ánh sắc xanh thăm thẳm, hung hãn nhìn chằm chằm những thủ phạm tàn nhẫn trước mắt này.“Cái lồng thú này có được chế tạo đặc biệt gì không? Tuyết Lang có cơ hội chạy mất không?”“Bẩm công chúa, linh thú ở trong lồng của Thú Các ta sẽ không thể chạy ra được, nhưng Thiên sơn Tuyết Lang này trời sinh hung mãnh, khó mà thuần hóa, công chúa, người vẫn nên suy xét một chút...”“Không cần, ta muốn nó, ngươi phái người đem lồng thú này tới phủ công chúa cho ta, còn bạc thì tìm Phong Như Sương lấy là được rồi.” Phong Như Khuynh thâm ý cười, quay đầu nhìn về phía Phong Như Sương bên cạnh “Như Sương, chút bạc này vẫn là ngươi bỏ ra đi, còn nữa, lần sau nếu ngươi bôi nhọ ta cùng phụ hoàng, ta sẽ tức giận đấy.”Phong Như Sương môi run lên, im miệng không dám nói lời nào.Trong lòng nàng ta không khỏi hốt hoảng, tính toán có lẽ hôm nay nàng ta sẽ đổ máu đến nghẹn.“Đúng rồi ” Phong Như Khuynh vừa định rời đi giống như lại nghĩ đến cái gì tủm tỉm cười quay đầu nói “Thuận tiện ngươi nói cho Dung Quý phi một tiếng, Thiết Huyết lệnh kia của ta bị bà ấy mượn chơi nhiều năm thế, cũng nên trả lại cho ta rồi, ta tin tưởng Dung Quý phi không phải là loại người mượn đồ người khác rồi không chịu trả lại cho người ta.”Phong Như Sương kinh hoảng, sở dĩ nàng ta nguyện ý lấy ra nhiều bạc đến thế chỉ để làm Phong Như Khuynh quên đi chuyện Thiết Huyết lệnh, nhưng không nghĩ đến nàng vẫn còn nhắc tới việc này.Phong Như Khuynh rời đi trước, còn tưởng vẫn tìm được thiếu niên kia, nhưng có vẻ như thiếu niên đã rời đi trước, nàng tìm một vòng cũng không thấy được người nọ đâu.Nàng bất giác thở dài một tiếng: “Hắn đi thì thôi, hiện tại ta cũng rời khỏi hoàng cung, hiểu lầm cùng tướng quân phủ...... luôn luôn có cơ hội hóa giải.”Trên đường phía Nam phồn hoa náo nhiệt.Phong Như Khuynh sau khi rời khỏi Thú Các, liền tính toán về phủ công chúa.Nàng vừa đi vài bước, một mũi tên dài bất chợt phá không lao về phía sau ót nàng.Cao thủ trong cung ẩn giấu ở chỗ tối đang định ra tay, chợt ngay lúc này, cách đó không xa, một khối đá nhỏ bay tới đụng trúng mũi tên dài làm mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, cắt nhẹ qua mặt nàng.Phong Như Khuynh lau vết máu trên mặt, trên lưng cũng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chương 28: Thiếu niên phủ tướng quân (2)